Cuộc sống khó khăn là do đàn ông?
Đọc những bài viết về mối quan hệ bình đẳng giữa vợ chồng trong các số báo Phụ Nữ gần đây, tự dưng cháu nghĩ đến chuyện nhà mình mà chạnh lòng. Giá như ba mẹ cháu đối xử tôn trọng và bình đẳng với nhau thì tốt biết bao!
Trong gia đình cháu, ba là trụ cột, là người gánh vác chuyện cơm áo gạo tiền, bảo đảm cho ba mẹ con cháu một cuộc sống no đủ nhưng mẹ cháu mới là chủ gia đình, là người nắm “quyền sinh sát” trong tay. Mẹ là một bà nội trợ đảm đang nhưng cũng là người thay ba quyết định mọi việc lớn nhỏ, từ gia đình đến xã hội mà không cần hỏi ý ba dù chỉ một lần. Ba kiếm được nhiều tiền, mẹ dùng tiền đó cho vay lấy lãi, rồi hùn vốn làm ăn với bạn bè, ba hỏi thì mẹ gạt phăng “Đó là chuyện đàn bà, anh biết gì mà hỏi”.
Cho đến khi mẹ bị mất vốn do người bạn làm ăn thua lỗ, số người vay tiền bỗng dưng biến mất, mẹ cũng chẳng nói gì với ba. Khi ba cần một ít tiền để giúp bà nội điều trị sỏi mật, hỏi đến thì mẹ thản nhiên lắc đầu “Tiền còn đâu mà đưa. Hết sạch rồi”. Ba hỏi lý do, mẹ không nói. Có lẽ do buồn chán gia đình, ba thay đổi hẳn, dạo sau này ba thường xuyên làm bạn với rượu bia và về nhà rất muộn. Thế là mẹ làm ầm ĩ cả lên, nói rằng mình vô phước lấy phải gã đàn ông nát rượu.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi kinh tế khó khăn, công ty thua lỗ và ba mất việc, mẹ bắt đầu khóc lóc, oán than. Ngày nào mẹ cũng khóc như mưa, đến mức ba chịu không nổi phải đi theo chú làm phụ xế để kiếm tiền, tối về còn chạy xe ôm kiếm thêm thu nhập. Bất đắc dĩ, mẹ phải lôi chiếc máy may từ trên gác xuống, nhận việc sửa quần áo tại nhà. Từ đó, gia đình cháu không còn những tiếng cười, không còn có bữa cơm đầm ấm. Lần nào ba ngồi vào mâm cũng nghe mẹ cằn nhằn “May nhà này còn có tôi. Không có người phụ nữ cày bừa vất vả như trâu này, chỉ trông chờ vào những đồng lương còm của anh, cái gia đình này có mà chết đói”. Ba gác đũa, lặng lẽ dắt xe ra đầu đường chờ khách.
Video đang HOT
Cháu thấy ấm ức cho ba, lên tiếng thanh minh thì mẹ bảo đàn ông là phải lo cho vợ con no cơm ấm áo, còn đàn bà chỉ lo việc bếp núc là được. Nay cả mẹ cũng phải lăn xả để kiếm tiền thì cuộc đời mẹ quả là bất hạnh. Cho dù cháu có giải thích thế nào mẹ cũng quyết không nghe và không thay đổi cách nghĩ của mình. Vậy nên, cháu cảm thấy rất khó đòi hỏi vợ chồng bình đẳng mà đàn ông luôn phải gánh lấy phần trách nhiệm nặng nề hơn trong cuộc mưu sinh. Nếu đàn ông kiếm ra nhiều tiền để vợ con sung sướng thì được cho là người giỏi giang, bản lĩnh… Còn nếu thu nhập thấp, khiến vợ phải cùng làm thì cho dù công việc của người đàn ông đó có vất vả đến đâu cũng khó được cảm thông và trân trọng (như ba cháu hiện giờ). Nếu chị em phụ nữ vẫn giữ mãi quan niệm: “Chỉ có đàn ông mới cần phải gánh vác gia đình, cuộc sống vợ con gặp khó khăn là do lỗi của đàn ông, do họ bất tài…” thì xã hội này sẽ không thể có được sự bình đẳng giữa nam và nữ.
Cháu viết ra những suy nghĩ, những cảm nhận của mình, mong các chị, các cô, các dì, các bác là phụ nữ hãy cảm thông và chia sẻ gánh nặng kinh tế với chồng, để đàn ông phải chèo chống một mình thì bất công cho họ lắm!
