Cuộc sống, nghịch lý và tình yêu
Khi còn bé, ta ước mình lớn thật nhanh để có thể được tự do về giờ giấc, có thể kiếm tiền nuôi bản thân hay phụ giúp gia đình.
Nhưng khi bước ra đời, ta lại xiết bao nhớ về cái thời thơ ấu, ta lại muốn được nhỏ lại để sống vô tư, không lo âu, toan tính, để được nô đùa bên bạn bè, được che chở trong vòng tay ba mẹ.
Ở cái tuổi được bao bọc và có những chỗ dựa, chúng ta muốn mình mạnh mẽ hơn để tự đứng vững. Và rồi vào cái tuổi ta phải mạnh mẽ để đối diện với đời, ta mới thấy cuộc sống có thể xô ngã mình bất cứ lúc nào nếu ta không có ít nhất một điểm tựa.
Ở tuổi học sinh, đáng lẽ nên dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn thì ta lại coi người yêu như một phần quan trọng không thể thiếu. Chấp nhận mất bạn bè để giữ lấy một thứ tình yêu chưa chín mùi. Sau này khi đã kết hôn đáng lẽ ta phải dành thời gian cho vợ con thì có những người đàn ông suốt ngày quây quần bên bạn bè trong quán nhậu. Chấp nhận mắng chửi vợ con nếu không cho mình say xỉn với bạn bè.
Tình yêu ở tuổi học trò 98% không có kết quả về sau, do đó đừng xem một người nào đó là tất cả cuộc sống của mình. Tình yêu khi chín mùi là thứ quan trọng nhất vì ta sẽ sống đời với người ta yêu, bạn bè không thể suốt đời bên ta vì họ cũng có cuộc sống riêng của mình.
Khi chưa có được thứ mình mong muốn, chúng ta sẽ mơ ước và cố gắng đạt được nó. Và rồi khi nó nằm trong tầm tay, ta lại thấy chán và một lúc nào đó ta vô tình làm mất thứ mà trước đây ta mong mỏi có được. Lạ một điều là khi nó ra đi ta mới thấy tiếc vì hiểu ra giá trị của điều vừa đánh mất. Thế rồi ta lại mong ước lấy lại nó, và khi lấy lại được nó ta lại tiếp tục chán.
Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành.
Video đang HOT
Tôi thường dành nhiều thời gian để nhớ về quá khứ với những chuyện không đâu, nghĩ về một người mà chưa chắc người ta có nghĩ đến tôi. Tôi thường quan tâm và giúp đỡ một đứa bạn thân khá yếu đuối và hay khóc, nhưng khi tôi cần một người chia sẻ thì đứa bạn ấy đã có niềm vui mới và mau chóng quên tôi. Rồi có một ai đó luôn nghĩ về tôi nhiều hơn tôi nghĩ về anh ấy, có những người bạn đã đối xử với tôi thật tốt, luôn có mặt khi tôi cần tâm sự, luôn hỏi han và giúp đỡ tôi mặc dù tôi không làm được cho họ nhiều đến vậy.
Bạn sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu? Chúng ta sẽ không hạnh phúc nếu phải đến với một người mình không yêu và chờ đợi người mình yêu sẽ đến với mình. Thế nhưng, nếu muốn có hạnh phúc, sao ta không thử yêu người yêu mình? Mà cũng không cần thử, nếu người đó thật sự yêu ta thì sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ta, như thế thì đến một lúc nào đó ta sẽ cảm thấy yêu người đó.
Tình yêu thường làm chúng ta đau và lấy đi nhiều nước mắt, nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bởi sẽ có những giây phút hạnh phúc và kỉ niệm đáng nhớ mà tình yêu mang lại cho chúng ta.
Đời là bể khổ, đi tu là thoát khỏi kiếp khổ của thế gian. Thế nhưng người ta vẫn thích sống ở đời như một người bình thường, họ không thích làm một ông sư để không còn đau khổ. Bởi chúng ta muốn hạnh phúc, cho nên nếu chúng ta đóng cửa cho đau khổ đừng tới thì hạnh phúc sẽ vào bằng lối nào?
Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn.
Ta làm nên những nghịch lý trong cuộc sống này.
Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.
Theo Guu
Gặp thêm 1 lần, thì được gì?
Có người từng bảo với em rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ "phức tạp" đó em chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa...
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân em nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến anh. Em đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói "mắt không thấy, tim không đau". Em chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà anh. Để rồi sau đó em đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy anh.
Ngày anh nói vạn lời tàn nhẫn, em cứ nghĩ rằng nỗi đau em mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi em không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi em vẫn không yên khi anh bị thương, vẫn chạnh lòng khi anh viết một dòng buồn bã.
Buồn cười quá anh nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?
Em đã từng hơn một lần muốn gặp anh đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi em gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi em cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để em mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao!
Và rồi điều cuối cùng em làm đó là... không làm gì cả!
Em chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, em chẳng tìm để hi vọng một yêu thương... Anh biết vì sao không?
Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là em có thể chạy đến bên anh nũng nịu thì bây giờ để nhìn thấy anh với em cũng là một điều xa xỉ.
Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của anh chẳng hề có em. Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa.
Và vì anh đã không còn là anh. Anh của ngày xưa... yêu em!
Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại
Gặp nhau thêm một lần, anh vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, em vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi...
Trời vẫn lạnh, em tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.
Thêm một lần, thì được gì...?
Theo Guu
Yêu lại nhau, chúng ta có thể nào không? Nếu như yêu một người cần một phần can đảm để trao buồn vui của mình cho kẻ khác, thì sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt, sau bao nhiêu nhớ nhung và quên lãng, khi yêu lại người đó sẽ cần mấy phần dũng cảm nữa đây? Nếu có thể, liệu mình sẽ yêu lại nhau? Nếu như yêu một người...