Cưới chưa được nửa năm, tôi đã muốn l.y hô.n
Anh là công nhân nhà nghèo, tôi là kế toán. Từ lúc yêu cho đến cưới, tôi không được lòng nhà chồng. Mẹ đẻ khuyên tôi ly dị.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 29 tuổ.i, chồng tôi 28, chúng tôi vừa cưới nhau hồi đầu tháng 1, tính đến nay chưa đầy nửa năm. Vợ chồng tôi khắc tuổ.i, nên từ khi mới quen đã hay giận hờn, cãi vã nhau. Tôi làm kế toán, còn anh là công nhân trong khu chế xuất, chúng tôi có nhiều điểm không tương đồng, nhưng vì yêu, tôi bất chấp lời bàn ra tán vào của bè bạn để đến với anh.
Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm mới tiến hành đám cưới. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, anh phải tự lực kiế.m tiề.n dành dụm để cưới vợ. Anh chân thành yêu tôi và mong muốn xây dựng tương lai cùng tôi, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên anh ngỏ ý nhờ tôi góp sức để ngày đám cưới được tổ chức sớm hơn. Tôi đồng ý. Tiề.n lương anh làm ra thì chúng tôi chơi họ, lương của tôi thì gói gém chi tiêu ăn uống cho cả hai.
Quen nhau được vài tháng thì gia đình anh và anh đều mong muốn tôi dọn về sống chung nhà trọ. Suy nghĩ đắn đo lắm, lúc đó lại là lúc tôi đang tìm phòng trọ để ở ghép, không thể từ chối trước chân tình của gia đình anh, tôi đã dọn về sống cùng chị em anh và anh. Mẹ anh thì ở dưới quê, bà cũng thường xuyên lên thăm con cái và ở chơi dăm ba tháng rồi về lại quê.
Thời gian đầu, gia đình anh rất quý tôi, dù chưa cưới nhưng cuộc sống chung cũng giống như làm dâu, tôi thấy có sự gò bó và không được thoải mái lắm, nhưng cũng không biết nói sao để dọn đi. Tôi hoàn toàn giấu biệt gia đình về chuyện này. Rồi đến lúc chị gái anh mang thai, chị muốn rời phòng trọ để tiện cho việc sinh nở. Chỗ ở mới khá xa, người yêu lại không có xe đi làm, nên tôi với anh quyết định không dọn cùng chị và mấy em mà ở lại phòng trọ cùng 2 người bạn ở ghép.
Lần đó tình cảm gia đình anh dành cho tôi giảm hẳn. Tôi cũng cố gắng hòa đồng, cuối tuần cũng xuống phòng chị hỏi han thăm nom để lấy lại tình cảm. Rồi chúng tôi lấy tiề.n đóng họ, mua 2 chỉ vàng dành làm đám cưới. Ban đầu anh đem xuống gửi mẹ, bạn bè tôi biết được thì bảo tôi nói anh lấy khéo lại, của mình mình giữ, đâu biết chắc được là hai đứa có cưới không. Lúc đó anh có mượn lại mẹ một chỉ với lý do đeo đi đám cưới, rồi anh đưa lại tôi cất. Thế là mẹ giận, bảo em gái anh đem một chỉ kia lên cho tôi giữ luôn, em của anh đưa tôi rồi ngúng nguẩy quay lưng đi. Tôi chỉ biết im lặng, sau đó thì tôi cất giữ. Lại một lần nữa gia đình anh không hài lòng về tôi.
Quen nhau cho đến ngày quyết định lấy anh, tôi mới dẫn anh về ra mắt gia đình. Lúc đó, gia đình tôi cương quyết không chấp nhận, cha mẹ anh chị đều khuyên tôi từ bỏ, không muốn sau này tôi sẽ khổ. Gia đình anh tự ái cũng định không cưới tôi, anh cũng định buông xuôi, nhưng tôi thương anh nên cố thuyết phục gia đình. Cuối cùng, vì thương con, ba mẹ tôi đành gả con mà lòng không mấy vui.
Ngày đưa dâu, mẹ tôi rớt nước mắt. Thấy mẹ lo lắng, tôi trấn an mẹ rằng con không về làm dâu đâu, mẹ an tâm. Và gia đình anh cũng hứa với ba mẹ tôi không bắt tôi về làm dâu, vì thực sự điều kiện dưới quê anh rất khó khăn, phải đi phà, sông nước xung quanh, xa chợ, xa trường học… (Quê anh ở Trà Ôn, Vĩnh Long).
