Cưới 2 năm rồi mà tôi chưa làm được gì để vợ hạnh phúc
Tôi không thể mua cho vợ một chiếc áo khoác mà cô ấy thích. Tôi không có bằng cấp, không xin được việc, làm công nhân thì bị kỳ thị vì hình xăm.
Hai năm chung sống bên nhau tôi chưa cho cô ấy được cái gì và cũng chưa làm cô ấy hạnh phúc ngày nào cả. Tôi 22 tuổi, cưới cô ấy được 2 năm. Khoảng thời gian đó tôi rất ân hận vì không làm được gì cho vợ, cũng không cho vợ một ngày sống êm ấm hạnh phúc, lúc nào cũng để vợ âu lo phiền muộn. Cưới về tôi không hề yêu cô ấy, chỉ là cưới trên danh nghĩa, không nghĩ được nhiều. Rồi cái gì tới cũng tới, sau khi cưới chưa được một năm, vợ sinh cho tôi một đứa con trai bụ bẫm. Tôi hạnh phúc lắm và từ đó yêu vợ nhiều hơn, càng yêu tôi càng thấy mình rất tệ. Tệ vì không thể cho vợ những thứ cô ấy thích, tệ vì không thể lo cho con trai một cuộc sống êm ấm hạnh phúc.
Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn khi tôi bị tai nạn, 6 tháng ròng tôi không làm gì được mà ngược lại vợ làm cho tôi quá nhiều thứ. Tôi thấy mình như bất lực trước mọi chuyện. Nhiều lúc nhìn cô ấy khóc tôi cũng chỉ biết an ủi, ngoài ra không làm được gì. Tôi không thể nhờ ai trong gia đình cả, bản thân là đàn ông mà hèn quá phải không mọi người. Rồi tôi dẫn cô ấy với con vào miền Nam kiếm việc để mưu sinh, trớ trêu thay tôi không xin được việc chỉ vì hình xăm trên cánh tay. Hồi đó tôi nông nổi, không nghĩ được nhiều, cũng không dám nói sợ vợ biết lại buồn. Mỗi lần nhìn cô ấy khóc tôi buồn lắm, chỉ mong có công việc lo cho vợ con.
Giờ tôi còn không thể mua cho vợ một chiếc áo khoác mà cô ấy thích. Tôi không có bằng cấp, cũng không có nghề nào để xin việc dễ dàng, xin làm công nhân thì bị kỳ thị vì hình xăm. Tôi dần như rơi vào trạng thái bế tắc, cần tiền để lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi cần công việc để ổn định cuộc sống. Tôi có xăm nhưng không mất đi đạo đức, lương tâm của mình. Tại sao đi xin việc vẫn có người nhìn vào hình xăm đánh giá con người tôi, họ không cần biết hoàn cảnh của người khác, chỉ một câu nói của họ có thể làm người khác điêu đứng. Tôi biết nói như thế có thể nhiều người nghĩ tôi ham chơi, không tương lai, nhưng đó là tất cả những gì tôi muốn nói ra.
Giữa đất khách quê người không một ai quen biết, tôi phải làm như thế nào. Mong mọi người đọc bài viết này có thể giúp tôi. Tôi bất lực, không thể làm gì cả, chỉ có sức lao động mà không ai tuyển, nếu vấn đề hình xăm tôi có thể mặc áo tay dài để che. Bài viết này là dòng tâm sự của tôi, cũng là một lời khẩn cầu những ai đọc được hãy giúp. Cảm ơn.
Video đang HOT
Theo Vnexpress
Sau 2 năm ghen tuông nghĩ chồng ngoại tình thứ tôi nhận được là 1 câu nói lạnh người: "Chị vào đi, anh ấy vừa đi rồi"
Ngày nhận được cú điện thoại từ cô bạn của chồng. Chị không tin vì nghĩ chồng đang đi du lịch với bồ. Chị chạy đến bệnh viện, hoảng loạn đến mức khóc không nổi. Nhìn anh nằm đó chị lăn ra ngất lịm và rồi...
Hình tượng chồng trong mắt chị dường như sụp đổ. Anh đi sớm về hôm, ít có thời gian dành cho gia đình. Chị thèm những giây phút hạnh phúc như trước, chị nhớ những lúc hai vợ chồng cùng nấu cơm, cùng đưa con đi chơi, nằm xem phim cùng nhau. Có lẽ nhiều lần anh cũng cố làm thế, nhưng chị tự ái gạt đi. Chị nghĩ anh thương hại bố thí tình cảm cho mình.
Chị đang ghen, chị nghĩ anh đã có người phụ nữ nào đó ngoài kia. Anh hay lén lút gọi điện, anh hay ngồi vệ sinh hàng giờ đồng hồ và thỉnh thoảng hay cáu gắt. Chị là người nhạy cảm chị biết chồng mình đang thay đổi. Có những hôm chị nằm khóc ướt gối còn anh dỗ dành mãi cũng chán liền bỏ qua phòng bên.
Anh hiểu lòng chị nhưng anh không thể nói ra nỗi khổ tâm của mình. Họ cứ thế ngày càng đẩy nhau đi xa hơn. Chị thì cứ ghen tuông còn anh thì vật lộn với căn bệnh quái ác đang hoành hành trong người. Ngày trước anh kiếm được tiền hay đưa cho chị nhưng giờ anh cũng ít đưa hơn. Chị nghĩ chắc chồng lấy tiền đi cho bồ hết. Gặp ai chị cũng tha khổ, còn anh cứ câm lặng không 1 lời giải thích.
