Cưới 4 năm mới cho vợ về quê ngoại, mờ sáng nhìn vào phòng bố vợ mà tôi lặng người
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau 4 năm rồi nhưng cuối tuần trước là lần đầu tiên tôi đưa vợ về quê sau đám cưới. Hai đứa làm việc trên thành phố, nhà nội ngoại xa nhau mấy trăm cây số, mỗi khi được nghỉ làm, chúng tôi còn phải về bên nội.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. Ngày nghỉ thì về thăm hỏi, báo hiếu bố mẹ chồng, lễ Tết con dâu phải có mặt, khi sinh con thì về nhà chồng ở cữ, cháu lớn cần đưa cháu về chơi với ông bà nội. Ông bà ngoại sẽ có cháu nội của họ, nhà ai chẳng như vậy. Điều kiện quê xa biết làm sao được.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. (Ảnh minh họa)
Cho đến tuần vừa rồi, vợ bảo đã 4 năm cô ấy chưa được về thăm nhà, bố ốm đau cũng chỉ có anh trai cô ấy. Vợ nói với giọng buồn rười rượi, nghĩ một lát tôi tặc lưỡi bảo sẽ đưa cô ấy và con về quê chơi.
Chúng tôi xin nghỉ thêm ngày thứ 6, là về quê cả 3 ngày cuối tuần cho thoải mái. Mẹ vợ mất lâu rồi, đó cũng là lý do mà tôi nghĩ vợ không cần về quê nhiều làm gì. Có anh trai với chị dâu cô ấy chăm bố, cô ấy đâu còn mẹ mà về tỉ tê tâm sự. Về cũng chỉ nhìn nhau một cái, hỏi thăm vài câu lại đi ngay. Nếu vậy thì hỏi thăm qua điện thoại cũng thừa đủ rồi.
Mấy ngày ở quê ngoại trôi qua nhanh chóng. Bố vợ và anh trai vợ tiếp đón chúng tôi khá nhiệt tình. Vào buổi sáng phải lên xe về lại thành phố, tôi dậy rất sớm vì đêm ngủ không ngon giấc. Thấy chưa đến giờ nên cũng chưa gọi vợ con dậy.
Tôi ra ngoài, lúc đi qua phòng bố vợ thì chợt nghe được những âm thanh lạ vọng ra. Đó là tiếng khóc của một người đàn ông. Chắc hẳn là của bố vợ nhưng tại sao ông lại phải khóc?
Video đang HOT
Nhẹ bước lại gần, qua khe cửa nhìn vào chứng kiến được một cảnh tượng khiến tôi phải đờ đẫn. Bố vợ ngồi ở đầu giường, trong lòng ôm chặt một khung ảnh, vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên:
“Bà ơi, vậy là 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái út của chúng ta bằng xương bằng thịt. Tôi nhớ nó lắm. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, cưng chiều nâng niu nó từ tấm bé. Cho nó ăn học đầy đủ, yêu thương dạy dỗ, những tưởng sau này sẽ được nhìn nó hạnh phúc.
Con rể cũng không phải người xấu nhưng 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái bà ạ. Cũng 4 năm rồi nó mới thắp cho nhà nén nhang… Không thể nào diễn tả được nỗi nhớ của tôi nhưng vợ chồng nó lại sắp đi rồi, biết bao giờ mới được gặp con gái và cháu ngoại lần nữa. Không biết từ giờ tới lúc xuống đấy với bà, tôi còn được nhìn thấy nó mấy lần…”.
Bố vợ tôi bị tật ở chân, đi lại có phần khó khăn nên chúng tôi không về quê thì ông cũng không tiện lên thành phố. Tiếng khóc nghẹn ngào của ông vọng vào tai khiến lòng tôi trùng xuống, xót xa, ân hận dâng trào. Người đàn ông cả đời ngược xuôi, vẫn có thể yếu đuối đến vậy…
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã phạm sai lầm lớn rồi. Tôi cũng có con gái, nghĩ đến sau này con rể không cho nó đưa cháu về chơi với mình, chắc chắn tôi sẽ buồn lắm. Con dù lớn thế nào cũng vẫn là đứa con bé nhỏ của bố mẹ. Bố vợ đã mất vợ, đến con gái cũng không về thăm ông được, mà người ngăn cản cô ấy lại chính là tôi.
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi, càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì việc làm sai trái của mình trong những năm qua.
Hạ quyết tâm trong lòng, gạt đi sự hổ thẹn, tôi thẳng thắn xin lỗi vợ. Tôi hứa với cô ấy sẽ đối xử bình đẳng với bố mẹ hai bên, về chơi nhà nội bao nhiêu thì sẽ về thăm quê ngoại bấy nhiêu. Nhìn vợ nở nụ cười vui mừng, lúc ấy tôi mới thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Vợ trở về nhà sau 2 năm xa xứ, chồng chuẩn bị mâm cơm 4 món mà cô muốn ly hôn ngay lập tức
Phụ nữ đừng bao giờ hi sinh bản thân cho những con người không xứng đáng.
Đôi khi, có những người yêu nhau, chấp thuận về chung một nhà, song vì hoàn cảnh, kinh tế eo hẹp nên họ buộc phải có những quyết định mang tính bước ngoặt. Có thể là tạm xa nhau trong một khoảng thời gian nhất định để cả hai nỗ lực kiếm tiền cho một cuộc sống đủ đầy hơn. Tuy nhiên, đây cũng là một trở ngại lớn, bởi xa mặt thì cách lòng. Thậm chí, khi trở về chung một nhà, chưa chắc tình cảm đã còn mặn nồng như xưa. Câu chuyện của V. dưới đây là một tình huống sẽ khiến nhiều người phải suy ngẫm.
