Cuộc sống của anh nếu thiếu em
Em yêu của anh! Giờ này có lẽ em đã ngủ ngon sau một ngày làm việc vất vả và bị tắc đường suốt mấy tiếng đồng hồ vì thành phố của chúng ta đang ngập tràn trong biển nước.
Chẳng biết có phải bởi vì anh biết lắng nghe người khác tâm sự về những khó khăn trăn trở của cuộc sống không mà sao ngày ấy anh lại có thể ngồi nghe hàng giờ bên máy tính những chuyện vất vả lo toan cuộc sống của một cô bé mà anh chưa hề biết mặt.
Ngày hẹn gặp nhau anh như không đủ tự tin khi đối diện với em, để nguỵ trang cho mình anh đã rủ thêm một người bạn đi cùng. Vậy mà em vẫn nhận ra được anh cho dù đó là lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau. Chắc rồi mai đây anh chẳng khi nào có thể quên ngày hôm đó cho dù cuộc sống có vất vả lo toan đến đâu. Tất cả bắt đầu từ hôm đó, ngày chúng ta gặp nhau.
Ngày gặp em anh là một cậu sinh viên đang học năm cuối của một trường đại học kỹ thuật, còn em một cô nữ sinh kế toán năm thứ 2, chúng ta cách nhau gần 10 cây số. Chúng ta lớn lên từ cùng một miền quê nghèo thuần nông nghiệp. Cái nghèo khó và những vất vả lo toan của một người anh lớn chị lớn trong một gia đình dường như đã đưa chúng ta đến nhau gần hơn.Những buổi tối cuối tuần mình lại cùng nhau ngồi bên quán café, quán trà đá quen thuộc với những đồng tiền ít ỏi từ túi tiền vốn eo hẹp của sinh viên sống xa nhà. Cuộc sống cứ thế trôi đi với những kỳ thi của em và sự loay hoay của anh sau khi ra trường ổn định việc làm.
Video đang HOT
Tuần đầu tiên anh đi làm xa, em ở lại một mình nơi yêu thương. Sự hụt hẫng yêu thương, thiếu vắng sự quan tâm đã làm em khóc mỗi lần anh gọi điện về. Một cô gái sống thiên về tình cảm và hay tủi thân như em thì làm sao không khóc được phải không. Những cuộc điện thoại anh gọi về lại dỗ dành em để anh yên tâm hơn.Dẫu rằng bên em chẳng bao giờ anh nói xa em anh nhớ em hay lâu không gặp anh nhớ em, bởi con người anh vẫn thế vẫn khô khan như những lần em trách móc. Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bên ngoài thôi em ạ! Anh biết bản thân mình chứ? Không gặp em, không liên lạc được với em anh cảm thấy bồn chồn lo lắng không yên như ngồi trên đống lửa. Xa em anh cũng nhớ em, mong sớm được nhìn thấy em. Em vất vả vì thi cử, lo toan cho cuộc sống rồi gầy đi anh xót xa lắm. Rồi em cũng quen dần với cảnh 2 đứa sống xa nhau mấy trăm cây số. Cứ vài tháng anh lại xuôi xe về mảnh đất chúng ta gặp nhau để gặp em, để ôm em như muốn nói rằng dẫu em không phải mối tình đầu của anh nhưng em là người con gái anh yêu thương nhất.
Hơn 2 năm mình yêu nhau và gần 3 năm ngày mình quen nhau rồi em nhỉ? Mùa thu của Hà Nội vẫn đẹp như ngày nào. Phố Nguyễn Bỉnh Khiêm vẫn còn đó những cây cơm nguội vàng, phố Nguyễn Du vẫn phảng phất mùi hương thơm của hoa sữa. Bờ Hồ nơi chúng ta nắm tay nhau đi dạo mỗi dịp ghé qua vẫn thấp thoáng các đôi bên nhau… Các con đường vẫn ngập lá vàng rơi. Chỉ có chúng ta thay đổi theo thời gian. Giờ đây anh về với em nhưng anh lại đang phải đối mặt với vấn đề lớn: anh đang không có việc làm. Cũng vì thế cuộc sống của chúng ta lại vất vả hơn. Nhiều thứ suy nghĩ lo toan nên có nhiều lúc anh không thực sự quan tâm đến em như trước nữa. Sự khó khăn về kinh tế cũng dẫn tới những lần đi chơi của chúng ta trở lên eo hẹp hơn, đôi khi chỉ là gặp nhau cho đỡ nhớ, cho thoả mãn nỗi niềm mong mỏi được nh ìn thấy người mình yêu.
