Cuộc tình ấy, tôi có nên phải chen vào?
Tôi đã để mất cô ấy 10 năm rồi. Giờ gặp lại, cô ấy đã vui duyên mới nhưng liệu tôi có nên xen vào?
Thấm thoát đến giờ đã gần 10 năm qua đi kể từ cái ngày tôi và cô ấy chia tay. Với tôi, câu chuyện đó đến ngày hôm nay vẫn còn nguyên vẹn trong đầu. Tôi cố gắng quên nhưng không nổi. Đó là lí do bao năm rồi tôi vẫn sống một mình dù cho gia đình, người thân đều giục tôi lấy vợ. Nhưng thật khó, thật khó để cưới vợ khi mà lòng mình chỉ yêu thương một người con gái khác.
Câu chuyện ấy cũng lâu lắm rồi. Khi đó tôi là anh chàng đang học cao học còn cô ấy chỉ vừa mới là sinh viên năm thứ 2. Chúng tôi yêu nhau và cô ấy là mối tình đầu của tôi mặc dù lúc đó tôi không phải quá trẻ. Tình yêu đầu sâu đậm và quá thiêng liêng đến nỗi ngay khi ngỏ lời yêu tôi đã nghĩ mình sẽ cưới cô ấy làm vợ.
Chuyện tình của chúng tôi đẹp, êm đềm và gần như không hề có một chút cãi vã. Đến bây giờ nhớ lại, tôi vẫn không thể tìm ra chút cảm giác buồn nào khi chúng tôi yêu nhau. Thế nhưng kết thúc câu chuyện đó lại là một bi kịch, bi kịch kéo dài tới tận bây giờ.
Bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau. Với ông bà, tôi là một niềm tự hào lớn và không thể nào yêu một cô gái nhà quê, tỉnh lẻ được. Hơn nữa dự định của bố mẹ tôi là sẽ cho tôi ra nước ngoài du học nên việc yêu cô ấy là điều không được. Lúc đó tôi cũng đã kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình. Thế nhưng, có lẽ mẹ tôi đã làm được nhiều điều hơn tôi tưởng. Cô ấy bỏ đi, rời xa tôi…
Tôi đã không thể giữ được người con gái mình yêu chỉ vì áp lực gia đình (Ảnh minh họa)
Cô ấy bỏ học giữa chừng, tôi đi tìm nhưng không được. Lúc đó tôi mới nói cho mẹ biết là cô ấy đang mang bầu (trước đó cô ấy nhất quyết không cho tôi nói điều này ra và dùng nó làm cách gây áp lực với mẹ). Mẹ tôi hối hận lắm, nhưng có như vậy thì mọi chuyện cũng đã muộn màng.
Khoảng hơn 2 năm sau, tôi ra nước ngoài du học. Sau khi học xong, tôi tiếp tục ở lại đó làm việc. Với nhiều người đó là một điều đáng ngưỡng mộ nhưng tôi thì không thấy thế. Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi và không muốn yêu ai. Bố mẹ tôi dù rất muốn tôi yên bề gia thất nhưng cũng không dám giục vì chuyện năm xưa.
Video đang HOT
Sau đó vài năm tôi về nước, đi làm và tiếp tục cuộc sống độc thân. Thực ra tôi cũng đi xem mắt vài người nhưng rồi đều thấy không nên làm khổ họ vì có đi gặp thì tôi cũng chẳng thể nào yêu nổi. Tôi không có ý định sẽ sống độc thân để trả thù ai cả nhưng quả tình tôi không thể nào yêu nổi ai. Có lẽ duyên phận chưa đến với tôi, hoặc cũng có thể không bao giờ đến nữa.
Thế rồi tôi gặp lại cô ấy, tình cờ thôi nhưng tôi không tin nổi vào mắt mình. Hôm đó, cô ấy dẫn theo một đứa con nhỏ. Không cần phải hỏi, chỉ nhìn thôi tôi đã biết nó là con tôi. Giờ cô ấy trông điềm đạm và từng trải hơn xưa nhưng vẫn dịu dàng, nữ tính như vậy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hận tôi tới mức không thèm nhìn mặt nhưng cô ấy vẫn gặp tôi, vẫn chấp nhận vào quán cà phê nói chuyện với tôi.
