Cưới 2 năm vẫn chưa thể ‘gần gũi’ chồng
Anh nói không muốn phản bội tôi nên không bao giờ ngoại tình, cũng chẳng thể kiềm chế được nữa, anh muốn đi ‘bóc bánh trả tiền’ mỗi tháng 1 lần.
Khi tôi chưa tròn 1 tuổi thì bố mất do tai nạn giao thông, mẹ phải vừa làm thuê vừa nuôi tôi vì ông bà hai bên đều đã già. Để đảm bảo cho tôi có điều kiện đi học, mẹ chấp nhận đi thêm bước nữa lúc tôi vừa bước vào cấp hai. Bố dượng tôi là thương lái nên cũng khá giả, đủ chu cấp cho mẹ con tôi cuộc sống đầy đủ.
Nhờ vậy tôi có thể tập trung vào việc học mà không cần phải phụ mẹ bán rau ngoài chợ. Những tưởng chúng tôi sẽ có cuộc sống êm ấm tốt đẹp hơn khi dọn về ở với bố dượng nhưng đó chỉ mở ra một chuỗi những ngày kinh sợ và tủi nhục mà đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh.
Một thời gian sau, bố dượng thường lấy cớ phải gặp đối tác trong thành phố nên nhờ mẹ đi lấy hàng ở các tỉnh xa về. Lợi dụng những thời gian ấy ông thường xuyên xâm hại tôi. Vì quá sợ hãi nên một thời gian dài sau đó tôi mới dám kể cho mẹ nghe.
Mẹ tôi đau khổ và ngất đi ngay lập tức nhưng vì sợ bố dượng (ông là dân có máu mặt) nên mẹ không dám báo công an. Bà chỉ có thể cố gắng gửi tôi vào một trường cấp ba nội trú ở Hà Nội để tránh xa bố dượng, để quên đi quá khứ ghê sợ tôi đã lao vào học miệt mài.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Sau nhiều năm học tập tôi cũng có được tấm bằng của một trường đại học lớn với công việc ổn định. Tôi không quan tâm nhiều đến tình cảm nam nữ mặc dù có không ít người đã tỏ tình, có lẽ do mặc cảm với quá khứ của mình. Những người quen biết nhận xét tôi giống như một bông hoa bằng lăng đẹp thuần khiết nhưng nếu đến gần thì lại lạnh buốt.
Thế nhưng luôn có một người lúc nào cũng ở bên lắng nghe tâm sự của tôi, anh là chồng tôi bây giờ. Chúng tôi học cùng lớp từ cấp ba đến đại học, anh là một người hoàn hảo và tuyệt vời, lúc nào cũng chu đáo, chăm sóc và lo lắng cho tôi.
Khi anh tỏ tình, tôi đã kể hết cho anh nghe về quá khứ, anh vẫn chấp nhận. Lúc chúng tôi mâu thuẫn hoặc cãi nhau, anh không bao giờ đem chuyện quá khứ của tôi ra mà luôn chủ động tìm cách giải hòa. Anh là một người chồng tốt nhưng tôi lại chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người vợ.
Cứ mỗi lần chúng tôi gần gũi, nỗi ám ảnh của tôi khi bị cha dượng lạm dụng lại tràn về, tôi chỉ biết gồng mình mà nước mắt tuôn trào. Những người trong nhà nghe tiếng tôi khóc còn tưởng anh đánh tôi.
Chúng tôi đi bác sĩ tư vấn thì được biết tôi bị chứng bệnh co thắt âm đạo, có thể do từng bị lạm dụng. Không những thế cứ mỗi lần như vậy tôi như người mất hồn, không làm được gì cả. Vì sợ tôi bị tổn thương nên sau khi cưới 2 năm chồng không gợi ý nữa.
Tôi biết việc này không thể kéo dài được lâu và chúng tôi phải tìm cách giải quyết. Tối qua, anh đã nói với tôi rằng anh rất yêu tôi, không muốn phản bội tôi nên sẽ không bao giờ ngoại tình nhưng anhkhông thể kiềm chế nhu cầu của bản thân nữa. Anh bảo tôi hãy đồng ý cho anh ‘bóc bánh trả tiền’ mỗi tháng 1 lần.
Tôi đã khóc rất nhiều, không khóc vì giận anh mà khóc vì giận bản thân. Tôi biết anh vẫn yêu tôi rất nhiều và tôi cũng vậy nhưng tôi cũng biết những điều anh đang phải chịu đựng.
Tôi không thể hoàn thành trách nhiệm của một người vợ. Thậm chí, tôi còn không thể sinh con, chúng tôi đã quyết định không cho gia đình hai bên biết nhưng anh là con cả trong gia đình, mẹ luôn giục chúng tôi có con.
Tôi cảm giác mình hiện giờ như một gánh nặng đối với anh. Tôi có nên ra đi để anh tự do? Một người tốt như anh hoàn toàn xứng đáng có một người vợ tốt hơn tôi nhiều lần. Mong các bạn cho tôi lời khuyên chân thành. Cảm ơn nhiều.
