Cuộc sống kinh hoàng khi “ở cữ” với bố mẹ chồng cay nghiệt
Lúc Trinh mang bầu đã không nhận được lời hỏi han chăm sóc của bố mẹ chồng, nhưng khi sinh con ra mẹ chồng cô lại giành mất phần chăm cháu, không cho con gần mẹ.
Trinh lấy chồng khi vừa mới tốt nghiệp đại học. Vì gia đình hai bên giục giã nên cô quyết định kết hôn khi chưa có công ăn việc làm ổn định. Cô cứ nghĩ lấy chồng xong rồi từ từ tìm việc cũng được. Nhưng sau thời kì trăng mật, cô đã dính bầu luôn nên chồng cô khuyên cô cứ ở nhà nghỉ ngơi rồi dưỡng thai, đợi khi nào con cứng cáp rồi hẵng đi làm. Một mình anh cố gắng cũng có thể đủ để trang trải cho hai vợ chồng. Nghe lời chồng nên Trinh cũng không có ý định đi tìm việc làm lúc bụng mang dạ chửa.
Bắt đầu từ đây cô đóng vai trò là người nội trợ chính trong gia đình nhà chồng. Tất cả các công việc trong nhà từ không tên đến có tên đều đến tay cô gái trẻ. Duy chỉ có việc đi chợ là mẹ chồng cô đảm nhiệm. Hàng tháng vợ chồng cô đóng góp tiền ăn cho bố mẹ chồng còn mẹ chồng cô là người quyết định việc “hôm nay ăn gì” trong nhà.
Trinh mang bầu cũng không được bố mẹ chồng quan tâm, hỏi han lấy một câu.
Dù vợ chồng Trinh đóng góp không phải quá ít nhưng mẹ chồng cô vẫn giữ thói quen tằn tiện, chi tiêu rất tiết kiệm. Bà đi chợ một ngày ăn cho 2, 3 ngày hôm sau nên đồ ăn không được tươi, nhiều thứ phải đun đi đun lại ăn trong nhiều ngày. Thức ăn thì bà yêu cầu Trinh phải nấu mặn để ăn dè với lại đó là thói quen ăn uống của nhà chồng cô từ trước đến nay.
Đến khi Trinh mang bầu những việc trong nhà cô vẫn phải làm, từ nội trợ, cơm nước, quét dọn, giặt giũ… mà không hề được mẹ chồng hỗ trợ. Những lúc cô mệt không ăn uống được gì cũng không nhận được lời hỏi han, quan tâm từ bố mẹ chồng. Thức ăn bà mua về cô ăn được thì ăn, không ăn được bà cũng mặc kệ. Chưa bao giờ bà có ý mua đồ gì ngon, đủ chất để tẩm bổ cho con dâu và cháu nội. Ngay đến cả một hộp sữa cũng không có.
Trinh cảm thấy tủi thân vô cùng, phụ nữ bầu bí thường hay nghĩ ngợi nhiều nên lắm lúc tủi thân cô ngồi khóc một mình. Cô cũng đâu yêu cầu cao siêu bố mẹ chồng phải chăm sóc hay cưng nựng gì con dâu mà đơn giản chỉ là lời hỏi han quan tâm bình thường. Có vẻ như bố mẹ chồng cô nghĩ chuyện cô lấy con trai họ có bầu sinh con là chuyện “bình thường ở huyện”, chả có gì đáng quan tâm. Đồ ăn trong nhà mẹ chồng cô vẫn mua như vậy chứ không mua nhiều thêm để con dâu tẩm bổ khiến Trinh chẳng ăn được, cô gầy đi trông thấy. Mẹ chồng cô lại bảo là do cô ốm nghén không ăn được chứ không phải do thức ăn bà mua. Trinh muốn mua thêm thức ăn để tẩm bổ cho con nhưng ngặt nỗi cô không đi làm, không có tiền, lương của chồng cô thì đã nộp cho mẹ chồng, phần còn lại anh giữ để chi tiêu, ăn trưa, quan hệ bạn bè nên cũng không có tiền đưa cho cô. Nhiều lần nhìn bữa cơm đạm bạc, lạnh ngắt mà cô không thể nuốt nổi, nước mắt lại chực trào ra, phần vì thương con, phần vì tủi phận mình. Cũng còn may may là thỉnh thoảng bố mẹ đẻ cô vẫn gửi tiền và đồ ăn bồi dưỡng cho con gái và cháu bé trong bụng.
