Cuộc tình dù đúng dù sai, ai ở lại là… dại?
Không phải là những người đủ can đảm để bước đi trước, mà tôi bỗng hiểu, kỳ thực thế giới này, chẳng ai thích nhìn sự rời bỏ của ai, chẳng qua – Những người nhường bạn đi trước là những người có đủ can đảm hơn.
Kỳ thực thế giới này, chẳng ai thích nhìn sự rời bỏ của ai, chẳng qua – những người nhường bạn đi trước là những người có đủ can đảm hơn.
Tôi không thích nhìn phía sau lưng của một người, bởi vậy nên trong mọi cuộc chia ly, tôi đều là người đi trước. Có lẽ, tôi không muốn mình yếu đuối trước cuộc rời bỏ của một người, cho dù là bất cứ ai. Thế gian này, ai sẽ là người cam tâm ở lại? Người bạn yêu, người bạn không yêu, kể cả bản thân bạn đều sẽ rời đi, chẳng có ai ở bên cạnh bạn vĩnh hằng cả. Những người đang sống không ai có tư cách để nói mãi mãi.
Thế nhưng hôm Anh ra đi, tôi là người ở lại, nhìn bóng anh khuất dần trong màn đêm, cho đến tận khi chỉ còn một chấm nhỏ mờ ảo đọng lại nơi đáy mắt. Khoảnh khắc ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ có ánh trăng sáng nhưng lạnh lẽo vô cùng. Tôi bỗng hiểu, kỳ thực thế giới này, chẳng ai thích nhìn sự rời bỏ của ai, chẳng qua – những người nhường bạn đi trước là những người có đủ can đảm hơn. Tôi không can đảm, bằng mọi giá, tôi chọn là người đi trước.
Video đang HOT
Sự rời đi nào cũng để lại trong lòng người ở lại một nỗi ám ảnh khó phai…
Một thời gian dài, tôi vẫn không hiểu, năm đó người chia tay là tôi, nhưng người ra đi trước lại là anh ấy. Sau này, gặp lại nhau, tôi mới nhận ra… Thì ra, thế giới này, bạn yêu một người sâu sắc bao nhiêu, bất kể thế nào – đến cuối cùng, sự rời bỏ cũng phải do bạn chủ động nắm giữ. Nếu không, suốt đời, bạn sẽ không thể quên được người ấy. Bởi vì cái cảm giác này giống như bạn bị trộm mất một món đồ yêu thích, sẽ rất bực mình tức tối, nhiều năm nhớ lại vẫn nguyên cảm giác đó. Nhưng nếu bạn tự đánh mất thì rất nhanh chóng, bạn sẽ tìm được thứ đồ khác thay thế. Con người là vậy, bị rời bỏ và rời bỏ là hai việc đau lòng, nhưng kẻ rời bỏ dẫu sao trong lòng cũng giữ lại chút niềm kiêu hãnh, cho dẫu đó chỉ là cảm giác hư vinh.
Mà, sự rời đi nào cũng để lại trong lòng người ở lại một nỗi ám ảnh khó phai. Tôi không yêu anh ấy, nhưng khi Anh rời đi, nhiều năm sau đó, trên đường phố, tôi luôn bị giật mình trước một hình dáng nhìn từ phía sau quen thuộc… Người ta không thể tìm kiếm thứ người ta đã chủ động đánh mất, nhưng hai kẻ đã từng gắn bó với nhau, lẽ nào không thể gợi nhớ một ký ức xa xôi? Nếu ký ức cũng dễ dàng lãng quên, thì con người cũng chỉ là những kẻ yêu tạp, nhanh chóng vứt bỏ những thứ tồn đọng đã qua tay dùng.
Hồi ức là thứ duy nhất, tôi có thể giữ lại bên mình. Có lẽ nếu anh biết, anh ấy hẳn sẽ vui vì ít nhất anh ấy không hề trắng tay, vẫn có người lặng lẽ nhìn về anh trong hồi ức!
Theo Congluan
Thư tình :Tâm trạng cuối cùng!
Anh đã từng mơ về một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống luôn có em bên cạnh. Anh đã mơ về cuộc sống tràn ngập tiếng cười trong ngôi nhà nho nhỏ, trong đó có anh em và hai đứa con của chúng ta...
Anh đã từng ước được sống trong căn nhà do chúng ta tự thiết kế và chiếc phòng ngủ thật đẹp với cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà em thích.
