Cuộc tình không lối thoát (P1)
Mùa thu ấy, cả hai gặp nhau và lao vào một cuộc chơi không lối thoát.
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh. Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh. Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát…
rúc vào người anh, mân mê những ngón tay và đặt lên má mình.
- Thiên! Nghịch…
- Em thích mà. Tay anh rất đẹp!
Thiên khúc khích cười, dụi vào anh và càng nắm chặt tay anh hơn.
- Thiên!
- Dạ?
- Anh yêu em!
Năm đó, cô 18, anh 21. Cô yêu anh trong sự e dè và cẩn trọng. Và cả những nụ hôn cũng hết sức nhẹ nhàng.
- Hứa với em, Thanh, cho em ba năm.
- Ba năm?
- Ba năm để em xác định em có yêu anh không, để anh xác định anh yêu em không?
- Thiên!
- Ba năm… cho em rong chơi ba năm, tự do ba năm. Ngày cuối cùng của ba năm đó, nếu em không thể tìm ai tốt hơn anh, em sẽ đến với anh.
- Em đi đâu? Em định rong chơi với ai?
Anh bất thần ôm cô vào lòng mình, ghì chặt, rồi nâng cằm cô lên, ấn môi mình vào môi cô.
Ngày cuối cùng của ba năm đó, nếu em không thể tìm ai tốt hơn anh, em sẽ đến với anh (ảnh minh họa)
- Đi với ai, em muốn ai?
- Thanh!
- ….
- Làm ơn…
Cô níu áo anh, dụi mình vào ngực anh và dịu dàng nắm lấy tay anh, thật chặt!
- Làm ơn, Thanh à…
- Em hứa, 21 tuổi sẽ quay về bên tôi?
-Em hứa.
***
Ba năm sau, đột ngột, cô mất tất cả.
Mất cả mạng sống của mình.
Anh mất tất cả, cả mục tiêu của đời anh: lấy cô về làm vợ.
Nhưng người ta nhìn vào, chỉ thấy anh vẫn hờ hững trước sự ra đi vĩnh viễn của cô.
Anh căm hận bản thân, đã trao cho cô thứ tự do mà anh không mong muốn.
Anh căm hận bản thân, đã để tuột tay cô trong tầm nhìn của mình.
Video đang HOT
Anh căm hận bản thân… vì đã quá muộn để có thể có lại cô lần nữa.
***
Và năm anh 28 tuổi, mọi chuyện với anh chính thức bắt đầu.
7 giờ sáng.
Cô lăn lộn trên giường rồi bật cười. Tiếng cười nhỏ, khúc khích trong chăn và cô tiếp tục ôm lấy chiếc gối của mình.
- Dương! Dậy đi em!
Người bên cạnh bình thản ôm lấy cô, lay lay, cũng dịu dàng hôn lên trán cô.
- Vâng…Cựa mình, cô gái trẻ quay lưng về phía người vừa cất tiếng, lắc lắc đầu rồi tiếp tục dụi dụi vào chăn.
- Dương!
- Ứ…
- Ứ cái gì, dậy đi em!
- Ứ.
- Năm phút nhé?
- Ứ…
Người kia bất lực nhìn cô cuộn tròn chiếc chăn bông quanh người mà không khỏi tị nạnh. Anh thở dài rồi cũng bước xuống giường và đi làm bữa sáng cho cô.
Dương hé chăn ra nhìn cử chỉ thất thểu của người yêu, trong lòng thầm cười một nụ mỉa mai. Môi nhếch lên nhợt nhạt rồi tiếp tục trùm chăn kín đầu.
23 tuổi, cô gái trẻ dường như là kẻ nhàn hạ nhất thế gian. Với sự nuông chiều của ba mẹ và người yêu, cô trở nên lười biếng và có phần kiêu kì. Nhưng cô vẫn là một cô gái tốt. Chỉ là, cô đối xử tàn nhẫn với người yêu mình.
Dương là một cô gái đẹp. Nói cách khác, cô biết cách khiến cho bản thân xinh đẹp hơn nhờ những ưu điểm sẵn có. Và điều đó làm cô nổi bật. Chiều cao vừa phải, vóc dáng thanh mảnh, làn da trắng khiến Dương trở nên mong manh trong tất cả các loại trang phục cô khoác lên mình.
Và ít ai biết, đó chính là thế mạnh của cô.
23 tuổi, sinh viên xuất sắc của một ngôi trường danh giá, sống trong nhung lụa từ bé và vốn kiến thức được chính ba mẹ tích lũy đầu tư, Dương trở thành một cô sinh viên sáng giá và được đón chào vào làm ở bất cứ nơi đâu.