Đám cưới cũng được tổ chức, bên nhà gái thì ba mẹ tôi bỏ chi phí tổ chức. Thấy vậy nên bè bạn mừng cưới, tôi đều gửi lại cho mẹ để mẹ thanh toán các khoản như tiề.n thuê rạp, thuê áo vest, chụp hình, thịt thà cá mắm… Riêng bên nhà trai, vì không có chi phí ban đầu, phải vay mượn, rồi khách mời quá đông mà người đi thì ít, xong đám cưới anh và gia đình anh tính toán chi phí và anh bảo lỗ. Sau đám cưới, hai vợ chồng không được gì ngoài số vàng cưới tự sắm, mà còn phải gánh số nợ 18 triệu đồng. Tôi buồn lắm, cố giấu gia đình mọi chuyện. Tôi đồng ý trả nợ cùng anh, nhưng tôi bắt anh phải hứa là không để thiếu nợ nữa, còn phải tích góp để sinh con, anh đã đồng ý.
Cưới tháng 1, đến tháng 8 là tôi với anh hoàn tất nợ nần. Nhưng chưa chờ đến dứt nợ, anh bàn tính chuyện vay tiề.n mua bò gửi mẹ chồng nuôi, đồng thời anh sẽ đứng tên vay tiề.n giùm chị gái, anh nói hàng tháng chị gái sẽ trả tiề.n mặt lại cho anh, và anh nói anh không muốn làm công nhân nữa, anh muốn vay tiề.n mua bò để sớm có vốn về quê chăn nuôi, trồng trọt. Tôi không đồng tình với ý kiến của anh, nói mãi mà anh không chịu nghe, anh cương quyết phải vay tiề.n mua bò, phải đứng tên giúp chị.
Video đang HOT
Tôi bảo hai đứa còn nghèo khó lắm, lương thấp, vay tiề.n nữa thì hàng tháng sẽ rất khó khăn trong việc chi tiêu. Tôi khuyên anh từ từ ổn định rồi tính chuyện làm ăn. Còn đứng tên vay tiề.n giùm chị gái, anh bảo thời gian vào làm của chị chưa đủ điều kiện để vay, em út thì chưa đủ tuổ.i, em kế thì vừa vay năm ngoái rồi, giờ chỉ có mình anh là giúp chị được. Chỗ chị em, chuyện tiề.n bạc dễ mất lòng, nên tôi nói anh từ chối khéo, nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Vợ chồng vì đó mà lục đục, cơm không lành, canh không ngọt, chiến tranh lạnh diễn ra càng nhiều.
Lúc cãi vã, anh gọi tôi bằng “mày” và quăng bật lửa vào tôi, làm nó nổ tung. Anh nói bậy và bảo: “Không cho thì thôi, mày nói nhiều quá”. Tôi giận lắm, tôi nói anh dọn xuống chị ở đi, rồi anh dọn đi thật. Tôi buồn lắm, nhưng tôi cố gắng cứng rắn, không gọi điện, không nhắn tin cho anh, anh đi 3 ngày rồi tự dọn đồ về.
Tưởng anh về và không yêu cầu những điều kiện đó nữa, nhưng anh càng quyết liệt hơn. Tôi chán nản vô cùng, tôi bảo anh là cứ làm theo những gì anh muốn, tôi và anh sẽ như hai người bạn ở ghép thôi, anh chỉ phụ tôi tiề.n nhà, anh cũng không đồng ý. Mấy ngày anh dọn xuống chị gái ở, anh kể hết với gia đình anh, vốn dĩ tôi không được lòng gia đình chồng từ trước đám cưới, giờ thêm chuyện này, mâu thuẫn càng quyết liệt hơn.
Anh cũng điện cho gia đình tôi hay, chúng tôi cũng về thưa chuyện với ba mẹ. Ba tôi nói đứng tên vay tiề.n giùm thì không được, phải chi có dăm ba triệu thì giúp đỡ anh chị. Còn tính chuyện làm ăn trong lúc hai đứa khó khăn thì nên suy nghĩ lại, ba cũng không cản chồng tôi làm ăn, nhưng phải tính thiệt hơn rồi quyết định. Mẹ và anh chị tôi thì bảo tôi nên chia tay chồng, dù gì cũng chưa đăng ký kết hôn, chưa ràng buộc con cái, mẹ sợ tôi sẽ về quê cực khổ, con cái nheo nhóc, trong khi tôi đang có việc làm tương đối ổn trên thành phố.
Nói chuyện với ba mẹ tôi rồi, anh vẫn nhất nhất sẽ làm theo ý mình. Tôi buồn quá, tôi đòi chia tay thì anh níu giữ. Tôi phải làm gì để vẹn cả đôi đường đây?
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có”
Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được.
Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá".
