Cuộc sống như địa ngục vì chồng gia trưởng, ghen tuông
Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát mình khỏi người chồng gia trưởng, ghen tuông. Nhưng tôi chết đi thì sẽ là ích kỷ với các con.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 49 tuổi. Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, là người cùng xã nhưng khác thôn. Chúng tôi đến với nhau không vì tình yêu mà qua mai mối. Về làm dâu nhà anh tôi mới biết mẹ anh không ưa gì tôi. Bà bảo tôi là dạng gái hư hỏng vì có cặp mắt “giắt trai lưng quần”, người gì đâu mà mắt đen, môi đỏ. Chỉ vì thế thôi mà bà ghét tôi. Thế nên suốt 3 năm đầu sống chung với mẹ chồng, tôi cực khổ đủ điều, phải chịu bao sự cay nghiệt của bà, bữa nào cũng cơm chan nước mắt, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để sống trọn đạo làm dâu, không phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Sau 3 năm sống chung, vợ chồng tôi được ra ở riêng. Nhưng chồng tôi lúc nào cũng coi mẹ mình là nhất, bát kể chuyện gì anh cũng chỉ nghe theo mẹ, mẹ anh nói gì cũng đúng. Lại thêm tính gia trưởng, độc đoán, ghen tuông vô lý nên chồng tôi không cho tôi 1 tý tự do nào hết. Tôi đi đâu, làm gì, gặp ai, gặp người ta rồi nói những chuyện gì đều phải được sự đồng ý của anh. Anh chẳng bao giờ rời mắt khỏi tôi, đi đâu cũng phải có chồng đi cùng.
Chồng tôi không cho tôi mua sắm quần áo mới, không được dùng mỹ phẩm dù chỉ là 1 chút. Dù biết rõ trong nhà chẳng có những thứ đó nhưng thỉnh thoảng chồng tôi vẫn lấy tay miết vào mày, vào môi tôi để kiểm tra xem có dùng mỹ phẩm không. Tôi không bao giờ có được 1 nghìn đồng trong túi. Mỗi lần đi chợ chồng tôi lại đưa tiền cho tôi, rồi về kiểm tra xem tôi mua những gì? hết bao nhiêu tiền? Có lãng phí không? Nhiều khi muốn mua cho con cái gì hay là cho chúng nó 1 ít tiền tiêu vặt, tôi phải chắt bóp từng nghìn một để cho con.
Làm vợ của anh bao nhiêu năm, đã có với nhau 3 mặt con rồi mà chưa ngày nào tôi được sống đúng nghĩa. Lúc nào, làm gì và ở đâu tôi cũng bị kiểm soát chặt, cứ như thể mình là tội phạm vậy. Ngoài 3 đứa con ra, tôi chỉ biết làm bạn với ruộng đồng, bò, heo, gà vịt. Chồng tôi chưa bao giờ nhìn tôi với cái nhìn âu yếm, chẳng nói được 1 câu ngọt ngào, lúc nào cũng ném vào người tôi cái nhìn soi mói, đa nghi, miệt thị tôi đủ điều, dù tôi chẳng làm gì trái ý anh cả. Tôi có mong muốn gì quá đáng đâu, tôi chỉ mong chồng cho mình 1 chút tự do, được mua những gì mình thích cho mình và cho con, được gặp gỡ bạn bè, họ hàng, được đi dạo, đi tập thể dục… Thế nhưng tất cả những điều đó không bao giờ tôi có được. Tôi luôn phải sống trong nỗi buồn và nước mắt. Những khi không chịu đựng được, tôi lại vào nhà vệ sinh hoặc chạy ra cánh đồng vắng để khóc cho thoả mỗi khổ của mình. Những lúc như thế, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc, càng khóc càng thấy mình thật cô đơn và bất hạnh.
Rồi tôi lao vào làm việc như 1 con điên. Tôi chỉ còn biết lấy công việc để quên đi nỗi buồn của mình. Hàng xóm không biết cứ khen tôi chăm chỉ, chịu thương chịu khó, làm quần quật ngày đêm không biết mệt. Nhưng họ nào có biết tôi vừa mệt cả thể xác lẫn tinh thần đến như thế nào. Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện ly hôn để giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt này nhưng vì 3 đứa con nên tôi lại không nỡ làm thế. Cũng may là trời cho tôi 3 đứa con ngoan ngoãn, khoẻ mạnh và học giỏi.
Có lần con trai tôi bắt gặp tôi khóc ngoài cánh đồng. Nó bảo rằng nó đã biết chuyện tôi phải chịu đựng sống khổ sở bên bố nó bao năm qua như thế nào. Con trai tôi động viên tôi cố gắng chịu đựng thêm 1 thời gian nữa, đợi khi nào đứa út vào đại học thì nó sẽ đón tôi lên thành phố để mẹ con sống chung với nhau, cho bố nó ở nhà 1 mình, biết lỗi với vợ con rồi thì hãy về.