Và cô đã chọn M.E.Y.I, một tập đoàn lớn, đa quốc gia và có những yêu cầu cho nhân viên rất khắt khe. Cô gái trẻ đã chọn một nơi như thế, với ước mơ và hoài bão bay thật cao, thật xa.
***
Anh tỉnh dậy trong cơn váng vất của rượu nặng. Lắc lắc đầu, anh mới từ tốn ngồi dậy. Với tay sang bên như một thói quen, anh cầm lấy khung ảnh đã vỡ một phần kính và cười dịu dàng.
-Thiên…
Người trong ảnh rất buồn, mái tóc tung xòa trước gió biển, Thiên nghiêng đầu trước ống kính của anh và thì thầm với màu trời ửng tím. Lúc đó, lòng anh vốn đã thắt lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đây là tấm ảnh cuối cùng anh chụp cho cô.
Bảy năm trôi qua, anh gần như điên cuồng với những mối tình một đêm nhạt nhẽo. Chính cha mẹ cũng rất nhiều lần giục anh lấy vợ nhưng anh tuyệt đối không thể chung đụng với ai quá lâu.
Thiên ám ảnh anh. Đến giờ phút cuối cùng cô vẫn ám ảnh anh.
Điện thoại reo lên, anh bắt máy và bình thản trước cuộc gọi.
- Sếp ơi, hôm nay thi tuyển nhân viên đấy!
- Ờ.
- Ể ê… đừng có càu nhàu với em gái anh thế. Nhanh lên. Tổng giám đốc của M.E.Y.I mà lề mề thế à.
- Ờ, được rồi, anh đến đây.
…
Anh thản nhiên bước vào phòng phỏng vấn, bình tĩnh ung dung nhìn lần lượt từng người, cũng đánh giá phong thái từng người.
Cho đến khi ánh mắt anh giao phải nụ cười của Dương.
- “Có phải là Thiên?” – anh tự hỏi.
“Mùa thu ấy, khi anh nhìn thấy cô, đã thấy được đốm lửa tàn nhen lên trong ánh mắt. Đôi mắt cô trong sáng kiêu kì, say đắm với cuộc sống tự do của tuổi trẻ. Anh thăm dò ánh nhìn của cô, lại bình tĩnh cất giấu cảm xúc tận đáy lòng, đem cô vào một trò chơi rượt đuổi không hay biết”.
Dương bình tĩnh ngồi trước ban giám đốc, giới thiệu bản thân mình.
“Một cô gái năng động” – Thanh nghĩ thầm, cười chát chúa trong lòng. Thiên của anh không như thế, cô u uất và trầm lặng hơn rất nhiều. Thiên của anh, cô gái ấy không tự tin đứng trước người khác và khoe khoang thế mạnh. Thiên của anh sẽ rất từ tốn trước mặt người ta, bình tĩnh thể hiện bản thân một cách chậm rãi. Và trên tất cả. Thiên của anh đã chết.
Dương nói lên quan điểm của mình về mọi vấn đề mà người ta đưa ra. Mọi thứ đều táo bạo và hết sức sáng tạo. Những ý kiến mới mẻ khiến Thanh kinh ngạc, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp trả như đối với những ứng viên khác. Bắt gặp ánh nhìn thầm lặng của anh, Dương có đôi chút lúng túng.
Người đàn ông trước mặt cô rất đẹp. Anh ta có đôi mắt sâu thẳm và lạnh nhạt, màu đen tuyền bình tĩnh găm vào suy nghĩ của cô những mộng mơ bất chợt. Anh có mái tóc gợn sóng, dịu dàng và phù hợp với gương mặt tuyệt mĩ của mình. Dương chột dạ, rồi bất chợt ám ảnh…
***
Ngay từ phút chạm mặt đầu tiên, Dương đã “phải lòng” Thanh. Và anh chàng giám đốc điển trai cũng không thể “bình tĩnh” trước ứng viên xinh đẹp, giỏi giang này. Liệu rồi họ sẽ cùng nhau viết lên câu chuyện ngôn tình như thế nào? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 21/10/2015.
Theo Thu Hà/24h
Vị khách đầu tiên (P.3)
Đêm ấy, Mẫn trở dậy sớm. Cô nhìn kĩ khuôn mặt gã lần cuối, hôn lấy bờ môi gã và lặng lẽ rời đi.
Mẫn, cô gái xinh đẹp chấp nhận "bán thân" để kiếm tiền chạy chữa bệnh tình cho mẹ. Nhưng sau khi có được số tiền lớn trong cuộc "giao dịch" đầu tiên thì cũng là lúc mẹ cô trút hơi thở cuối cùng... Và như một nhân duyên, chính người đàn ông ấy - "vị khách đầu tiên" của cuộc đời cô cũng chính là người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô... Liệu cuộc nhân duyên này sẽ diễn ra như thế nào? Có được kết thúc viên mãn hay không? Mời các bạn hãy đón đọc các phần của truyện "Vị khách đầu tiên" vào lúc 0h00 hằng ngày nhé!