Liệu tôi có nên chen ngang vào mối quan hệ của cô ấy với người bây giờ để một lần đấu tranh giành lấy tình yêu hay không? (Ảnh minh họa)
Cô ấy phủ nhận việc đứa con là của tôi. Cô ấy còn nói đã lấy chồng rồi. Hôm đó chúng tôi ra về nhu thế nhưng lần này tôi không dễ gì để mất dấu của cô ấy.Tôi tìm hiểu được địa chỉ nơi cô ấy sống, cô ấy làm. Tôi còn biết cô ấy sắp lấy chồng. Đó là một người đàn ông tử tế, tốt, có công việc và chấp nhận chuyện cô ấy có con riêng.
Mọi người đều nói cô ấy đang rất hạnh phúc và người đàn ông kia quá tốt với cô ấy. Thực lòng tôi đã nghĩ khi gặp lại được cô ấy thế này, hơn nữa lại biết có đứa con chung với nhau, nhất định tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ. Thế nhưng cơ hội ấy có còn cho tôi? Liệu tôi có nên chen ngang vào mối quan hệ của cô ấy với người bây giờ để một lần đấu tranh giành lấy tình yêu hay không?
Theo Eva
Vì yêu vợ quá cũng... khổ
Vợ mình, mình yêu, mình nể. Yêu quá đến độ tôn thờ, đến độ sùng bái thì cũng là yêu... vợ mình.
Thế mới có chuyện, một ông nhà thơ trong lúc cao hứng "u u minh minh" sau đó, viết được mấy câu thế này: "Vợ bảo ra đường là ra đường/Vợ bảo lên giường là lên giường/Vợ bảo nằm im! Nằm im/Và cứ thế cứ triền miên kiếp chồng...".
Khéo chọn...
Không. Xin khẳng định một trăm phần trăm rằng yêu vợ không bao giờ là đủ. Chỉ tội cho trái tim anh chồng lúc nào cũng đập những nhịp bất an, lúc nào cũng phập phồng lo sợ... "yêu như thế vẫn còn chưa đủ"!
Như ông nhà thơ vừa viện dẫn ở trên, yêu vợ đến mức bất cứ ngồi ở đâu, hàng nước chè hay trong các cuộc nhậu với bạn bè, kể cả ở cơ quan... câu chuyện vòng vèo thế nào cũng quay trở về với đề tài muôn thuở: "H. vợ tôi á, các cô bây giờ kém xa!"; "Việc này mà vợ tôi ra tay là xong ngay tắp lự"; "Vợ tôi, giỏi giang lắm nhá! Từ việc nhỏ đến việc lớn, đối nội đối ngoại, việc gia đình việc cơ quan... một tay cô ấy là đâu vào đó!"...
Nghe ông nhà thơ khen vợ, ai biết rồi thì cười. Ai chưa biết thì khéo khen ông nhà thơ có cặp mắt tinh đời. Lấy được một cô vợ như thế thì rảnh rang, chẳng phải lo lắng gì. Thời gian chỉ để dành cho thơ và những chuyến... đi mây về gió!
Ấy vậy mà bẵng đi một thời gian, có dịp ngồi với nhau, bạn bè thông báo vợ chồng nhà thơ bỏ nhau rồi. Tôi không tin! Quyết gặp bằng được ông nhà thơ để thoả mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ của mình.
Nhà thơ bỏ vợ hay bị vợ bỏ? Nhà thơ, thở dài đánh thượt: "Cũng tại vì yêu vợ quá mới ra nông nỗi này...". "Tại sao?". "Thì yêu quá, đi đâu cũng muốn đem vợ theo để "khoe" cùng thiên hạ mà không cần biết vợ mình có cả đống việc phải làm: gia đình, cơ quan, con cái, họ hàng nội ngoại... Muốn đem vợ đi nhưng vợ không đi, thế là mình ghen. Ghen quá hoá mù! Vợ không yêu nữa, thế là đứt gánh..."...
