Cuộc tình này ngu ngốc quá!
Đã đến lúc cô cần tỉnh cơn u mê để quay về với thực tại. Người đàn ông đó không dành cho cô.
Thảo trở về nhà, nhìn vào khoảng không gian lặng vắng mà lòng buồn tê tái. Từ bao giờ, cô chấp nhận cảnh sống này? Từ bao giờ cô lại tự cho mình bằng lòng với một cuộc sống già nhân ngãi, non vợ chồng với người đàn ông có vợ ấy? Cô cũng không biết nữa. Có lẽ vì cô yêu, một tình yêu cuồng nhiệt nhưng mù quáng!
Thảo bấm điện thoại gọi liên hồi cho anh nhưng không có ai bắt mắy. Tiếng kêu tút tút làm cô cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Cô tuyệt vọng và mệt mỏi, cô muốn có anh bên cạnh lúc này, được anh ôm vào lòng. Nhưng khốn nỗi thay, có lẽ giờ đây anh đang ôm một người đàn bà khác. Một người đàn bà được công nhận bởi pháp luật, gia đình – vợ anh! Còn cô, chỉ là người thứ ba mà thôi.
Chỉ còn mình Thảo trong căn nhà rộng thênh thang nên cô càng thêm cô đơn. Đã hơn 2 năm rồi, cô vẫn không quen được với việc anh không đến mỗi khi cô cần. Căn nhà này sẽ bất chợt có anh xuất hiện khi anh trốn được vợ, khi vợ anh đột xuất đi đâu đó. Đấy là những phút giây hạnh phúc nhất với cô. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ cần được lao vào vòng tay anh là cô quên hết mọi tủi hờn trước đó.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ cần được lao vào vòng tay anh là cô quên hết mọi tủi hờn trước đó. (Ảnh minh họa)
Thảo đẹp và giỏi giang. Ai cũng thắc mắc tại sao cô không yêu, không lấy chồng. Thảo muốn lắm, cô khao khát điều đó hơn bất cứ ai nhưng nó sẽ mãi chỉ là một giấc mộng không thành vì người đàn ông cô yêu đã không thuộc về cô. Cô đến quá muộn và chấp nhận là kẻ đến sau. Thảo biết mình ngu ngốc, nhưng tình yêu cứ như có phép bù mê thuốc lú khiến cô không tài nào cưỡng nổi.
Khi đến với anh, Thảo là một cô gái còn trong trắng, trong trắng thực sự. Anh nói dối rằng anh chưa có vợ khiến cho cô si mê và yêu say đắm. Chỉ tới khi tình yêu đó ăn sâu vào tim, không tài nào gỡ bỏ được Thảo mới hay biết mình là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình người khác. Anh khóc lóc, xin lỗi và cầu mong cô tha thứ. Vì quá yêu cô nên anh mới phải lừa dối như vậy.
Video đang HOT
Thảo đã từng ghê tởm những lời biện hộ đấy. Anh vẫn đang hạnh phúc bên vợ con bởi nếu không hạnh phúc tại sao anh không giải thoát cho chính mình? Chí ít là dù không hạnh phúc nhưng đó là cái mà anh cần. Anh đã không bỏ chị ấy mặc dù anh luôn nói: “Quá yêu em” với Thảo. Nhưng Thảo đã yêu mất rồi. Một tình yêu mù quáng đến mức cô tìm mọi cách để bao biện cho những hành động của anh. Cô cho rằng nó là vì con nên anh mới không ly hôn, còn tình yêu là anh dành cho cô chứ không phải người vợ ấy.
Cô đã sống với giấc mộng đó, chấp nhận là một người đàn bà giấu mặt sau lưng anh. Ai bảo cô yêu người có vợ? Hơn 2 năm trôi qua, Thảo quen dần với việc khi nào anh cần đến cô, anh sẽ đến. Còn nếu không, ngay cả khi cô cần anh nhất anh cũng không thể nào xuất hiện. Điều đó là thứ mà Thảo phải chấp nhận. Vì chính cô đã chấp nhận cuộc sống chung chồng này nên điều đó là tất yếu mà thôi.