Đến ngày sinh nở, Trinh đã hạ sinh được một bé gái khỏe mạnh nhưng chỉ nặng có 2kg9, nhỏ hơn một số em bé cùng sinh ra trong ngày hôm đó ở viện. Đến lúc này mẹ chồng lại chê ỉ chê ôi sao cháu bé thế, ăn bao nhiêu chỉ vào mẹ chẳng vào con, biết thế này thì mổ sớm ra ngoài nuôi có phải hơn không… khiến Trinh vừa sinh xong mà tủi thân không cầm được nước mắt.
Video đang HOT
Đến lúc được xuất viện về nhà, mẹ chồng cô cũng vẫn giọng trách móc cũ bảo con nhà ý nhà nọ đẻ ra toàn 3kg rưỡi, 4kg, bụ bẫm, kháu khỉnh, còn cháu mình thì bé như cái kẹo. Đến việc chăm sóc và cho con bú Trinh cũng không được quyền quyết định mà nhất nhất phải theo chỉ đạo của mẹ chồng, lúc nào bà cũng lên giọng chỉ đạo: con phải cho con ăn thế này, phải tắm cháu thế kia, tại sao lại để con khóc… Nêú không làm vừa ý bà, bà sẽ giằng lấy con bé mà giành quyền chăm cháu. Bà còn đòi bế cháu về giường ngủ với bà chứ không cho con ngủ với mẹ, lúc nào cháu khóc đòi ăn hay phải thay tã bà mới trả con lại cho Trinh.
Những lần cháu ốm, ho, sốt hay viêm phổi, bà đều mắng Trinh sa sả rồi đổ tại Trinh ngu si dốt nát nên mới không biết chăm con, không biết giữ ấm cho con bé để nó ốm. Nếu Trinh có ý kiến hay tỏ thái độ gì là bà gọi điện ngay cho bố mẹ đẻ Trinh nói xấu, kể tội con dâu khiến Trinh khổ tâm vô cùng. Cô nào muốn con ốm con đau, ông bà xót cháu, cô là mẹ chả nhẽ lại không xót con bằng ông bà. Lúc cô có bầu ông bà nào có quan tâm chăm sóc bồi bổ cho cháu, giờ con bé sinh ra thiếu chất, hay đau ốm thì ông bà lại xoắn xít tít mù hết cả lên. Nhưng mỗi lần cháu ốm như vậy thì tiền viện phí toàn ông bà ngoại lo, ông bà nội đến cái bỉm cũng không mua được cho cháu.
Trinh đã nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát khỏi địa ngục nhà chồng,
Mẹ chồng cô thì lúc nào cũng giữ rịt lấy cháu, hễ ai hỏi thì lại kể công bảo suốt ngày phải bế cháu, chứ con dâu vụng không biết chăm con, rồi lại than mệt kêu đau tay, đau vai.
Mỗi lần bố mẹ đẻ Trinh đến thăm con cháu, mẹ chồng cô lại nói con dâu chẳng ra gì khiến hai mẹ con cô chỉ biết ôm nhau khóc. Mẹ cô cũng bảo cô gắng chịu đựng, để đến khi đầy tháng cháu thì xin bố mẹ chồng cho về ở bên ngoại để ông bà tiện bề chăm sóc. Trinh vừa tủi thân, vừa đau lòng, nghĩ mà thương bố mẹ mình.
Vừa mới sinh xong mà đủ thứ phải suy nghĩ khiến Trinh trở nên trầm cảm, người gầy tọp đi còn có 42kg, còn gầy hơn hồi con gái. Cô cũng có nguy cơ bị mất sữa vì không có ngày nào là không khóc.
Chỉ buổi tối lúc chồng đi làm về là cô có thể tâm sự , chia sẻ với chồng. Nhưng chồng cô một phần vì công việc mệt mỏi, một phần vì rất nghe lời bố mẹ nên cũng ậm ừ cho qua, bảo cô cố gắng chịu nhịn, những gì mẹ anh bảo cô làm cũng chỉ là muốn tốt cho con, cho cháu. Vì chồng không có tiếng nói trong gia đình nên nhiều lúc ức chế, hai vợ chồng cũng xảy ra xích mích.