Yêu vợ mới chỉ ở mức độ mới đem khoe cùng thiên hạ rằng "ta tự hào đã cưới được vợ ta" thì cũng chưa ăn thua gì. Tôi biết một trường hợp khác yêu vợ đến độ muốn giấu rịt vợ đi, nên mới xảy ra cơ sự.
Anh T. là cán bộ quân đội, lĩnh lương cấp tá. Vợ anh là giảng viên đại học. Thời bao cấp khốn khó không nói làm gì. Mấy năm gần đây, đời sống khá giả lại nhàn hạ vì con cái đã trưởng thành. Đứa lớn đi làm đứa nhỏ cũng đã vào đại học. Là người có đầu óc thẩm mỹ, biết cách ăn mặc, vợ anh ngày càng đẹp ra.
Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, ông ít chị đòi ly hôn... (Ảnh minh họa)
Nhìn vào, rõ là một gia đình hạnh phúc. Mà hạnh phúc thật, nếu như anh T. không nghe lời "xui khôn, xui dại của mấy ông bạn đồng nghiệp, trong một cuộc nhậu tới bến rằng: "Vợ đẹp như thế, ông không khéo giữ có ngày mất như chơi!". Lời nói gió bay, nhưng khi tỉnh hơi men, anh bỗng giật mình. Không phải câu nói trên hoàn toàn không có lý.
Đêm đó, anh ngồi... ngắm vợ ngủ. Quả thật là nàng có đẹp hơn xưa, dù thân hình có hơi đẫy đà một chút. Tự dưng, trong lòng anh vẩn lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Từ trước đến giờ, không bao giờ anh để cho vợ phải lo nghĩ bất cứ một điều gì, chưa bao giờ chị phải làm một việc nặng. Tất cả mọi việc trong nhà, họ mạc... anh tính toán thu vén. Ngoài giờ lên lớp, ở trường vợ anh chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc chồng con.
Nghĩ là làm, "thiết quân luật" (thời gian biểu) được anh tính toán sít sao và đưa ra ngay tắp lự. Mới đầu, vợ anh ngạc nhiên phản ứng nhưng anh tuyệt đối im lặng, không giải thích gì thêm. Nghĩ chồng mình "trái gió trở trời" ít bữa rồi thôi nên chị cứ mặc kệ.
Không ngờ... ngồi với tôi, chị thở dài: "Cứ cái đà này thì chị không chịu nổi nữa, em ơi! Ai lại bắt vợ suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Đến ngay cả việc chợ búa, từ trước đến nay vốn là của phụ nữ anh ấy cũng không cho chị làm. Không được gặp gỡ đồng nghiệp nam. Sinh viên nam đến nhà hỏi bài, anh ấy cũng không cho chị ra tiếp...".
Yêu như thế vẫn còn chưa đủ?
Ông nhà thơ nói trên sau khi bị vợ bỏ, liền cưới ngay cô vợ thứ hai. Xinh hơn, đẹp hơn, làm cùng cơ quan, tuổi lại chỉ đứng ở hàng con cháu.
Vẫn yêu vợ như cái thuở: "Vợ bảo...". Ông nhà thơ đưa ra cái lý lẽ của mình: "Chả hiểu đám đàn bà con gái nghĩ gì, cần gì ở cánh đàn ông nữa? Được chồng yêu thì phải lấy làm hạnh phúc chứ! Khối bà, khối cô mong chồng mình không ngoại tình, không đi đêm về hôm... chẳng được. Đằng này, được chồng yêu như thế, lúc nào cũng nhất vợ, lại còn... Hay là họ được đằng chân, lân đằng đầu? Thật không sao hiểu nổi...".
Hay như gia cảnh nhà anh T. Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, chị đòi ly hôn. Anh không đồng ý. Ngược lại, anh càng chứng tỏ "tình yêu" của mình một cách mãnh liệt hơn. Bất cứ lúc nào có thể, anh lại "đòi yêu" và đòi "quyền được yêu". Chị vợ, vì lo nghĩ nhiều nên đã xuống sắc một cách ghê gớm. Cuộc sống của gia đình họ bây giờ là sự chịu đựng lẫn nhau nhất là đối với chị. Còn anh cho biết anh vẫn yêu vợ như thuở nào, dù cuộc sống có nhiều thay đổi...
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....