Video đang HOT
Đến khi con trai lớn của tôi vào đại học, kinh tế gia đình khó khăn hơn, tôi năn nỉ xin chồng cho mình đi làm công nhân để có thêm thu nhập. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo rằng đàn bà đi làm công nhân 10 người thì trai gái hết 9 rồi. Trông tôi như thế này thì chắc chắn là không ngoại lệ.
Nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi lại năn nỉ, tỷ tê nên cuối cùng chồng tôi cũng đồng ý với 1 điều kiện là nếu anh mà nghe ai nói tôi có chuyện léng phéng với trai thì anh giết tôi luôn, không cần có bằng chứng.
1 năm tôi đi làm công nhân là 1 năm tôi được tự do nói cười với mọi người thoải mái mà không lo chồng mắng chửi. Chỉ đến tối về nhà tôi mới lại câm lặng trở lại cuộc sống ngột ngạt xưa kia.
Thế nhưng có lẽ đời tôi chưa hết khổ. Đầu năm nay, không hiểu có ai đọc mồm độc miệng lại đồn là tôi cặp kè với 1 cậu hàng xóm, kém tôi 5 – 7 tuổi gì đó. Cậu ta lại ốm tong teo, gầy như que củi. Tôi chẳng mấy khi được gặp gỡ, tiếp xúc với ai nên cũng chỉ biết qua về cậu ta thôi chứ nào có mấy khi nói chuyện, càng chẳng bao giờ có quan hệ gì. Thế mà giờ lại có tin đồn tày đình đó và đến tai chồng tôi. Và thế là tôi bị chồng chửi mắng, đánh đập không thương tiếc.
Dù tôi có thanh minh thế nào chồng tôi và gia đình nhà chồng cũng không nghe. Mẹ chồng tôi lột hết quần áo, lôi tôi ra đường bêu rếu cho nhục nhã. Anh trai của chồng tôi thì cấm tôi đến nhà, bảo là nếu tôi đến thì sẽ lây sự xấu xa cho chị dâu. Cả họ nhà anh không ai tin tôi cả. Chồng tôi vẫn chửi mắng và đánh tôi hằng ngày.
Tôi vừa đau khổ và thấy tủi nhục vì bị oan ức, vừa lo lắng 1 đứa con tôi năm nay đang học lớp 12, cứ đà này cháu sẽ không thể học hành gì được và sẽ trượt đại học mất thôi. Sau 1 thời gian dài tôi phải chịu đựng sự ghen tuông của chồng, vừa thanh minh, giải thích cho mình, cuối cùng chồng tôi cũng nói là tạm tin tôi, vì anh quản lý tôi quá chặt, chẳng có lúc nào để tôi dan díu với người khác. Nói là tạm tin vậy thôi nhưng anh vẫn gây sự để chửi mắng tôi hằng ngày.
Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát mình khỏi nỗi nhục nhã và đau khổ này. Nhưng nếu tôi chết đi thì sẽ là ích kỷ với các con, rồi người đời sẽ bảo rằng tôi quan hệ bất chính thật, giờ xấu hổ không chịu nổi nên phải tìm đến cái chết. Thế là tôi lại đành gắng gượng để vượt qua. Cũng may là các con hiểu cho tôi, chúng động viên tôi rất nhiều.
Chuyện oan ức này chưa qua thì tôi lại phải chịu sự hành hạ nữa của chồng khi anh để đâu mất 400 nghìn đồng. Anh đổ cho tôi lấy trộm rồi lại hành hạ tôi đủ kiểu khiến tôi càng thấy nghẹt thở. Cùng lúc phải chịu đựng 2 nỗi oan ức chẳng biết phải giải oan và thanh minh cho mình thế nào nên bây giờ hằng ngày tôi vẫn phải mang bộ mặt sưng húp sưng híp đi làm. Tôi thấy chán nản và tuyệt vọng vô cùng. Chẳng biết phải làm sao bây giờ đây?/.
Theo VOV
Vợ lớn giọng quát tôi đầy khinh miệt: "Anh có gì mà đáng để nể"!
Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi làm thợ cơ khí ở một cơ sở đóng tàu. Vợ tôi làm quản lí ở nhà máy dệt. Chúng tôi lấy nhau được 8 năm và có hai bé gái. Cháu lớn học lớp một, trưa nhờ ông bà đón về giúp. Cháu nhỏ đang học mẫu giáo bé, chúng tôi thay nhau đưa đón.
Việc nhà, con cái, chúng tôi cùng nhau làm. Cả ngày chúng tôi chỉ gặp nhau vào lúc chiều tối. Cuộc sống vợ chồng đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như bất đồng trong cách dạy con hay đôi lúc tôi quên thay bóng đèn đã hỏng...
Cơ sở đóng tàu của tôi tạm thời đóng cửa chờ giải quyết một số vấn đề pháp lý. Tôi nghỉ việc ở nhà. Tôi không buồn phiền chút nào vì bao năm qua tôi đã làm việc chăm chỉ nên xem đây là dịp để nghỉ ngơi. Tôi cũng nói rõ lí do với vợ. Lương trợ cấp tuy không bằng lương chính thức nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Tôi sẽ tiếp tục đi làm khi cơ sở hoạt động trở lại.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ và hai con. Trường học ở trên đường đi làm nhưng vợ tôi không chở bé nào hết. Tôi đưa bé lớn đến trường tiểu học rồi đưa bé nhỏ đến trường mẫu giáo. Chiều tôi đón hai bé về, cho hai bé ăn rồi đợi vợ về ăn cơm chiều.