Tôi viết những dòng này khi đọc đến câu "Thật bất công quá mức" của anh. Nhưng thiết nghĩ dù gì cũng nên tôn trọng và suy nghĩ thật công tâm cho những lý lẽ mà người đàn ông tôi cho rằng "vô cùng ích kỷ" đã viết ra. Thế nên tôi đã quay lại đọc và cố gắng nuốt hết mớ lập luận khiến tôi thấy anh không chỉ ích kỷ, mà còn vô cùng hoang tưởng.
Tôi bỗng dưng thấy sợ hãi nếu một ngày nào đó anh hay ai đó giống anh dùng vẻ ngoài "sang chảnh" và xấp tiề.n "không biết là nhiều đến bao nhiêu" khuyến mãi thêm vẻ hiền lành, đạo mạo và lịch thiệp để theo đuổi tôi hay bất kỳ một cô gái bình thường nào khác.
Và điều khủng khiếp hơn là tôi hay cô gái xấu số nào đó không biết người đàn ông cũng ra dáng phẩm hạnh đó lại là người viết ra những điều mà bất cứ người con gái nào đọc được cũng cảm thấy khin.h b.ỉ.
Anh chỉ mới đi SH, anh mới chỉ đủ hào phóng để tặng một cái thẻ điện thoại 200 nghìn cho người mới quen. Và như những gì tôi nghĩ chắc anh cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ có chút thành công (với điều kiện những thứ mà anh đang có không phải là của ba mẹ hay anh chị anh cho).
Con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả (Ảnh minh họa)
Nhưng những gì anh có và những điều anh nghĩ làm tôi có cảm tưởng như đang đọc một bài viết của người có tài sản cỡ vài trăm nghìn đô ấy chứ. Xin lỗi, thứ anh có so với nhiều người đàn ông bên ngoài bây giờ tôi gặp chẳng có gì nổi bật hơn, nhưng tư tưởng của anh thì quả thật là "ánh hào quang sáng chói" trong mắt mọi người. Kiểu như ánh đèn pin bình thường nhưng cứ chăm chăm rọi thẳng vào mắt người khác khiến ai cũng sợ chẳng dám nhìn ấy ạ!
Đầu tiên, anh nói là anh tin rằng: "Bạn yêu ai không quan trọng. Quan trọng là bạn yêu người đó trong bao lâu". Có lẽ vì anh nghĩ yêu ai không quan trọng, nên cuộc đời bạn đến nay chỉ gặp những người không ra gì. Một cô gái chỉ vì 200 ngàn để cho anh sờ mó khắp cơ thể thì thái độ và biểu hiện của cô ấy nếu có cố gắng chắc cũng không thanh cao được là bao. Và tôi chắc anh nhìn thấy điều đó nên mới buông lời "tán tỉnh bâng quơ".
Bản thân anh biết người đối diện không hề có nhân phẩm, anh lại tự trêu ghẹo, tự nộp tiề.n để được sờ mó, rồi lại buông lời khinh miệt kiểu như "Đời là thế, ông mày bỏ tí tiề.n ra là lòi mặt chuột ngay". Nói thật, anh nên đổi bút danh đi, nói về dại gái chắc anh là số một rồi đấy.
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã tự hạ thấp bản thân mình rồi thì còn trách ai không có đạo đức. Anh biết người ta tham tiề.n mà tự dâng ra, rồi trách sao người ta lại lấy? Vì anh mãi mãi chỉ chăm chăm nhìn vào những người chăm chăm nhìn vào những thứ anh có - dù nó chẳng là gì - nên mãi mãi banh cũng không tìm được cho mình một người yêu đúng nghĩa.
Anh yêu chính anh. Anh cho rằng anh rất cao sang? Anh cho rằng ai vây quanh anh cũng chỉ vì thứ anh đang ve vãn nên sẽ chẳng bao giờ có được một tình yêu thật lòng vì chính anh chẳng bao giờ chân thành cả.
Đàn bà có nhiều hạng đàn bà, đàn ông cũng có nhiều hàng đàn ông. Anh khư khư giữ tiề.n của anh rồi hàng ngày ôm cái suy nghĩ nông cạn của mình và tìm đến với những người không ra gì mà đán.h đồng hết thảy con gái đều xấu xa như vậy. Có bao giờ anh dừng nghĩ rằng bản thân anh có tiề.n không?
Có bao giờ anh thử dẹp cái suy nghĩ hẹp hòi và lối mòn ấy để gặp gỡ và cư xử chân thành với những người khác không? Hay có bao giờ anh ngừng việc lấy tiề.n ra để thử người khác không? Nếu anh chưa từng, và sẽ giữ mãi tư tưởng ấy, thì xin chào mừng anh đến với "hội những người đàn ông hoang tưởng".