Mỗi lần thấy hai con to tiếng, khục khặc nhau là mẹ chồng lại ra ra vào vào tỉ tê dạy con trai phải thế này thế kia với vợ, không sau này nó cưỡi lên đầu lên cổ. Chồng nghe lời mẹ lại vâng vâng, dạ dạ. Những điều này Trinh đều biết cả nhưng cô không muốn nói, đành nuốt nước mắt vào trong. Cô đang nghĩ đợi con cứng cáp một chút cô sẽ tìm việc làm để nuôi thân và nuôi con, không phải sống cảnh phụ thuộc nhục nhã thế này nữa.
Một tháng dài đằng đẵng cũng đã qua, sau ngày đầy tháng con cô đã xin về nhà ngoại ở. Bố mẹ chồng dù không thích cũng vẫn để hai mẹ con cô đi. Ở nhà ngoại tinh thần cô cũng phấn chấn hơn nhiều. Nhưng cứ nghĩ đến việc lại phải quay về ngôi nhà đó là cô lại sợ, không muốn về.
Giờ cô muốn kiếm một công việc ổn định để nuôi con, nuôi thân. Cô cũng đã nghĩ đến việc ly hôn với chồng vì cô không thể sống tiếp ở nhà chồng nữa. Nhưng dọn ra ngoài thuê nhà ở thì vợ chồng cô không đủ tiền. Còn sang nhà ngoại ở thì chồng cô nhất định không ở. Đau đầu suy nghĩ, cô cảm thấy bế tắc quá. Nếu ly hôn, con cô còn thơ dại mà đã không có cha, sau này nó sẽ lớn lên và đối mặt với cuộc sống này như thế nào. Cô thương con lắm, mới sinh mà vì cô stress dẫn đến mất sữa không có sữa cho con bú, cô đã đau lòng lắm, giờ lại thêm chuyện này, cô không biết phải làm sao cho phải với con?
Theo SKCĐ
Mối thù cay nghiệt của chồng dành cho vợ ngoại tình
Khánh cương quyết không ký vào lá đơn ly hôn một cách dễ dàng sau lần bị cô vợ trẻ mới cưới cắm sừng.
Cưới nhau đã được 5 tháng nhưng do tính chất công việc thường xuyên phải xa nhà nên Khánh và Hương, vợ mới cưới của anh ít khi có dịp gần gũi nhau. Chả là chỉ 1 tháng sau ngày hai người kết hôn, công ty Khánh đã điều anh đến công tác tại một tỉnh miền núi để xây dựng chi nhánh mới với rất nhiều kỳ vọng. Ban đầu do mọi thứ vẫn còn lu bu nên dù rất nhớ vợ nhưng mỗi tháng, Khánh cũng chỉ được nghỉ phép đúng 1 một ngày. Vậy là không quản quãng đường hơn 200km, anh vẫn bắt xe trở về nhà mỗi dịp cuối tuần.
Cặp đôi mới cưới, lại xa nhau lâu nên ngày nghỉ phép, vợ chồng Khánh quấn chặt lấy nhau không rời trong căn nhà riêng được bố mẹ chồng mua cho. Cũng bởi có quá ít thời gian bên nhau mà cho đến khi hôn tạm biệt vợ để trở lại chỗ làm, Khánh vẫn còn nuối tiếc hùi hụi. Hương thì thổ lộ rằng cô nhớ anh quay quắt hàng đêm và sợ sẽ chẳng thể được mãi cảnh này rồi đòi chồng sớm xin công tác về gần nhà.
Ảnh minh họa.
Từ ngày đi "biệt phái" ở tỉnh khác, Khánh nom mệt mỏi thấy rõ, nước da sạm đi. Anh phải một mình làm rất nhiều việc cùng lúc nào là từ tìm nhân sự, set up rồi vận hành bộ máy hoạt động. Hơn ai hết Khánh muốn hoàn tất công việc để ôm vợ đẹp mỗi tối. Mỗi đêm, nghe Hương than thở một mình ôm gối nhớ chồng mà anh thương vợ vô cùng nhưng cũng chỉ biết hứa. Hạnh phúc quan trọng thật nhưng với Khánh sự nghiệp cũng chẳng thể bỏ. Vả lại rồi anh cũng sẽ lại được làm gần nhà khi dự án đi vào hoạt động.
Nửa năm sau, Khánh cũng hoàn tất mọi công việc được giao. Ngày nhận quyết định, Khánh bí mật bắt xe về nhà mà không thông báo trước cho vợ, Khánh muốn Hương bất ngờ và tin rằng cô sẽ ngỡ ngàng, hạnh phúc lắm khi thấy chồng xuất hiện ngoài cửa.
