Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Gửi An, Ốc Sên tớ đây đã có thể bước tiếp rồi
Thời gian không hề tàn nhẫn, nó giúp tớ nhận ra rằng, tớ không thể cứ ngồi mãi ở nơi vấp ngã, để chờ cậu chạy đến, cậu sẽ xuýt xoa, rồi kéo tớ đứng dậy. Tớ phải tự đứng dậy thôi, vì nơi này đã không còn cậu nữa.
Cậu có biết là tháng mấy rồi không? Hoa gạo, hoa sưa nở cả rồi. Nhưng trong lòng tớ vẫn chưa thấy nở. Mọi thứ rối bời lên thế nhỉ, chẳng hiểu được lòng mình, lòng cậu.
Dạo này cậu có khỏe không? Vẫn còn thích uống cacao trứng? Cái thứ đồ uống mà ngày trước, tớ bĩu môi chê rằng “ngọt lắm, không uống đâu” giờ đây lại chẳng thể thiếu. Tớ cảm giác như mỗi lần đưa lên môi tách cacao trứng nóng, là cậu sẽ về đây, về cạnh bên tớ như những rung động đầu tiên.
Tớ cảm giác như mỗi lần đưa lên môi tách cacao trứng nóng, là cậu sẽ về đây, về cạnh bên tớ.(Ảnh minh họa: Phim Love Alarm)
An của tớ! Hôm nay Hà Nội mưa ngâu đấy, giống như ngày mà cậu nói là sẽ đi tìm và tặng một chậu hoa tigon thật đẹp – loài hoa tớ thích, để chúc mừng tuổi 20, rồi An đi chẳng về nữa. Món quà sinh nhật tuổi 20, tớ mãi mãi không bao giờ nhận được. Cậu có biết không? Người ta gọi hoa tigon là hoa trái tim, hoa tim vỡ. Tớ không biết điều đó đâu, cho đến khi trái tim tớ vỡ ra vì cậu.
Cậu là mối tình đầu của tớ đấy, có biết không? Tớ nhớ khuôn miệng, ánh mắt biết cười của cậu khi nhìn tớ, nhớ sự dịu dàng của cậu với tớ. Cậu vẫn thế, nhẹ nhàng cả đến lúc ra đi.
Hai năm qua, tớ đã lớn hơn cậu nhiều rồi nhé! Tớ cũng sắp tốt nghiệp, sắp phải trở thành người lớn. Tớ không còn bỏ bữa sáng, không còn đi xe một tay, không còn thói quen lướt facebook đến hai, ba giờ sáng như trước nữa đâu. Vì sợ cậu lo, vì tớ sợ cậu sẽ cau mày, quát tớ giống ngày trước.
Video đang HOT
Hai năm qua, tớ đã lớn hơn cậu nhiều rồi, trưởng thành rồi nhé! Vì sợ cậu lo, vì sợ cậu sẽ cau mày.(Ảnh minh họa: Phim Love Alarm)
Thời gian không hề tàn nhẫn với tớ, nó giúp tớ nhận ra rằng, tớ không thể cứ ngồi mãi ở nơi vấp ngã, để chờ cậu chạy đến, cậu sẽ xuýt xoa, rồi kéo tớ đứng dậy. Tớ phải tự đứng dậy thôi, vì nơi này đã không còn cậu nữa. Nhưng cậu sẽ luôn dõi theo tớ, như lời cậu hứa ngày trước đúng không?
Ngoài hiên, trời vẫn rả rich.
Radio chiều nay tớ nghe, phát lên bài thơ cuối cùng của Lưu Quang Vũ:
“Trái tim anh trong ngực em rồi đó
Em hãy giữ gìn nó cho anh
Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
Ngày yên tĩnh như anh đang ở cạnh”
Tớ phải tự đứng dậy thôi, vì nơi này đã không còn cậu nữa.(Ảnh minh họa: Phim Love Alarm)
Bạn có tin nhắn:
Sau khi đăng tải các bài viết dự thi lọt qua vòng sơ khảo trên Hoa Học Trò Online, BTC sẽ tiến hành chấm điểm và thông báo kết quả 10 giải khuyến khích vào đầu tháng 5/2020. Mời bạn đón đọc kết quả sẽ được đăng trên Hoa Học Trò Online và fanpage Trà sữa cho tâm hồn. Riêng 3 bài dự thi xuất sắc nhất sẽ được đăng tải riêng trên ấn phẩm Trà sữa cho tâm hồn phiên bản đặc biệt, phát hành tháng 5/2020. Cảm ơn bạn đã tham gia, hẹn bạn ở những cuộc thi sắp tới nhé!
Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Hạnh phúc là được nắm lấy bàn tay mùa Xuân
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu khi G chầm chậm bước vào Indika. Lần đầu tiên có một chàng trai khiến tôi muốn hít hà mãi không thôi, vì cậu có mùi của mùa Xuân ấm áp.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu khi G chầm chậm bước vào Indika. Lần đầu tiên của những lần đầu tiên. Lần đầu tiên có cái chạm nhẹ dịu dàng, những ngón tay G mềm và ấm. Lần đầu tiên có một chàng trai khiến tôi muốn hít hà mãi không thôi, vì cậu có mùi của mùa Xuân ấm áp.