Theo PN
Bình đẳng vợ chồng là...
Tôi không cãi chồng. Kinh nghiệm cho tôi biết, cãi nhau với anh chỉ khiến anh hung hăng hơn, càng làm theo ý anh hơn.
Còn hai tuần nữa chúng tôi kỷ niệm 26 năm ngày cưới, bấy nhiêu thời gian đã đủ hiểu nhau thật nhiều, đủ cho người vợ biết né những gì bất lợi cho mình. Tôi đang gắng từng bước để đạt đúng nghĩa hai chữ hạnh phúc.
Thời kỳ vàng son bất động sản 1993 tôi có tí tiền, chọn đất, tối về báo cáo anh "em tính mua miếng đó"... anh nói "em thấy được cứ mua" và thường anh cũng không đi coi đất. Sau đó, tôi tự lo tiền, tự đi mua. Nhưng, việc gì dù to hay nhỏ tôi cũng báo cáo anh rõ ràng, việc nào anh lắc đầu thì tôi thuyết phục... nếu không được thì đành theo ý anh! Anh cứ đi làm, lo tròn nhiệm vụ nhà nước giao, tôi làm hậu phương lo nội trợ, thỉnh thoảng buôn bán vài lô đất kiếm lời, đồng thời chăm chồng đúng như "chồng chúa vợ tôi": Đang ăn vẫn phải đứng lên lấy tăm, lấy nước cho anh uống, bỏ đũa gọt trái cây, đang rửa chén sau khi ăn tối, anh lên giường phải rửa tay chạy đi giăng mùng xong quay lại rửa tiếp, anh đi làm mà áo chưa ủi là xem như có tội!
Khi chúng tôi thêm được vài căn nhà. Sau này tổng kết lại, những món nào anh không nghe theo tôi thì đều thua! Từ đó, anh rút kinh nghiệm "chuyện gì em biết rõ hơn thì em quyết luôn".
Vợ chồng kết hợp được ưu thế của mỗi người thì họ sẽ mạnh hơn, anh thành công trong công việc, tôi mỹ mãn trong kinh doanh khi có trong tay một số mặt bằng cho thuê.
Tôi đã chọn khu đất đẹp dành cho tuổi an nhàn. Giờ anh về hưu, chúng tôi sống trong ngôi nhà có vườn. Quyền bính nằm trọn trong tay anh: trồng cây gì, ở đâu, đặt chuồng bồ câu góc nào, chuồng gà ra sao... tôi không được có ý kiến!
- Ước gì góc này có mấy khóm hoa sao nhái lơ thơ trong gió sớm.
Anh quay lại - thích không? Vậy là tôi biết mình sẽ có khóm hoa vàng ở đó. Nhưng, nếu tôi nói trồng cây đó ở đây mới đẹp, lập tức tôi sẽ lãnh một cái quắc mắt. Thỉnh thoảng anh giành quyền cả trong bếp, anh đảo lộn thực đơn tôi sắp sẵn, tôi ngoan ngoãn nhường, khi dọn lên anh khen món anh nấu ngon nhất, tôi: "dạ, ngon quá!". Từ ấy tôi được bình đẳng trong bếp!
Tôi thích ngồi máy vi tính sáng tác thơ văn, email bạn bè... anh khó chịu ra mặt, tôi liền cộng tác với báo, tuy nhuận bút không bao nhiêu nhưng tôi có bút danh, không còn chuyên nội trợ. Từ đó tôi thoải mái tinh thần hơn.
Tuy thu nhập của tôi khá lớn, nhưng tôi chưa bao giờ có trong đầu ý nghĩ "mạnh vì gạo...". Những người vợ nào chọn bất bình đẳng ngược là chuốc họa vào thân! Tôi vẫn còn bị áp bức, nhưng tôi bằng lòng với sự bình đẳng này, chuyện gì hơi lớn chúng tôi cũng hỏi ý kiến nhau.
Theo PNO
"Ngàn năm nữa mới có bình đẳng!" Sáng nay khi đọc xong một tờ báo, anh quay qua chị: Bình đẳng vợ chồng hả? Một ngàn năm đã qua và còn... phải một ngàn năm nữa! Anh nói chắc như đinh đóng cột. Chị không cãi. Kinh nghiệm cho chị biết, cãi nhau với anh chỉ khiến anh hung hăng hơn, càng làm theo ý anh hơn. Chị cười bỏ...