Vậy mà, vợ tôi không có một nụ cười, nói năng lạnh nhạt. Có hôm vợ tôi đi làm về, tôi quên bật sẵn máy nước nóng. Vợ tôi cau có mặt mày trách móc: "Ở nhà có mỗi việc đó cũng không làm được". Rồi đóng mạnh cửa nhà tắm. Tôi chỉ biết cười đùa và xin lỗi cho qua chuyện.
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. (Ảnh minh họa)
Nghỉ làm nên thỉnh thoảng buổi sáng tôi dậy muộn. Cứ nghĩ vợ đi làm tiện đường nên có thể đưa con đi học luôn. Vậy mà vợ tôi đá thúng đụng nia. Rồi la hét, nạt nộ con cái. Cô vợ ghê gớm đánh bé nhỏ khi bé quên chuẩn bị đồ đạc, quát bé lớn vì ăn chậm. Vợ la, con khóc. Tôi nằm sao được. Tôi nói: "Thôi em đi làm đi, để anh đưa con đi học cho". Vợ tôi hằn học: "Cảm ơn! Cảm ơn đã quan tâm. Tui đâu có sướng như ai đó". Rồi bỏ con cái lại và lên xe đi ngay. Tôi chỉ biết thở dài.
Trong lòng tôi cứ nghĩ, thời gian nghĩ ngơi này là thời gian hạnh phúc. Tôi có thể chăm vợ con nhiều hơn. Vợ con sẽ vui vẻ hơn nhưng dường như ngược lại. Mỗi ngày đi làm về vợ tôi đều im lặng. Buổi cơm tối không khí nặng nề. Tôi hỏi chuyện gì cũng ậm ừ không nói. Hai bé muốn đi chơi nhưng vợ tôi nạt nộ không đồng ý. Ngay cả chuyện vợ chồng cũng hững hờ lạnh nhạt.
Tôi mời vài người bạn đến nhà chơi. Những người bạn thân nhưng do bận công việc nên lâu ngày không gặp. Anh em cũng làm lai rai vài ly. Chúng tôi ngồi ở bàn đá trước sân, vợ tôi đi làm về không thèm chào hỏi, đi ngay vào nhà. Sau đó, đứng trên hiên hỏi ra: "Hai đứa nhỏ đâu?" Tôi nhẹ nhàng trả lời: "Dì út chở về ngoại chơi rồi". Vợ ghê gớm càu nhàu: "Con cái mà bỏ đầu đường xó chợ". Trước mặt bạn bè, tôi cố nén giận. Vợ tôi vào bếp khua bát đũa loảng xoảng. Thấy không khí có vẻ căng thẳng bạn tôi xin phép ra về.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. (Ảnh minh họa)
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. Tôi cũng nói rõ với vợ rằng nay dì út mời vợ chồng về ngoại chơi nên tôi không nấu. Tôi cũng nhắc nhở cô ấy rằng khi có bạn bè của tôi thì cũng nên nể chồng chút, chí ít cũng phải giữ mặt mũi cho tôi, kẻo bạn bè nhìn vào thì ra thế nào.
Vậy mà vợ ghê gớm lớn giọng: "Anh có gì đáng để nể?". Tôi kinh ngạc nhìn vợ hỏi sao em nói vậy. Vợ tôi được đà mỉa mai: "Tôi nói sai gì sao? Đã không đi làm còn chơi bời ăn nhậu, sống bám vợ mà còn ra vẻ". Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. Bao năm chung sống gắn bó cùng nhau, tôi thế nào chẳng lẽ cô ấy không hiểu. Tôi phải đâu là người hư đốn, cờ bạc rượu chè, ăn chơi trác táng. Vậy mà khi tôi vừa nghỉ việc cô ấy đã rẻ rúng tôi như vậy. Lẽ nào sợi dây níu giữ cô ấy và tôi chỉ là tiền thôi sao. Nếu lỡ mai này khi tôi sa cơ thất thế, ốm đau bệnh tật thì cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Có nghĩ đến nghĩa vợ tình chồng bao năm không? Nghĩ như vậy lòng tôi hoang mang,tình cảm vợ chồng sao chông chênh quá. Tôi chán nản quá các bạn ạ.
Theo Afamily
Nhận ngay cái tát trời giáng khi vừa động vào người nhân tình của chồng Tôi lao tới, còn chưa kịp động vài người ả đàn bà trơ trẽn đó đã lĩnh trọn cái tát trời giáng từ anh - chồng tôi. Anh chỉ vào mặt tôi mà nói: " Con gái cô, cô tự đi mà nuôi". (Ảnh minh họa) Tôi và anh quen biết nhau nhờ mai mối. Mối tình đẹp nên sau khi kết hôn,...