Cuộc sống nghèo biến tôi thành “gái gọi” của riêng anh
Môt năm tôi chưa bao giơ nhân qua ba tin nhăn điên thoai cua anh, chi khi nao cân anh mơi goi điên. Tôi co thai tơi ba lân nhưng anh không cho giư.
Ảnh minh họa
Chào các bạn độc giả!
Co le khi đoc xong tâm sư nay cac ban se nghi tôi la đưa con gai hư đôn, nhưng đo la sư thât va xin cam ơn vi đa lăng nghe tôi. Gia đinh tôi trơ nên chât vât tư khi ba qua đơi, me cung rât kho khăn khi nuôi tôi ăn hoc. Với ve ngoai không đep lăm nhưng moi ngươi bao tôi giông tiêu thư nên cung đươc nhiêu ngươi đê y.
Rôi tôi gặp anh, lơn hơn tôi nhiêu tuôi, nhưng lai co ve tre hơn tuôi nên cung xưng vơi tôi. Luc đâu tôi cung không dam yêu vi anh đa co vơ con nhưng anh luôn quan tâm tôi, thâm chi luôn cho tiên ăn hoc nên tôi đa thuôc vê anh tư bao giơ không hay. Anh it noi lăm va cung không lang man, con tôi thì ngươc lai, vì thế yêu anh tôi phai khoc nhiêu lăm.
Video đang HOT
Môt năm tôi chưa bao giơ nhân qua ba tin nhăn điên thoai cua anh, chi khi nao cân anh mơi goi điên vi anh co vơ rôi. Tôi cung bi đanh ghen tơi bơi, nhuc nha va ê chê lăm. Tai sao biêt vây ma tôi không rơi xa anh sơm, còn kê lê thê nay phai không? Tôi yêu anh thât, chi co anh thôi, anh không thich tôi quen ai du la ban gai. Nêu băt găp tôi nhăn tin vơi ban hoc trong lơp, anh sẽ điên thoai xưng la chông, chưi bới va câm không liên lac vơi tôi nưa.
Vi thê tôi luôn ngai ngung vơi moi ngươi va cung ngai giao tiêp, chi biêt đi hoc va vê phong tro chơ anh ranh đên thăm thôi. Tôi cung qua ngheo nên cân anh nuôi ăn hoc. Tôi luôn nhăc minh nhơ la phai biêt ơn anh va se đên đap công ơn đo khi tôi lam ra đươc tiên. Ma nêu co muôn quên ơn anh cung không đươc vi môi luc cho tiên anh luôn băt tôi viêt cam kêt.
Tôi sông vơi anh như vơ chông, co thai tơi ba lân nhưng anh không cho giư vi noi tôi con phai hoc hanh. Tôi nghe lơi anh vi nghi chưa chông ma co bâu sao đi hoc, sao dam vê nha. Tôi cung buôn va giân, trong khi anh la bac si ma không kê hoach cho tôi.
Khi tôi noi, anh hưa se giư gin va tiêm thuôc tranh thai cho tôi. Tôi không chiu vi sơ mai môt minh không co con đươc, thê la anh hưa se đê ngoai. Trơ trêu thay, tôi đau đơn khi biêt anh không chi co tôi la bô ma co rât nhiêu, thâm chi la co con vơi nhưng ngươi đo. Tôi ghen lăm nhưng co la gi đâu nên chi biêt khoc va đa khoc đươc hơn ba năm rôi.
Cuôc sông tôi buôn te va đây nươc măt. Dao gân đây anh luôn nôi cau va la măng tôi vô cơ, trươc đây anh cung vây nhưng không nhiêu như bây giơ. Tôi co cam giac anh không con yêu nưa. Tôi xin anh hay chia tay vi biêt cung co ngay anh chan tôi như đa chan nhưng ngươi con gai đi qua đơi anh. Va lai du la pha thai nhưng tôi cung co ba măt con vơi anh. Đơi ngươi con gai tôi đa trao anh hêt ma anh cung không thương tôi thât long thi co ơ bên canh anh tôi cung đau khô.
Luc trươc cung co lân tôi đoi chia tay nhưng anh kê lê, năn ni đa hêt long nuôi tôi ăn hoc ma tôi bo anh. Anh cư năm ơ phong du không noi năng gi. Anh cư như vây nên tôi cung không chiu nôi, phai hoa vơi anh. Bây giơ anh đông y, anh noi tôi muôn gi thi muôn, anh cung chan qua rôi. Tôi buôn, khoc, anh chưi tôi la đô tâm thân, vê găp tôi vây phat chan thêm.
Anh câm điên thoai nem vao ngươi tôi bâm tim. Tôi bang hoang nhưng chơt nhân ra co le đây la lôi thoat duy nhât. Rôi anh bo đi, môt tuân trôi qua anh không điên thoai hay đên tim tôi. Tôi nghi chăc anh muôn chia tay thât. Tôi phai cô găng vươt qua. Liêu tôi co tìm thây đươc tinh yêu nao danh cho mình không?
Tôi hoi vây thôi chư đơi tôi như vây la hêt. Không co ngươi đan ông nao se yêu thương tôi thât long khi biêt vê qua khư nhuc nha, ê chê này đâu, nên tôi se sông môt cach lăng le. Nhưng hôm nay anh đên tim tôi, cung lam nhưng điêu như trươc. Tôi phai lam sao đây? Chăng le tôi lai quay vê va tiêp tuc sông như môt con thiêu thân thê sao?
Theo VNE
Tôi không thể làm vợ
Hơn 30 tuổi, tôi lấy chồng - người đàn ông đầu tiên, đúng theo nghĩa đen của cụm từ ấy. Tôi "quen" anh theo sự mai mối của gia đình. Lừng khừng suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định lập gia đình... cho xong.
Có lẽ ba mẹ tôi mừng lắm, bởi thấy con gái đã hơi "cứng" tuổi mà chẳng có bạn trai qua lại, suốt ngày lủi thủi đi học rồi đi làm, quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn gái.
Tôi bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: "Cô có phải đàn bà không vậy?". Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng tôi và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì tôi ghê sợ cuộc sống gối chăn. Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, tôi đã co rúm người lại vì sợ hãi. Tôi cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, tôi vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, tôi mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?
Nỗi tủi nhục khổ sở làm tôi nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi có ý định phá vỡ gia đình. Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là tôi, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của tôi. Tôi cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.
Tôi chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn tôi hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động. H. mang lại cho tôi sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui tôi đều có thể thổ lộ với H. Tôi bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, tôi chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên tôi đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng...
Tung hê tất cả để chung sống với H., tôi quả thật không dám. H. chắc cũng không thể buông bỏ hiện tại để cùng tôi làm lại từ đầu. Chúng tôi chỉ âm thầm yêu nhau, lén lút gặp nhau, tự trách số phận không thương mình. Tôi không đủ can đảm mường tượng sấm sét sẽ đổ xuống đầu mình như thế nào khi mọi người biết ra sự thật. Nửa đời người rồi, tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tôi không nỡ bỏ con, để cha mẹ già phải choáng váng cúi mặt trước thị phi của người đời. Chồng tôi cũng không có lỗi, anh đã vô phước mới lấy phải tôi...
Nhưng tôi vẫn còn cuộc đời trước mặt và những năm tháng đau đáu phía sau ám ảnh. Bằng mọi giá, tôi cũng không thể mất H. Ý nghĩ ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Tôi chỉ muốn có một con đường nào đó để đi, mà sao khó thế này...
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới" Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần. Mà có phải bảo cưới là cưới...