Ngày 20/10 năm ngoái em còn nhớ không? Ngày đó chúng ta ở cách nhau 400 cây số em giận anh trong nước mắt vì không quan tâm đến em, phút nóng giận anh đã nói lời chia tay. Ngày 20/10 năm nay cũng thế, chúng ta lại giận nhau. Tình yêu suốt 2 năm vun đắp lại đứng trước nguy cơ đổ vỡ. Em trách anh khô khan, vụng về hay cáu bẳn, không yêu thương em chỉ biết yêu thương bản thân mình. Anh xin lỗi vì tất cả em yêu của anh nhé! Anh không trách em, anh hiểu cảm giác của em. Ngày đó có cô gái nào không mong được người yêu chiều chuộng dẫn đi chơi đây đó rồi mua quà, tặng hoa. Anh cũng như bao người đàn ông khác cũng muốn được đưa em đi chơi, được chiều chuộng em. Nhưng em hiểu cho anh tất cả không phải lỗi hoàn toàn do anh, nhất thời anh đã thiếu sự sáng tạo. Bản thân anh biết thực sự anh yêu em đến nhường nào.
Cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu thiếu vắng em? Những lúc anh khó khăn nhất hay những lúc anh gặp thất bại trên đường đời em vẫn cần mẫn đi bên anh cùng anh chia sẻ lo toan mọi thứ. Những lời động viên của em như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Tiếng cười hạnh phúc khi đi bên anh của em đã làm anh thấy mình tự tin hơn, mạnh dạn hơn… Anh không giống những chàng trai khác thề non hẹn biển, thiếu vắng em thì anh vẫn phải sống, vẫn phải trải qua những khó khăn ấy song thiếu em rõ ràng anh đã thiếu một nửa cuộc sống của mình. Chưa bao giờ anh nói với em rằng em quan trọng với anh nhường nào nhưng qua những dòng chữ này anh mong em hiểu cuộc sống của anh luôn gắn liền với em và tiếng cười hạnh phúc ấy. Có một điều mong em hiểu cho anh, anh không muốn thực hiện những điều người khác bảo mình làm. Hãy để anh quan tâm đến em bằng tình yêu của riêng mình, để anh thể hiện tình yêu bằng niềm khao khát say mê của riêng anh. Hiểu anh, em yêu nhé! Có một gia đình nhỏ đang chờ đón em đó, Cún yêu của anh ạ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trong đám cưới của anh không thể thiếu em
Khi chúng tôi còn bên nhau, anh vẫn thường nói với tôi như vậy. Và tất nhiên, tôi miên man niềm hạnh phúc bất tận. Còn gì bằng, trở thành một phần không thể thiếu trong đám cưới của anh, là một cô dâu lộng lẫy và rạng ngời.
Tôi quen anh trong một chuyến dã ngoại chụp ảnh đầu hè. Anh không đẹp trai, cũng không phải là người có thể khiến người khác ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ai cũng thích nói chuyện với anh vì anh hóm hỉnh và nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt.
Tôi và anh thân thiết nhanh chóng, khi trở về cùng nhau chat chit hàng ngày, rồi cafe và công viên. Tôi đã rung động với anh ngay những lần đầu tiên ấy, vì cảm giác ấm áp, tươi vui đã quá lâu xa rời tôi. Và cứ thế tôi yêu anh, bên anh không thể tách rời.
Anh có 1 cái tên rất hay, nhưng anh nói đó là tên làm việc dù anh không công tác cho lĩnh vực nghệ thuật, nhưng tên kia anh không dùng vì không được hay. Có lẽ tôi chư bao giờ nói, nhưng tôi thích cái tên quê quê, kì kì, thô mộc của anh hơn cái tên hào nhoáng kia. Nhưng vì yêu anh, tôi chưa bao giờ nói. Và tôi cũng không bao giờ nói gì về những điều tôi chưa hài lòng ở anh, hay những điều tôi mong muốn anh đạt được.