Mỗi lần anh đến, anh lại thì thầm vào tai cô những lời đường mật, những lời thủ thỉ xin lỗi và thế là Thảo lại xiêu lòng. Cô bất chấp tất cả để yêu anh dù biết rằng tình yêu đó sẽ chẳng đi đến đâu. Thảo tủi thân thật nhiều khi ở tuổi của cô, người ta có một tổ ấm để đi về, có một người đàn ông luôn ở bên, yêu thương và che chở. Còn cô, lúc nào cô cũng chỉ có một mình. Chỉ khi anh rảnh rỗi, trốn được vợ con, cô mới có chút thời gian dư thừa anh dành cho. Nhưng vì quá yêu nên từng đó đã là đủ với cô rồi.
Hơn 2 năm trôi qua, Thảo quen dần với việc khi nào anh cần đến cô, anh sẽ đến. Còn nếu không, ngay cả khi cô cần anh nhất anh cũng không thể nào xuất hiện. Điều đó là thứ mà Thảo phải chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Đã gần một tháng nay, Thảo không thể nào liên lạc được với anh. Có một lần duy nhất anh nhắn cho cô một dòng tin rất vội: “Vợ anh dạo này quản chặt, em đừng điện thoại nữa kẻo bại lộ”. Vậy là mặc cho cô nhớ nhung, mặc cho cô đớn đau chờ đợi, anh vẫn bặt vô âm tín. Đây không phải lần đầu như vậy thế mà Thảo vẫn khóc hằng đêm vì tủi thân.
Thảo ốm! Cô vào bệnh viện nhờ người hàng xóm tốt bụng đưa đi cấp cứu! Nằm trong đó một mình, cô cảm thấy như cuộc sống với mình hoàn toàn vô nghĩa lí. Thảo điện thoại vào máy anh như một phản xạ. Cô khao khát được gặp anh, được anh ghé đến chăm sóc dù chỉ là trong phút giây ngắn ngủi. Thật may, đầu dây bên kia anh đã bắt mắt:
- “Em đừng điện thoại nữa. Vợ anh đang ở đây. Khi nào có thể, anh sẽ tự liên lạc”.
Anh cúp máy khi cô còn chưa kịp nói điều gì. Vậy là hết, bao nhiêu hi vọng của cô bỗng phút chốc tan thành mây khói. Chưa bao giờ Thảo cảm thấy đau như lúc này nhưng cảm giác đó lại khiến cô có thêm sức mạnh để đưa ra một quyết định cho mình. Cô cầm phải chấm dứt tình yêu sai lầm. Đã đến lúc rồi, đến lúc cô cần tỉnh cơn u mê để quay về với thực tại. Người đàn ông đó không dành cho cô. Sau trận ốm này, cô sẽ mạnh mẽ để sống khác đi, để loại ra khỏi đầu người đàn ông ấy… Vì anh không thuộc về cô!
Theo VNE
Em đừng sợ mùa đông
Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.
Tháng mười hai, rét muộn, em thích cuộn tròn trong chăn, đọc một cuốn tiểu thuyết tình yêu, nhâm nhi chút cà phê.Lạnh quá, em không ghét mùa đông, em chỉ ghét cái lạnh hững hờ nhấn em chìm trong nỗi cô đơn một ngày xám màu khi em bước qua những con phố dài, khi em níu tay cầm trên những chiếc xe bus thưa thớt, hay khi em ngang dọc ghé thăm chút ít kỉ niệm vương vấn đâu đây. Em mặc áo khoác rất dày, một màu đỏ nồng nhiệt, nhưng gió vẫn rít qua kẽ lòng em tê tái, giống như là vực dậy chút hoài nghi đã từ lâu ngủ yên. Em thả tóc mun, nghe mối tơ vò cứ thêm bện chặt, từng chút một.
Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu. Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. Em khẽ rùng mình, mắt hanh hao dõi theo những ngón tay đan trên con đường dài tưởng như bất tận, vờ như không thấy lòng mình giá buốt dần, phả hơi ấm ít ỏi vào lòng bàn tay. Chẳng còn ai giằng lấy đôi tay cớm lạnh ửng hồng này, nhét vào túi áo khoác dạ của minh cho em nữa đâu, nhưng em cũng chẳng cho phép mình cảm thấy một chút tủi thân, vò mạnh đôi bàn tay tê cứng. Lạnh, thật là lạnh.
Có những đêm mùa đông, em chẳng ngủ nổi, ánh mắt quánh đặc như giọt cà phê, u ám nhìn ra bóng tối. Em mỉm cười tự trào, bàn tay gạt đi dòng ấm đang lăn dài trên má. Rồi em ngây ngô lôi điện thoại mình ra, soạn một tin nhắn vào những con số quen thuộc, " Đừng khóc ". Điện thoại em chợt rung lên, " Đừng khóc ". Em lại cười.
Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu. Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. (Ảnh minh họa)
Thực ra, mùa đông cũng không đến mức quá tồi tệ. Em mới ốm có hai lần, rồi thì cũng biết chăm chút cho sức khỏe mình hơn, không ăn mặc phong phanh để người khác phải than phiền như trước nữa. Đôi khi em cũng nhớ cái giọng càm ràm của người, nhưng em mạnh mẽ hơn rồi, không cho phép mình bật khóc. Gió bấc tràn về, dòng người thưa thớt, chẳng còn ai thấy em ánh mắt trống rỗng, bước đi vô định trên con đường cây lá trụi khô. Hay là thi thoảng mưa lại giăng mắc, em né đi cái tấp nập nhất thời, thong dong dạo chơi, cho đến khi lạnh giá này át đi bao nhiêu suy nghĩ vướng mắc.
Em sợ mùa đông như sợ mất anh. Hay bởi em mất anh, nên em sợ đông nhanh đến. Em sợ bản thân sẽ sớm tự cường đứng dậy gạt đi những nỗi niềm xưa cũ, vẽ cho mình một lớp mặt nạ cười. Mà, đúng là em đã tự vực mình như thế. Em chăm chút cho mình như anh từng chăm chút cho em, em trưởng thành hơn, rồi dần dà, cũng chẳng thấy mùa đông lạnh lẽo nữa. Khi cô đơn, hay nhớ anh, em vùi mình vào giấc ngủ, để khi thức dậy, em sẽ lại buộc mình cảm thấy mọi chuyện đã ổn rồi. Vậy thì, chỉ một mùa đông nữa thôi, em sẽ lãng quên anh mất.
Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá. (Ảnh minh họa)
Nhưng em còn sợ mùa đông, như sợ sẽ nhớ tới anh. Em sẽ nhớ là, chúng ta đã từng nắm tay trên những con phố dài lê thê, anh dúi tay em vào túi áo mình, hơi ấm này thật tuyệt. Em sẽ nhớ là, anh luôn nhắn tin nhắc em mai trời trở lạnh, thúc giục em đi ngủ sớm mỗi đêm. Rồi em sẽ nhớ anh, sao lại hay mắng mỏ em thế chứ, chỉ là quên không mang khăn quàng cổ thôi mà, đâu thể ốm ngay được.
Mùa đông, tháng mười hai lại về rồi, gió bấc cũng tràn xuống nhấn chìm thành phố trong hơi thở tê cóng của đất trời. Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.
Theo VNE
Cần anh, cho những yêu thương mãi! Là nhìn anh bên người khác, nhìn ánh mắt ấy, chẳng hướng về em, đau, mà chẳng thể cất thành lời. Anh, đang ở đâu, trong trái tim anh, có giây phút nào đó, thấy cần em, như lúc này, em cần anh, cho những điều nhỏ nhất, cho từng giây từng phút trong bầu không khí em đang sống. Cần anh, nhiềuthật...