(Ảnh minh họa)
Anh thương vợ thương con, càng nghĩ anh càng khổ tâm vô cùng. Nhiều lúc anh muốn dành thời gian bên vợ con nhưng chị cứ ghen chẳng buồn nói chuyện với anh nữa. Chị cố tìm ra bằng chứng nhưng tất cả cứ mập mờ. Rồi 1 ngày chị nghe họ nói anh ngồi nói chuyện với 1 người phụ nữ nào đó trong quán cà phê, có lúc cô ta còn dìu anh 1 cách hết sức tình cảm. Nghe đến đó tim gan chị như nhảy ra khỏi lồng ngực, chị hận anh vô cùng nhưng chị nào hay biết đó là cô bạn cũng là vị bác sĩ đang đồng hành cùng anh chinh chiến với bệnh ung thư dạ dày đó.
Nhiều lần anh ăn vào buồn nôn, chị cũng lo nhưng nghĩ đến cảnh chồng ăn nhà hàng sang với cô bồ chị lại gạt đi chẳng muốn nấu cho chồng ăn. Chị nghĩ chắc ngoài kia anh ăn thừa mứa nên về nhà chê cơm chị nấu. Anh đau đớn thể xác lẫn tâm hồn.
Bao lâu nay anh cố gắng cày cuốc vừa chữa bệnh vừa làm sổ tiết kiệm cho mẹ con chị. Rồi 1 ngày anh nói anh đi công tác xa 1 thời gian, chị không thèm nhìn anh lấy 1 cái, chị bỏ vào phòng đóng cửa cái rầm. Tim anh tê tái ôm chặt hai con như thể là lần cuối. Hai đứa hôn bố rồi dặn bố nhớ mua quà cho bọn con nhé, anh mỉm cười dặn dò các con rất nhiều. Chúng ngoan ngoãn cảm ơn.
Chồng vừa bước ra khỏi cửa thì chị cũng bắt đầu ném hết mọi đồ đạc trong phòng. Anh biết nhưng vẫn đi, thời gian đó anh yếu lắm rồi, anh đang cầm cự đó cũng là lý do anh cạo trọc đầu với ly do cao như thế cho mát.
Nhiều đêm vợ nằm ngủ anh ngồi ôm gối ngắm vợ, anh thương chị anh biết vợ yêu mình rất nhiều nên mới như thế. Nhưng anh sợ chị sẽ không chịu nổi nếu biết mình bị bệnh nặng như thế.
(Ảnh minh họa)
Anh đi sớm hơn mọi người nghĩ, ngày nhận được cú điện thoại từ cô bạn của chồng. Chị như sụp đổ hoàn toàn, chị chạy đến bệnh viện, chị hoảng loạn đến mức khóc không nổi. Cô ấy nhìn chị rồi nói:
- Chị vào đi, anh ấy vừa mất rồi.
Lúc này nhìn thấy chồng nằm bất động ở đó chị lăn ra ngất lịm vì đã tận mắt thấy người nằm trên giường ấy chính là chồng mình. Chị gào thét trách anh trách bản thân:
- Anh bảo anh đang đi công tác cơ mà. Tại sao anh lại làm vậy với mẹ con em, tại sao vậy mình ơi. Sao anh để em trách móc mà không nói câu nào, sao anh lại không để em được quan tâm chăm sóc anh. Tại sao???
Mọi người không cầm nổi nước mắt khi chứng kiến cảnh chị đau khổ vật vã. Khi mọi thủ tục tang lễ đã hoàn tất cô bác sĩ mà chị vẫn hay ghen tuông đưa cho chị 1 cuốn sổ tiết kiệm đứng tên chị và 1 cuốn sổ nhật ký với những dòng chữ nhòe nước mắt của anh. Chị ngồi đờ đẫn đau khổ, hết nhìn con thơ rồi nhìn chồng. Tim gan chị như có ai cào xé đau đớn tột cùng. Gần 2 năm qua chị đã bao lần nhiếc móc chồng, bao lần lồng lộn lên ghen tuông các kiểu vì nghĩ anh ngoại tình , vì nghĩ anh thay lòng đổi dạ. Nghĩ tới người chồng tội nghiệp 1 mình chống chọi với mọi thứ mà chị rệu rã không thể nào ăn uống nổi. Vậy mới nói nếu ai còn vợ còn chồng thì hãy biết trân trọng, quan tâm, yêu thương lấy nhau để sau này không phải nói hai từ &'giá như'.
Theo Một Thế Giới
Cưới chồng gần 2 năm nhưng đêm qua tôi mới được phép ngủ trên giường và làm đàn bà trọn vẹn Đêm tân hôn chồng nằm sát mép giường như sợ tôi chạm vào vậy. Tôi buồn, giận dỗi liền xuống đất ngủ, khóc sưng cả mắt. Đêm nay, đêm sau và đêm sau nữa, đến nay đã gần 2 năm chúng tôi vẫn chỗ ai người ấy ngủ. Tôi và chồng yêu nhau được hơn 1 năm thì kết hôn. Anh là người...