Đến nơi, Khánh tự mở cửa cổng chỉ khép hờ rồi tiền vào nhà thật khẽ khàng, lúc này đã gần 9h tối. Giờ này mỗi tối, anh thỉnh thoảng anh gọi điện cho vợ và nói những lời ngọt ngào. Vừa bước đến trước cửa nhà, Khánh sững người khi trông thấy đôi giày nam của ai đó để ngay ngắn bên ngoài, đèn bật sáng trưng. Trống ngực bỗng dưng đập nhanh hơn, anh linh cảm có điều gì không ổn đang xảy ra trong nhà nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Vừa mở khóa nhà, Khánh đã lập tức chạm mặt gã đàn ông lạ đang bước ra từ cửa phòng ngủ ra với áo quần sộc sệch. Anh ta thậm chí còn tranh thủ cài nốt chiếc thắt lưng đang đeo dở. Khẽ chào Khánh rồi hắn ta mất dạng trong ít giây. Khánh há hốc miệng vì ngạc nhiên mà chẳng kịp phản ứng gì. Anh cảm thấy như có luồng điện vừa chạy qua xương sống mình. Bó hoa hồng lớn trên tay Khánh từ từ rơi xuống.
Thay vì hoan hỉ, ôm chầm lấy vợ như những lần trước, hay khi mường tượng trên đường trở về, Khánh nổi cơn tam bành thật sự, yêu cầu vợ phải giải thích rõ rằng mọi chuyện. Biết chẳng thế giấu diếm, Hương đã cúi đầu thú nhận mình trót ngoại tình với gã đồng nghiệp. Khóc lóc cô thề thốt rằng mình chỉ "say nắng", u mê nhất thời chứ vẫn một lòng yêu thương chồng. Cô bao biện cũng bởi quá nhờ Khánh nhiều đêm mà không giữ được mình trước cám dỗ.
Khánh như chết đi một nửa vì những lời nói của vợ mới cưới. Còn gì đau hơn với một người chồng mừng rỡ trở về nhà mong gặp vợ, trong đầu mường tượng ra cảnh ân ái mùi mẫn của hai người rồi cay đắng biết rằng cô ta vừa làm chuyện khủng khiếp với một gã trai khác cơ chứ.
Không khí căng thẳng, Khánh lặng thinh không đáp trước những lời van xin, quỳ gối của vợ. Thế rồi Hương bất ngờ ôm tới nũng nịu toan dùng "chuyện ấy" để xoa dịu. Anh không ngờ vợ dám cả gan "cắm sừng" mình rồi lại níu kéo bằng cách đó.
"Cô vẫn còn trơ trẽn đến độ có thể làm vậy ngay lúc vừa ăn nằm với hắn xong được sao? Thật kinh tởm. Tôi khinh bỉ và ghê sợ con người cô", Khánh gạt mạnh tay vợ rồi gắt lên nghiến răng kèn kẹt. Những ngày sau đó cuộc không khí trong nhà Khánh càng ngột ngạt hơn. Anh vẫn ngủ chung giường với vợ nhưng hoàn toàn lãnh cảm trước Hương. Khánh đã mất sạch cảm hứng trước người phụ nữanh từng tôn thờ, yêu hơn cả bản thân. Anh hững hờ, chai sạn bất chấp Hương diện đồ sexy đến đâu.
Khánh từng nghĩ đến chuyện ly hôn để đoạn tuyệt với người vợ mất nết nhưng rồi lại thôi. Anh muốn trả thù, muốn Hương nếm trải cảm giác đau khổ, một cuộc sống vợ chồng không sex, bị dằn vặt. Anh năm lần bảy lượt từ chối ký vào lá đơn dù Hương hết lời van nài rồi tiếp tục hành hạ cô ta bằng hành động mà anh phải khóc mỗi khi làm nó. Khánh cũng cảm thấy không vui nhưng chỉ bằng cách này mới khiến anh hả giận phần nào. Anh chẳng thể để người đàn bà đã phản bội mình được ra đi dễ dàng...
Theo PLXH
Mẹ chồng cay nghiệt tính trả tôi về "nơi sản xuất" "Có khi hết năm nay mà vẫn không đẻ được, em phải trả nó về nơi sản xuất mất, chứ nhà con một, mong ngóng khổ quá!" Tôi năm nay 26 tuổi, lấy chồng được 8 tháng, đang rất mong con mà chưa được. Lấy chồng là con trai duy nhất, là cháu đít tôn của dòng họ nên cái áp lực con...