Cuộc sống không phải điều gì cũng tuyệt vời
Không phải ai cũng hoàn hảo, nhưng cũng không phải là không còn người tốt trong xã hội hiện tại. Lỗi lầm đều do bản thân, không phải do hoàn cảnh, đã là vợ chồng thì phải lo cho gia đình, sống có trách nhiệm vì nhau. Và nếu lúc nào trong tim cũng có hình bóng của nhau thì không gì có thể chia cắt.
ảnh minh họa
Thân gửi những người không hài lòng về hôn nhân của mình!
Cuộc sống này không phải điều gì cũng là tuyệt vời nhất, ngay cả tình yêu cũng vậy. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng có hai mặt tốt xấu, hạnh phúc là do mình nắm bắt và trân trọng. Tôi tin là tất cả những mối quan hệ trên đời này đều xuất phát từ duyên phận, cũng có khi là duyên nợ. Duyên phận đã đưa chúng ta đến với nhau, sao chúng ta không biết trân trọng. Có biết bao người yêu nhau mà không thể đến với nhau do hoàn cảnh, do gia đình, vậy mà sau khi đi đến quyết định hôn nhân, anh chị lại không biết trân trọng nhau.
Những người đàn ông khi đã làm chồng thì phải có trách nhiệm với gia đình, theo tôi đó là điều quan trọng nhất, đừng tự cho mình cái quyền bắt vợ phải nấu cơm, giặt đồ như người giúp việc. Quan niệm phong kiến ấy đã lỗi thời rồi, các ông chồng phải biết quan tâm, chăm sóc cho vợ con, chuyện lặt vặt trong nhà thì cùng nhau làm. Tôi đã thấy có rất nhiều ông chồng luôn chia sẻ với vợ con những chuyện trong gia đình và đó đều là những gia đình hạnh phúc.
Có người nói với tôi là đàn ông phải lo chuyện làm ăn, lo chuyện lớn, nhưng thực ra cái tôi thấy đều là những lý do không rõ ràng để biện minh cho chuyện đi nhậu và đàn đúm của các ông, sau đó là tăng hai, tăng ba. Có nhất thiết phải như vậy thì mới thành công? Thành công của một người, ta phải xem tới lúc cuối đời, cái còn lại của họ là gì, là một gia đình êm ấm con cháu đầy đàn hay là một gia đình đổ vỡ?
Cái tôi nói ở đây không phải là 100% đúng, nhưng theo quan niệm của tôi, đã là chồng thì phải có trách nhiệm. Các ông đổ lỗi cho hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc để ra ngoài kiếm của lạ, vậy sao các ông không nghĩ nguyên do là từ đâu. Chính vì vợ phải cực khổ, lam lũ nên mới xấu đi theo thời gian, rồi biết bao nhiêu lo toan nên lúc nào sống cũng căng thẳng. Ai cũng vậy, già thì sẽ xấu, đó là điều đương nhiên. Các ông đã quyết định cưới họ thì phải nghĩ tới điều này chứ sao lại đỗ lỗi cho họ.
Bản thân người phụ nữ, 100% cái họ sợ nhất chính là tuổi già, họ xấu họ cũng buồn chứ, nhưng lúc đó các ông chỉ biết phán một câu “em xấu quá” là xong, chứ không tư vấn, góp ý cho vợ mình “em phải làm như vậy mới đẹp”. Không phải cái tôi nói là nịnh vợ mà là góp ý, không phải lúc nào cũng một câu “vợ anh là đẹp nhất” cho qua chuyện rồi ra ngoài lại kiếm của lạ.
Các anh có nghĩ cho vợ mình ở nhà buồn vì già và xấu, trong khi các anh ra ngoài vui vẻ với mấy em trẻ đẹp không? Tôi nghĩ là không, vì nếu có thì đã không như vậy. Thử hỏi ngược lại, nếu các anh già và xấu, còn vợ thì trẻ đẹp và ra ngoài vui chơi, các anh có chịu nổi không? Cuộc sống này cái gì cũng có quy luật của nó, các anh không tuân theo rồi lại đổ lỗi do hoàn cảnh để rồi hạnh phúc của mình vuột mất, vậy thôi.