Tôi biết G qua một ứng dụng hẹn hò khi cậu đã ở Việt Nam được một tháng với tư cách là du học sinh trao đổi. G đến từ Hà Lan, đất nước của cối xay gió và những chiếc xe đạp dưới lòng kênh. G có đôi mắt màu xanh của biển và mái tóc màu đồng thau gợn sóng tuyệt đẹp. Những lúc nhìn tóc G óng ánh dưới nắng Mặt Trời, tôi tưởng mình có thể ôm trọn cả đám mây xốp màu đồng lấp lánh.
Lần đầu tiên có một chàng trai khiến tôi muốn hít hà mãi không thôi, vì cậu có mùi của mùa Xuân.(Ảnh minh họa, nguồn Tumblr)
Chúng tôi chính thức hẹn hò giữa Đà Lạt mộng mơ. Bữa đó G chạy xe máy lần đầu, và trong niềm hân hoan vì thích thú, G thủ thỉ: "Anh đang hạnh phúc lắm vì được chạy xe máy và chở bạn gái mình phía sau." Tôi ngẩn ngơ một hồi lâu mới bật ra được câu hỏi: "Vậy giờ tụi mình là người yêu rồi sao?", rồi nghe thoáng thấy trong chất giọng G sự thẹn thùng: "Ừ. Anh nghĩ vậy!"
Nhưng rồi những ngày đẹp đẽ ở Đà Lạt kết thúc khi chúng tôi trở về Sài Gòn và đối mặt với một trận dịch bệnh lịch sử. Có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên được ngày hôm đó, khi G nhận được một cuộc gọi từ trường cậu, thông báo rằng họ khuyên tất cả những sinh viên trao đổi nên trở về nước. Không trực tiếp ở cạnh khi G nhận cuộc gọi nhưng tôi nghe được những tiếng thở dài bức bối và những lần người bên kia đầu dây phải lặp lại câu hỏi vì G im lặng không trả lời. Khi kết thúc cuộc gọi, cậu lập tức ôm lấy tôi và lần đầu tiên trong đời, một chàng trai Tây Âu cao hơn cả một cái đầu gục trong lòng tôi nức nở.
Nhưng lạ thay tôi không khóc, chỉ có hình ảnh G vào cái đêm ấy ở Indika cứ ùa về. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười G, bụng tôi đã chộn rộn lên một cảm giác rất khó tả. Cảm giác tin tưởng, cảm giác an toàn, cảm giác thuộc về. Và cũng ngay hôm nhận được tin G phải trở về, lần đầu tiên tôi thấy tình cảm tôi dành cho G chưa bao giờ vững chắc hơn vậy, vì tự dưng tôi linh cảm rằng hành trình của chúng tôi sẽ vẫn còn tiếp tục.
G nhận được một cuộc gọi từ trường cậu, họ khuyên tất cả những sinh viên trao đổi nên trở về nước. (Ảnh minh họa, nguồn Tumblr)
Ngày chờ đợi tin xác nhận từ trường đại học của G ở Sài Gòn có lẽ là một ngày dài nhất. Chúng tôi chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ôm và cố nhìn ngắm kỹ khuôn mặt nhau. Chàng trai hay pha trò của tôi nay mắt lúc nào cũng ầng ậng nước.
Và rồi lần đầu tiên từ lúc yêu nhau đến giờ, có một ngày tôi hạnh phúc còn hơn cả khi cậu tỏ tình, đó là khi cả trường ở Hà Lan và Sài Gòn đều xác nhận cho cậu quyền quyết định đi hay ở lại dựa vào tình hình Việt Nam đang khống chế dịch rất tốt.
Lần đầu tiên niềm hạnh phúc của tôi đến từ những ngón tay mảnh khảnh của G nắm nhẹ bàn tay tôi ở Indika. Lần này, cũng là những ngón tay ấy, nhưng là để lau khô những giọt nước mắt hạnh phúc của tôi vì G đã được ở lại, để chúng tôi tiếp tục hành trình này cùng nhau. Và dĩ nhiên, những ngón tay ấy có mùi của mùa Xuân.
G đã được ở lại, để chúng tôi tiếp tục hành trình này cùng nhau.(Ảnh minh họa, nguồn Tumblr)
Bạn có tin nhắn:
Sau khi đăng tải các bài viết dự thi lọt qua vòng sơ khảo trên Hoa Học Trò Online, BTC sẽ tiến hành chấm điểm và thông báo kết quả 10 giải khuyến khích vào đầu tháng 5/2020. Mời bạn đón đọc kết quả sẽ được đăng trên Hoa Học Trò Online và fanpage Trà sữa cho tâm hồn. Riêng 3 bài dự thi xuất sắc nhất sẽ được đăng tải riêng trên ấn phẩm Trà sữa cho tâm hồn phiên bản đặc biệt, phát hành tháng 5/2020. Cảm ơn bạn đã tham gia, hẹn bạn ở những cuộc thi sắp tới nhé!
Cuộc thi viết Trà sữa cho tâm hồn: Những lần gặp ba ít ỏi trong đời Tôi nghe thấy tiếng ba gọi. Rồi tôi luồn qua dòng người để đến nơi phát ra tiếng gọi, tôi sợ tôi bị ảo giác. Cứ mỗi lần ông xuất hiện rồi biến mất, tôi sợ một lúc nào đó ông sẽ không gặp tôi nữa. Những ngày tôi được gặp mặt ba thường xuyên, ông sẽ đến đón tôi ở trường tiểu...