Em thật sự đã không có tình cảm với anh nữa rồi. Em nói "Em không muốn là người nói dối, em cần có thời gian để suy nghĩ, hiện giờ em chưa thể chấp nhận tình cảm của anh được, mặc dù thực sự em rất quý anh", nhưng anh biết trái tim em đã không có chỗ đứng cho hình bóng của anh nữa. Nó đang muốn phiêu lưu để đi tìm những cái mới. Anh không biết mình suy nghĩ về em có đúng không nhưng em bây giờ đã không còn như những gì em đã từng nói với anh và như anh suy nghĩ nữa. Một người luôn luôn quan tâm anh, lo lắng, chia sẻ cảm giác, lắng nghe tâm sự cùng anh. Những điều anh yêu ở em giờ đã không còn nữa. Em nhẫn tâm, em không cho anh cơ hội để thích nghi với sự thay đổi đó.
Trước khi quen em, gặp em anh hoàn toàn là một con người khác, lạnh lùng, thầm kín, và chẳng bao giờ nói ra những tâm sự buồn với ai đó... những điều đó đã được thay đổi khi anh gặp em - người con gái mà anh thấy hồn nhiên một vẻ đẹp thánh thiện, một nụ cười mà mỗi khi anh nhìn thì mọi sự mệt mỏi gần như đã được xua tan. Em xuất hiện trong những lúc anh thấy căng thẳng về công việc, mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, cô đơn vì trống vắng... anh thấy mình như được giải toả bằng một phương thuốc mà bấy lâu anh đã đi tìm.
Em đã xuất hiện như vậy và anh đã yêu em tha thiết, khi trời nắng rồi bất chợt mưa, anh sợ em không mang áo mưa bị ướt, khi trời bỗng dưng trở lạnh anh nghĩ không biết em mặc có đủ ấm không, rồi mọi chuyện trong công việc và cuộc sống của anh luôn muốn em như một người vợ của mình. Những suy nghĩ trong anh giờ đã luôn có em đi cùng, nhiều khi anh tự tạo ra cho mình trở thành một con người thật vô lý để biết cảm giác của em nhưng cuối cùng cũng chỉ để hiểu về em nhiều hơn để mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn nhưng có lẽ em không hiểu đựợc điều đó.
Khi nào cảm thấy mỏi mệt thì hãy nhớ tới anh em nhé... (Ảnh minh họa)
Và em đã thay đổi, em đã nhắn nhầm tin nhắn với người khác cho anh nhiều hơn. Trong những tin nhắn của em đã không còn những câu hỏi về anh nữa, rồi em cũng chẳng còn muốn trả lời những cuộc hội thoại tin nhắn của anh. Trời lạnh và mùa giáng sinh lại như những ngày xưa lần này anh còn thấy mệt mỏi và cô đơn hơn. Ngày xưa trong anh chẳng có khái niệm giáng sinh nên trong suy nghĩ chỉ là một khoảng chống rỗng tuếch nên chẳng thấy cô đơn và buồn, nhưng năm nay vì có em anh để ý đến những đôi tình nhân yêu nhau anh mường tưởng ra những điều hạnh phúc trong mùa giáng sinh. Nhưng rồi cũng chính là mùa mà anh chắc sẽ buồn nhất trong cuộc đời mình về sau. Em đã thay đổi.
Anh yêu em nhiều nhưng anh không muốn làm cho em khó xử, em muốn suy nghĩ bao nhiêu cũng được, anh sẽ chờ, em cứ tiếp tục cuộc sống của mình khi không có anh bên cạnh. Dù không được sánh bước cùng em nhưng anh sẽ dõi theo em và luôn hướng về em, hãy làm những điều mình muốn mà khi có anh mà em chưa thể làm được. Khi nào cảm thấy mỏi mệt thì hãy nhớ tới anh em nhé. Còn anh, anh sẽ trở về với cuộc sống như ngày xưa khi chưa có em. Anh luôn và mãi yêu em.
Theo VNE
Tình đơn phương với một nữ đồng nghiệp Tôi giật mình, quá bất ngờ vì thông tin em đã có người yêu, nhưng sau đó tôi trấn tĩnh được ngay vì tôi nghĩ xấu như em có ai thèm ngó ngàng tới mà yêu với đương chứ! Ấn tượng ban đầu của tôi đối với em chẳng mấy thiện cảm. Em gầy guộc mỏng manh như một tờ giấy, chiếc răng...