Video đang HOT
Giờ tôi xin được nói đến các bà vợ. Đã là vợ thì ai mà không ghen, mà có thì cũng vừa phải, nhỏ nhẹ. Lúc đầu có lẽ chồng không có, nhưng vì nghĩ có hay không thì chị cũng ghen vậy thôi nên có cho vui. Chính các chị ép chồng mình như vậy. Các chị buồn, lo vì mình già và xấu, sao không tự làm đẹp mình lên. Ông chồng nào cũng vậy, và ai cũng vậy, khi thấy người đi cùng mình được nhiều người chiêm ngưỡng sẽ tự hào và quý trọng thôi.
Đã là vợ chồng thì phải thẳng thắn nhau, chẳng có gì phải giấu cả, mình thích gì thì nói, sợ xấu thì hỏi ý chồng, việc nhà mệt thì nghỉ, làm không nổi thì từ từ làm, đừng cố chịu đựng để đến khi nó vỡ ra thì không còn cách chữa. Đối với tôi, đã là phụ nữ thì ai cũng biết cách để làm cho mình nổi bật và xinh đẹp, các chị phải tự tin mình là người đẹp thì mới có thể thu hút chồng được chứ.
Hạnh phúc trong tay mình, quan trọng là mình có biết giữ hay không thôi. Còn nếu cảm thấy không hạnh phúc thì mình bỏ và kiếm một hạnh phúc mới vì trên đời này còn nhiều người tốt lắm. Đây đã là thế kỷ 21, mọi quan niệm đều thoáng, và hãy sống để mình cảm thấy được hạnh phúc, vì bản thân người phụ nữ đã là biểu tượng cho cái đẹp rồi.
Phụ nữ là phái yếu nên mới cần một chỗ dựa vững chắc, nếu các ông chồng không thể cho được một cảm giác an toàn, hạnh phúc thì tình cảm sẽ dần phai, và chuyện say nắng sẽ xảy ra khi họ tiếp xúc một người đàn ông bản lĩnh, hào hoa mà chồng mình không có được, đó một phần là do lỗi các ông chồng.
Còn người thứ 3, đừng đánh đổi hạnh phúc của mình như vậy. Những người đã có gia đình mà còn có người thứ 3, thì thế nào cũng sẽ có người thứ 4, thứ 5… bởi vì họ không hiểu gì về hạnh phúc, không trân trọng tình yêu và cái được gọi là duyên phận. Tôi khẳng định, còn rất nhiều người tốt trên đời này, sao mình không tự kiếm mà chỉ nhìn thấy cái trước mắt đã vội cho nó là tốt nhất. Ví dụ một món hàng, mình cũng lựa chọn nhiều lần mới mua, huống hồ đây là hạnh phúc đời mình mà mình không chọn kỹ đã vội quyết định. Quyết định vội vàng thường sẽ là quyết định sai lầm.
Tôi đã đi nhiều nơi và thấy văn hóa phương Tây có nhiều cái hay lắm trong đó chính là sự tôn trọng phụ nữ, Lady First thật là như vậy. Điển hình tôi thấy trong lúc chờ thang máy, đàn ông Việt Nam thì chen nhau vào, sợ trễ, sợ phải chờ, trong khi người nước ngoài sẽ nhường cho phụ nữ vào trước và đứng giữ cửa. Chỉ một điểm nhỏ vậy thôi, sẽ làm cho người phụ nữ vui. Vì thế nên tôi nói, đã là đàn ông thì phải tôn trọng phụ nữ, nhất là vợ mình.
Không phải ai cũng hoàn hảo, nhưng cũng không phải là không còn người tốt trong xã hội hiện tại. Lỗi lầm đều do bản thân, không phải do hoàn cảnh, đã là vợ chồng thì phải lo cho gia đình, sống có trách nhiệm vì nhau. Và nếu lúc nào trong tim cũng có hình bóng của nhau thì không gì có thể chia cắt được.
Mong là suy nghĩ của tôi sẽ giúp các anh chị thấy lạc quan và hạnh phúc trong hôn nhân. Lúc nào chúng ta cũng phải tự tin mình là người đẹp, và sự thật là tôi có một người vợ rất đẹp trong tim tôi. Chúc mọi người sẽ tìm thấy hạnh phúc cho mình.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...