Vợ trở về nhà sau 2 năm xa xứ và mâm cơm khiến cô khóc nghẹn
Sau khi lấy nhau, tổ chức đám cưới vui vẻ, vợ chồng V. bắt đầu với cuộc sống hôn nhân nhiều hi vọng mà cũng chẳng ít chông gai. Bởi lẽ trong tay hai người chưa có nhiều tiền, họ vẫn phải ở tạm một căn nhà thuê. Hơn nữa, công việc của họ có nhiều bấp bênh, chưa ổn định. Đứng trước những khó khăn, họ tràn đầy khí thế muốn tạo ra bước ngoặt để cuộc sống đủ đầy hơn.
Ảnh minh họa.
Hai vợ chồng bàn bạc với nhau rất nhiều, cuối cùng V. lựa chọn sẽ xa nhà 2 năm để làm ăn, kiếm tiền. Một người chị họ của cô cũng xuất khẩu lao động, trở về nhà và có vốn làm ăn, bắt đầu một cuộc sống mới. Do đó, V. đã lấy hết can đảm để đi theo bước đường đó. Thời gian khi mới xa xứ, V. cũng gặp nhiều khó khăn, mỗi lúc tủi thân, cô lại gọi điện về cho chồng để nghe những lời động viên. Dần dần, cô đã quen với cuộc sống ở đây, và hi vọng bản thân sẽ thật khỏe mạnh để chờ tới ngày trở về.
Thấm thoắt 2 năm trôi qua, V. quyết định về nước với số tiền trong tay là 200 triệu đồng. Cô hi vọng người chồng ở nhà sẵn sàng đợi cô trở về để cùng gây dựng một cuộc sống bên nhau thật viên mãn. Vậy mà khi V. trở về, mọi thứ dường như đã thay đổi. Người chồng cô cưới 2 năm trước ăn nói bất cần, và thể hiện sự vô tâm với vợ.
Đặc biệt, mâm cơm anh làm ngày đầu khi vợ trở về chỉ có 1 đĩa rau luộc, 1 bát rau xào, vài con nhộng và chút tép. Khi V. hỏi tại sao lại không nấu nướng một bữa nhiều món ngon thì anh ta bảo: "Cô có tiền ở bên ấy chứ tôi ở nhà chỉ ăn thế này là đủ". Với mâm cơm sơ sài, người phụ nữ lập tức khóc nghẹn. Cô không nghĩ sự chờ đợi của bản thân lại chỉ được đáp lại bằng thói vô tâm của chồng.
Cả hai vợ chồng đã cãi nhau suốt cả tuần trời. Hai năm xa cách, tưởng là sẽ mang tới giây phút đoàn tụ đầm ấm, cuối cùng mọi thứ đã chấm dứt với tờ đơn ly hôn đặt trên bàn. V. và chồng chính thức đường ai nấy đi. Cô tin rằng, bản thân và người kia chưa có con, sẽ không bị ràng buộc hay phải trăn trở về tinh thần.
3 điểm mấu chốt mà phụ nữ nên đặc biệt ghi nhớ trong hôn nhân
Chỉ một người hi sinh trong mối quan hệ thôi là chưa đủ
Điều này sẽ tạo ra sự chênh lệch. Trong khi một người phải chịu khổ sở, thì người kia quá ung dung. Và cuộc sống cứ chảy trôi, thành ra người an nhàn thoải mái coi mọi chuyện là quá bình thường. Họ sẽ không bỏ thói hư tật xấu của mình, và đặc biệt chẳng còn biết trân trọng bản thân bạn.
Ảnh minh họa.
Đừng gắn bó với người đàn ông luôn thiếu chí tiến thủ
Anh ta có thể nghèo, trong tay chưa có gì nhưng tuyệt đối không được thiếu ý chí phấn đấu, vươn lên. Bằng không, họ sẽ khiến mối quan hệ dậm chân tại chỗ. Sau này, khi thời gian qua đi, bạn nhìn lại thì sẽ hiểu, bản thân chẳng có gì, bởi luôn có một người đứng yên trong quá khứ, mãi chẳng chịu hướng về những mục tiêu lớn của tương lai.
Những gì bạn làm ra, hãy đặt bản thân mình lên trước
Khi bạn đã cố gắng, nỗ lực để đạt một thành tựu nào đó, hãy cùng gây dựng với người đàn ông xứng đáng. Nhưng đừng quên đặt bản thân mình lên trước. Bạn xứng đáng hưởng thụ những điều mà mình đã phấn đấu để đạt được. Khi đã yêu bản thân mình rồi, bạn mới có nhiều nguồn năng lượng tích cực để cho đi, để lan tỏa tình yêu và sự quan tâm tới người khác.
Tân hôn bỏ trốn với người khác, đêm gặp lại sau 1 năm tôi khóc nghẹn khi nghe vợ nói Dù Lam đang là vợ mình nhưng tôi ngại ngùng và hổ thẹn không có tư cách để đòi hỏi bất cứ điều gì từ cô ấy. Đêm đó tôi định sang phòng khách ngủ thì Lam chợt hỏi có muốn vào ngủ cùng cô ấy không. Cách đây hơn 1 năm, bố mẹ tôi kiên quyết bắt con trai chia tay bạn...