Cuộc sống luôn đặt ra nhiều thử thách
Họ không nhìn thấy, không nghe thấy, phải đi bằng tay, lê bằng người nhưng khát vọng sống của họ vẫn không bao giờ lụi tắt. Họ vươn lên trong cuộc sống như để chiến thắng số mệnh.
Ảnh minh họa
Gửi tác giả bài “”Tôi tin rằng con người có số phận của riêng mình”
Ai cũng có số phận cả, đó là điều đương nhiên. Có người dửng dưng được giàu có sung sướng, có người chẳng cần cố gắng nhiều cũng có được chức tước, bổng lộc. Có người thăng tiến vùn vụt, có người dậm chân tại chỗ. Có người năng lực có nhưng phải vào chỗ không có đất dụng võ. Có người cả đời lao động cũng không khá nổi nhưng rồi có người tay trắng làm nên cơ đồ.
Video đang HOT
Số phận còn hay được gắn với năm sinh, tuổi gì, cầm tinh con gì, ngày đẹp, giờ sinh…v.v. Đó thực sự là một chuỗi như mê hồn trận mà có xem chắc chẳng bao giờ chúng ta có thể hiểu hết, có thể tính đúng hết hay tin tưởng hoàn toàn được.
Do đó, chấp nhận có số phận song đó không phải là tất cả. Những người theo đạo vẫn có câu “Đức nhân thắng số” đó thôi. Một cuốn sách nổi tiếng “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi” đã chứng minh được điều này một cách thực tế.
Bạn là đàn ông, mới ở tuổi “tam thập nhi lập” mà đã mất đi niềm tin như vậy quả thực rất đáng buồn. Đôi khi cần phải suy nghĩ mạnh mẽ, gạt bỏ mọi cái đang gây áp lực cho ta để tin vào một điều tốt đẹp hơn trong tương lai. Mạnh dạn thay đổi dần dần rồi một lúc ngoảnh lại, bạn sẽ thấy mình đi được một chặng đường khá xa so với vạch xuất phát.
Bạn nên nhớ rằng, nếu như bạn thấy mình khổ, bạn hãy đến gầm cầu, bến sông, chợ hay bãi rác hoặc những nơi bẩn thỉu, rách nát nhất để thấy còn có nhiều mảnh đời bất hạnh hơn bạn nhiều. Họ thậm chí không có cha mẹ, không có mái nhà để về, không có việc để làm, không có cơm để ăn…v.v. Bạn sẽ thấy bạn còn sướng hơn họ nhiều.
Nếu bạn muốn chết, bạn hãy đến các trại trẻ bị chất độc dioxin hay đến với hội người mù, câm điếc hay người khuyết tật. Bạn sẽ cảm nhận thấy họ khổ sở thế nào? Tại sao họ vẫn vật lộn với cuộc sống mà không nghĩ tới cái chết như bạn. Họ không nhìn thấy, không nghe thấy, phải đi bằng tay, lê bằng người nhưng khát vọng sống của họ vẫn không bao giờ lụi tắt. Họ vươn lên trong cuộc sống như để chiến thắng số mệnh, rủi ro họ gặp phải.
Rồi còn rất nhiều người bệnh hiểm nghèo đang ngày đêm phải cứu chữa đơn cử như những người phải chạy thận nhân tạo chẳng hạn. Thử một lần đến “xóm chạy thận” xem. Có nhiều người ngoài thời gian đi chạy thận, họ vẫn phải lao động để kiếm sống, để vượt qua bệnh tật. Tại sao họ không nghĩ tự tử như bạn? Vì đơn giản họ quý sự sống họ có và họ muốn sống.
Một vài ví dụ như vậy, chắc bạn biết tôi muốn gửi tới bạn thông điệp gì chứ? Sống không có niềm tin, sẽ không bao giờ đạt được điều gì bạn ạ.
Thân!
Theo Afamily
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...