Cưới 4 tháng nhưng chúng tôi vẫn còn chưa dám động phòng
Năm nay tôi 21 tuổi, đã lấy chồng được 4 tháng nhưng trong suốt 4 tháng nay, hai chúng tôi vẫn chưa “động phòng”.
ảnh minh họa
Nguyên nhân ban đầu là do chồng tôi không làm giấy đăng ký kết hôn khiến tôi lo lắng về tương lai sau này của hai đứa. Phần nữa, tôi sợ bị đau nên không dám liều mình cho anh “yêu”.
Cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã. Và từ đó, anh bỏ nhà đi suốt ngày từ sáng đến tối, đến khi gần đi ngủ thì hai vợ chồng mới chạm mặt nhau được khoảng 30 phút.
Cứ mỗi lần cãi nhau, anh lại không tiếc lời xúc phạm tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thù hận và nguyền rủa: “Thà ở với gái đứng đường còn hơn ở với một cô vợ vô dụng như cô”. Đã rất nhiều lần anh nhắc đến vấn đề này khiến tôi cảm thấy rất buồn, đau khổ khi bị chồng so sánh như vậy!
Video đang HOT
Sau những lần cãi nhau như thế, gia đình tôi lại sang gặp anh để nói chuyện. Bố mẹ tôi mong muốn hai đứa nhường nhịn, yêu thương nhau để cùng nhau xây dựng tổ ấm gia đình. Và mỗi lần như thế, anh đều hứa với bố mẹ tôi sẽ không bao giờ để bố mẹ phải lo lắng về chuyện của hai đứa nữa.
Mặc dù vợ chồng tôi không ở chung với bố mẹ chồng nhưng mỗi lần hai vợ chồng to tiếng, anh lại đi nói hết với bố mẹ và anh chị em bên nhà nội. Và sau đó thì hết anh trai anh, đến chị gái anh lại gọi điện, đến nhà tìm tôi nói chuyện, khuyên răn đủ kiểu.
Đến bây giờ, thực sự tôi không biết là mình sai hay anh sai nữa. Anh trách tôi “cưới vợ về mà như không, chẳng được sống cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa”, còn tôi trách anh, tại sao muốn cưới tôi làm vợ mà lại không cho tôi một tờ giấy hôn thú đàng hoàng. Dù sao tôi cũng là phận đàn bà con gái, tôi cũng muốn có được một chỗ dựa lâu dài, một tờ hôn thú đàng hoàng để tôi yên tâm chung sống cuộc sống vợ chồng với anh suốt đời, chứ không sau này anh thay lòng đổi dạ, không còn yêu thương tôi nữa thì tôi còn biết đường nào để đi chứ?
Giờ đây, anh lại đề nghị chúng tôi nên xa nhau hai tháng để suy nghĩ lại mối quan hệ của mình. Tôi đang phân vân suy nghĩ vì không biết ai đúng ai sai trong chuyện này để giải quyết cho đúng. Nếu như tôi trở về nhà mẹ đẻ trong hai tháng thì gia đình hai bên, họ hàng làng xóm sẽ nghĩ ra sao khi tôi vừa mới lấy chồng đã quay về nhà mẹ đẻ ở. Nhưng nếu ở lại nhà chồng mà vẫn sống như hai người xa lạ thì liệu anh có tiếp tục chấp nhận sống với một người vợ nhạt nhẽo như tôi không?
Bây giờ tôi không biết phải làm sao để cho trọn vẹn đôi đường nữa!
Theo PNT
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...