Gã trở về biệt thự khi quá nửa đêm. Công việc ngày càng dày đặc khiến gã chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi. Gã đi ngang qua phòng bố mẹ. Họ lại cãi nhau, cãi nhau dữ dội về việc cưới vợ cho gã - là con gái một tỷ phú mới nổi trong ngành bất động sản - Minh Nhật.
Gã thấy đau đầu và mệt mỏi, những tiếng cãi vã ám ảnh tâm trí khiến gã muốn đập phá tất cả mọi thứ. Gã bỏ ra ngoài. Gã tới nhà cô, ngồi yên bên vô lăng và tìm kiếm cô trên đoạn đường vắng vẻ.
Mẫn xuất hiện, khuôn mặt tươi tắn khác hẳn với mọi lần. Gã bấm còi xe. Cô nhìn về phía ấy, thấy mênh mang một niềm hạnh phúc rất gần.
Tại căn hộ chung cư, cô đang tắm và gã vẫn kiên nhẫn đợi cô.
Cô lặng lẽ rời đi vì cô hiểu mình cần làm thế (ảnh minh họa)
Mẫn bước ra ngoài hướng về phía gã nhưng không ôm gã. Cô ngồi xuống, tựa đầu vào tấm kính cùng gã nhìn ra bên ngoài khung cửa. Mọi thứ trôi đi trong thinh lặng. Mùi thuốc lá phả ra lúc nồng, lúc thoảng qua càng khiến mọi thứ thêm mơ hồ.
- Sao anh tới tìm em?
Gã không trả lời.
Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt gã, râu trên cằm và trên vành môi thêm đậm. Cô nhìn cho tới khi thấy nước mắt gã lăn dài trên gò má.
Cô từ từ đứng lên và ôm gã. Cả thân hình to lớn như muốn đổ gục xuống bờ vai gầy của cô. Những ngón tay cô vỗ về. Lúc đó, cô thấy thương gã vô cùng.
Cô tựa mái đầu vào tấm kính, gã ngưng khóc, nằm yên trên đùi cô.
- Anh ổn chứ?
Gã lặng thinh không đáp lại. Một lúc sau, gã bắt đầu kể cho cô nghe lý do của những lần cào cấu lên cơ thể cô, lý do của việc gã tới tìm cô đêm nay, và lý do gã... khóc.
Tuổi thơ của cô là những tháng ngày nghèo đói, khốn khổ... Tuổi thơ của gã là những tiếng cãi vã, tiếng đập phá đồ đạc, là cái nhìn tuyệt vọng khi thấy người đàn ông trụ cột của gia đình dắt một người phụ nữ khác về nhà.
Trong chiếc tủ quần áo khép hờ, gã thấy rõ cảnh bố cào cấu trên cơ thể của người đàn bà kia, thở hổn hển. Mẹ của gã cũng nhìn thấy. Lần đầu tiên, gã thấy bố tát mẹ sau khi hai người cãi vã. Còn người đàn bà kia lại cười hả hê khi chứng kiến được cảnh đó.
Gã bị ám ảnh. Kể từ hôm ấy, mỗi khi nghe tấy tiếng cãi nhau, gã lại lấy kéo cắt nát bất kì thứ gì ở gần gã. Lớn lên, gã bắt đầu có những hành động thô bạo với bất kỳ cơ thể người đàn bà nào qua đêm với gã. Cho tới đêm đó, gã không hiểu sao lại không thể "yêu" cô và sau đó cũng không hề dám quay lại.
Mẫn đặt môi mình lên mắt gã, lên sống mũi và bờ môi gã.
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua... Em yêu anh!
Là lần đầu tiên gã thương cô như cách mà hai người yêu thương nhau thật sự, làm tình không cào cấu, mọi thứ nhẹ nhàng, mơn man theo từng hơi thở và nhịp đập của trái tim.
Gã bắt đầu một mối quan hệ mới, một người con gái khác không phải Mẫn. Cô ấy là Minh Nhật. Họ gặp gỡ đôi lần sau giờ làm, cùng đi ăn, cùng xem phim và chỉ có vậy.
Minh Nhật tỏ vẻ rất thích gã. Còn gã, sau đêm kể hết mọi chuyện cho Mẫn, gã không còn đến tìm cô, cũng không hề chà xát lên bất cứ cơ thể người đàn bà nào nữa.