Theo VNE
Yêu thì chung sống, không còn yêu thì bỏ
Chúng ta đừng lạm dụng việc ly hôn nhưng cũng đừng vì cái mác gia đình mà cố sống với nhau cho thêm khổ.
Con người biết suy nghĩ, con người có tình có nghĩa sẽ chẳng bao giờ phụ lòng tin của người khác, chẳng bao giờ dễ dàng có mới nới cũ. (ảnh minh họa)
Dù rằng, chúng ta không nên có cái nhìn quá thiển cận về hôn nhân cũng không nên bi quan nghĩ rằng, tình yêu và hôn nhân là thứ gì đó xa xỉ. Nhưng cũng phải bằng lòng với một thực tế là, không còn yêu nhau nữa thì nên giải thoát cho nhau. Không còn tình cảm thì cố gắng cũng chỉ làm khổ đối phương mà thôi. Nếu cảm thấy, tìm mọi cách mà không cứu vãn được tình hình thì tốt nhất là đường anh, anh đi, đường tôi, tôi đi, để tốt cho cả hai.
Nghĩ lại, từ ngày yêu nhau, chúng ta đã có với nhau những kỉ niệm ngọt ngào, mặn nồng. Rồi chúng ta phải trải qua bao nhiêu khó khăn, thử thách mới có một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc bên gia đình. Nếu đã là vợ là chồng, đã có con cái với nhau, đã chung chăn chung gối, tại sao không trân trọng nhau. Con người bỏ nhau thì dễ, phụ lòng nhau cũng rất dễ. Nhưng kiếm được một người tri kỉ thì khó gấp vạn lần. Ta đang sống với một người mà ngày ngày nghe họ càu nhau, bức bối, ta cảm thấy khó chịu, muốn tìm người khác thay thế. Nhưng liệu rồi, khi thay thế rồi, người mới được như người cũ hay cũng lại sinh ra những tật này tật nọ khiến chúng ta đau đầu?
Con người biết suy nghĩ, con người có tình có nghĩa sẽ chẳng bao giờ phụ lòng tin của người khác, chẳng bao giờ dễ dàng có mới nới cũ. Vì có những thứ mới nhìn thì thích, có được rồi mới cảm thấy thật vô nghĩa và lãng xẹt. Thứ cũ thì bao giờ chẳng nhàm chán? Nhưng phải tính đến cái tình, đến sự gắn bó trước sau. Đàn ông hay đàn bà nên trân trọng tình cảm từ khi quen nhau, yêu nhau đến khi cưới nhau. Chứ đừng vì nay anh thế này, mai anh thế nọ mà chán nhau, rồi bỏ nhau.
Nhưng, dù hết lý lẽ vẫn không thể nào sống được với nhau thì tốt hơn hết, nên dừng lại. Không dễ thay lòng nhưng cố gắng không có kết quả thì thôi, phải tìm cho nhau lối đi riêng.
Buồn nhất là, khi hai người không còn yêu nhau nữa, họ vẫn sống với nhau để lừa dối thiên hạ, lừa dối con cái rồi mỗi người có một người khác để yêu thương. Vậy để làm gì? Nếu đã không còn yêu nhau thì chi bằng cho nhau được tự do, được lựa chọn hạnh phúc mới? Tại sao cứ gò bó nhau, tại sao lại phải lén lút, khổ sở?
Ly hôn không phải là cách duy nhất để giải quyết mâu thuẫn vợ chồng. Nhưng nó sẽ là giải pháp cuối cùng nếu như hôn nhân không còn gì để cứu vãn. Chỉ là, trước khi ly hôn, trước khi phản bội, phải nghĩ đến mọi lý do, mọi trường hợp, mọi tình huống. Phải kiểm chứng rõ ràng xem cả hai còn yêu nhau hay không, và đã có những thử thách khó khăn gì với nhau trong suốt ngần ấy năm làm vợ làm chồng. Nếu đã suy nghĩ kĩ, có thể trả lại tự do cho đối phương và sau này, đừng bao giờ hối hận hay làm phiền cuộc sống riêng của nhau nữa.
Tư tưởng đã tiến bộ nhưng chúng ta cũng đừng lạm dụng việc ly hôn nhưng cũng đừng vì cái mác gia đình mà cố sống với nhau cho thêm khổ. Cứ thoải mái với cuộc sống của mình. Nhưng phải biết trân trọng những giá trị đã qua, phải biết nhìn nhận tất cả những gì đã trải qua, cùng nhau vươn tới để tính toán kĩ càng trước khi quyết định lối đi riêng. Yêu thì chung sống, không còn yêu thì bỏ.
Theo Afamily
Với người khác em có thể chẳng là gì, nhưng với bản thân phải coi mình là tất cả! Hãy mặc một bộ đồ mà em thích, cột tóc gọn gàng hay đơn giản là chải chuốt tạo dáng cho tóc mình gọn gàng hơn em nhé! Em có thể trang điểm một chút, xịt một chút nước hoa dịu nhẹ thôi cũng không vấn đề gì. Khi đã thấy bề ngoài em xinh đẹp rồi thì hãy đi cùng với anh...