Anh nói: "Nhiều em gái tỏ ra thùy mị, dịu dàng lúc mới làm quen. Chúng tôi lại phải sấn tới lên lịch hẹn hò với em gái nhiều hơn nữa. Đồng nghĩa với ví tiề.n của đàn ông theo đó mà cạn vơi. Nếu chỉ chi trả tình phí thông thường thì e rằng đến mùa hoa quýt cũng chẳng xích lại gần hơn được với các em". Chắc anh có thói quen ghi chép và tính toán tình phí để sau khi chia tay ngẫm nghĩ coi vố này anh mất bao nhiêu tiề.n nhỉ? Hay là ghi lại để tính xem thứ anh bung ra với thứ anh nhận lại có song phẳng chưa?
Xin thưa với anh, con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả. Việc tặng quà cho nhau vào những dịp đặc biệt chỉ là cách để thể hiện tình yêu và giá trị món quà đương nhiên phải nằm trong khả năng kinh tế của anh.
Tôi có bao giờ đòi bạn trai tặng nhẫn, dây chuyền hay đồng hồ quý giá gì đâu dù anh ấy hoàn toàn có khả năng. Mà chắc cũng chỉ có mình anh mới nghĩ ra việc tặng mấy thứ giá trị đó. Vì đơn giản anh chỉ muốn làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì. Anh biết đối với những người ấy chỉ cần bao nhiêu đó thì đã có thể cùng anh lăn lộn trên giường.
Nhưng xin lỗi, không chỉ với tôi mà còn rất rất nhiều cô gái khác nữa, anh thử tặng cái gì đó quý giá hơn nữa rồi đề nghị vào khách sạn với anh thử xem anh có được tặng lại vài cái tát không? Anh nói: "Giá trị của con gái nằm ở việc cô ta được nhận quà gì, giá trị bao nhiêu từ người yêu", thì giá trị của các cô gái vì mấy đồng tiề.n không ngại lên giường với bạn tương đương với cái đồng hồ hay dây chuyền bạn tặng. Còn giá trị của người đàn ông như anh thì hết đếm được rồi, chắc là khoảng "âm vô cực".
Về quan điểm sống và yêu của anh, tôi đọc mà không nhịn được cười. Yêu nhau mà cứ như là đi đán.h giặc ấy nhỉ? Đó không phải là yêu, mà là lợi dụng nhau. Hai người yêu nhau mà mang cái suy nghĩ ấy thôi thì khi nào muốn anh cứ ra ngoài ăn bánh trả tiề.n tôi còn thấy anh có chút gì đó gọi là chấp nhận được đấy.
Đừng có nghĩ ai cũng tham tiề.n của bạn. Tiề.n thì dù là gái hay trai đều thích như nhau cả. Nhưng với một người con gái bình thường thì người đàn ông yêu thương cô ấy thật lòng mới là điều quý giá nhất. Còn những người con gái anh gặp thì có lẽ là "bất thường" giống anh nên tôi không tính.
"Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được" (Ảnh minh họa)
Anh hãy thử một lần nào đó thôi nghĩ về tiề.n của anh mà khách quan đán.h giá một cô gái nào đó và yêu thương cô ấy thật lòng nếu cô ấy đáng được như thế - và đừng đem tiề.n ra để thử lòng ai nữa nhé. Chỉ cần như thế, anh cũng sẽ nhận được một tình yêu ngọt ngào và tuyệt đẹp.
Tôi biết anh đã từng yêu, nhưng trên đường đời ai mà không có lúc vấp ngã. Aạn cũng đâu thể vì những điều không đẹp đẽ trong quá khứ mà co.i thườn.g giá trị của những người thực sự tốt đang hiện diện. Như thế là không công bằng cho họ, và cho cả chính anh vì anh đang tự ngăn cản mình yêu và được yêu.
Cuối cùng, anh khẳng định: "Phụ nữ chỉ được chọn một trong hai. Có tí tình rồi, đàn bà đừng hòng dành được tiề.n của đàn ông nữa". Vậy thì tôi cũng xin nói luôn: "Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém hay sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được".
Đây chỉ là những gì tôi nghĩ. Còn rất nhiều hệ lụy khác từ cách suy nghĩ nông nổi của anh nữa mà bạn Shi Lí Lắc - Tác giả bài viết "Đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy" đã thay nhiều người nói ra rồi. Lời cuối cho bạn, hy vọng anh sớm cải thiện tư tưởng và tìm được cho mình một tình yêu đích thực.
Thân!
Theo VNE
Người thứ ba đừng hi vọng hạnh phúc! Tôi có một cô bạn, yêu người có vợ đã 3 năm. Cô ấy tính ra đã gần 30 tuổ.i, cái tuổ.i mà nếu không lấy chồng thì có thể sẽ bị liệt vào danh sách ế. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều rằng, đừng tin đàn ông có vợ nhưng cô ấy không chịu nghe tôi, cứ dấn thân vào...