Bố mẹ bảo gã cưới Minh Nhật vì cô ấy sẽ rót một khoản tiền khổng lồ giúp công ty mở rộng thị trường sang Hàn Quốc. Họ đã lên kế hoạch cho gã - một lộ trình mà gã biết, với bản tính thú hoang tiềm ẩn trong con người mình, sẽ phá vỡ hết tất cả.
Cuộc hẹn tối hôm ấy, bữa ăn sang trọng trong nhà hàng đắt tiền bậc nhất của thành phố, giữa khung cảnh lãng mạn, gã cầu hôn Minh Nhật.
Khi gã quỳ xuống trước mặt cô và lấy trong túi áo vest chiếc hộp đen nhỏ, lồng chiếc nhẫn vào tay cô, Minh Nhật rất hạnh phúc. Gã thấy cô như vậy, lại càng thêm băn khoăn. Khi chiếc nhẫn nằm giữa đốt sống tay áp út của cô, gã giật nó lại.
Cô khá bất ngờ. Rồi gã đứng dậy, nắm lấy tay cô:
- Đi với anh!
Minh Nhật không hiểu điều gì đang xảy ra nhưng vẫn bước theo gã. Gã lái xe đưa cô đến quãng đường vắng. Yên tĩnh hồi lâu, Minh Nhật cất tiếng hỏi:
- Nói cho em nghe đi!
Gã nhìn đôi mắt Minh Nhật rồi lẩm bẩm:
- Anh không đủ tự tin để kết hôn và làm cho ai đó hạnh phúc.
- Chúng mình cứ lấy nhau đi, nhất định em sẽ hạnh phúc mà anh.
Minh Nhật bật khóc khi cất lên những lời ấy. Gã lấy tay, lau dòng nước lăn trên gò má cô:
- Em sẽ không thể hạnh phúc khi sống cùng một thằng đàn ông luôn thấy cô đơn và có lỗi khi ở bên em.
Minh Nhật bỏ đi để gã ở lại với màn đêm đen đặc. Gã nổ máy, xe lại lao đến căn nhà có địa chỉ quen thuộc. Mẫn xuất hiện, khuôn mặt hiền lành và dễ chịu, ánh mắt lơ đễnh nhìn con đường khuya vắng lặng. Tiếng còi xe vang lên. Cô mỉm cười.
Mẫn bước ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông của cô, nằm sõng xoài trên nền nhà đợi cô. Mẫn đến bên gã, đưa những ngón tay cô đặt lên khuôn mặt gã, nhẹ nhàng và chầm chậm.
- Anh gầy đi rồi.
Cô gối đầu lên cánh tay gã, nhắm mắt lại và chờ đợi.
- Anh đến tìm em sau khi làm tổn thương một người con gái khác.
- Cô gái anh sắp lấy làm vợ?
- Phải.
- Là vì em?
Gã im lặng...
- Em đừng khóc.
Cô trả lời, giọng lạc hẳn:
- Mỗi khi nhìn anh, nước mắt em lại cứ rơi ra...
- Xin lỗi vì luôn đến tìm em vào những lúc như thế này.
- Cho em ôm lấy hơi ấm của anh... nốt đêm nay nhé!
Nói rồi, cô xoay người, ôm lấy gã, đặt tay lên bờ ngực phải của gã mà lắng nghe trái tim đập, từng nhịp, từng nhịp...Cô biết rõ nơi đó có tình yêu, nhưng cô và gã chỉ lặng nghe nó trong im lặng.
- Em phải hạnh phúc đấy!
- Anh nói thật lòng sao?
- Ừ, là thật lòng.
Đêm ấy, Mẫn trở dậy sớm. Cô nhìn kĩ khuôn mặt gã lần cuối, hôn lấy bờ môi gã và lặng lẽ rời đi. Cô bước về phía trước, phía đoạn đường cô và gã đã từng sánh bước bên nhau trong những đêm tĩnh lặng...
(Còn nữa)
Gã và Mẫn, hai con người ở hai thế giới dường như trái ngược nhau hoàn toàn. Gã còn gia đình, công danh, sự nghiệp, còn Mẫn - chỉ mong ước một hạnh phúc đơn sơ. Nhưng liệu những tình cảm chân thành họ dành cho nhau có vượt qua được những thử thách trong tình yêu, cuộc sống?
Theo Huyền Trang/24h
Vị khách đầu tiên (p.1) Mẫn soi mình trong gương, ngắm nhìn hình hài bé nhỏ của mình thật kỹ vì cô hiểu, khi bước vào bên trong cánh cửa kia, cô đã trở thành thứ con gái rác rưởi, rẻ mạt... "Bố mẹ cho em khuôn mặt đẹp, đôi mắt lẳng lơ và cơ thể nuột nà thế này mà không biết dùng thì phí. Cứ chịu...