Khi bên anh, điều tôi chọn, luôn luôn là sự im lặng, im lặng một cách kiên nhẫn nhưng lại vô cùng dễ chịu. Tôi chấp nhận bất cứ điều gì anh làm, bất cứ điều gì anh nói. Vì tôi yêu anh, rất nhiều! Chúng tôi ở bên nhau rất thân thiết, nhưng anh chưa bao giờ nói yêu tôi, cũng chưa bao giờ nói cần tôi. Nhưng anh luôn nói rằng, anh không yêu ai, anh đã chia tay người yêu, và rằng tôi là 1 người quan trọng, cái gì trong anh tôi cũng biết, tôi cũng hiểu và anh luôn dặn tôi không được đi xa khỏi anh, phải luôn nắm chặt tay anh.
Tôi không biết đó có gọi là tình yêu không. À không, nhất định đó là tình yêu, ít nhất là tình yêu của tôi. Tôi sẵn sàng làm mọi việc cho anh, khi tôi ốm tưởng chết, và hơn ai hết, anh hiểu điều đó, cũng hiểu rằng tôi yêu anh nhiều đến thế nào và cần anh, như cần khí thở hàng ngày.
Dù không bao giờ nói gì, nhưng chỉ cần ngồi sau xe anh, đi qua phố xá, con tim tôi thấy quá đỗi bình yên. Những cái ôm đơn giản và ít ỏi, những cuộc nói chuyện online đêm khuya đủ sưởi ấm tôi lâu dài. Và tôi ngoan ngoãn trong tình yêu của tôi, và luôn dặn mình, ít nói thôi, bớt làm phiền anh thôi, anh bận rộn lắm, và đừng trách anh, dù cả tháng tôi và anh chỉ gặp nhau có 1 lần. Nhưng thật ra, trong thâm tâm tôi biết hơn ai hết, anh cũng cần tôi, cần làn gió dịu nhẹ nơi tôi,. Vì cuộc sống anh quá tấp nập, và khi nào quá ồn ào, mệt mỏi anh lại ghé qua tôi. Như một thói quen nghỉ ngơi sau những cuộc chiến dài căng thẳng. Tôi biết, anh có bên mình rất nhiều cô ái, rất nhiều sắc màu rực rỡ của cuộc sống, cả những màu đen cuốn hút. Không những thế, anh còn làm rất nhiều điều sai trái, không chỉ trong tình cảm, mà cả trong cuộc sống, công việc. Tôi chưa bao giờ quả trách, cũng chẳng kêu ca, tôi chỉ nhẹ nhàng mong anh đi đúng đường, cuộc sống anh sẽ tốt hơn.
Tôi đôi khi còn khuyên anh, nên tìm một ngưòi thật phù hợp lấy làm vợ, cuộc sống sẽ ổn định nhiều phần. Dù thật đau đớn, nhưng tôi yêu và lo cho anh nên.. Tôi thường dẫn anh đi tình nguyện cùng tôi, để giúp anh cân bằng cuộc sống và thầm mong ông trời nhìn thấy, để quên đi những chuyện sai trái anh vẫn thường làm. Anh hiểu tôi, và anh cảm kích. Nên anh thường ít khi làm tổn thương tôi, à thật ra là chưa bao giờ anh làm tổn thương tôi mỗi khi anh ghé. Tôi và anh cùng giữ gìn sợi dây mong manh yên bình giữa chúng tôi. Và tôi gắng giữ niềm hạnh phúc ấy cho riêng mình, thật sâu kín và lâu bền. Nhưng rồi, anh đã lỡ quên, anh đã làm tôi đau khi anh ghé, anh quên đi việc dấu diếm những chuyện tình của mình. Và rồi, tôi gặp người phụ nữ ấy, người anh đã chia tay, tay trong tay anh, ngay trước mắt tôi và bạn bè tôi. Và không một lời, anh ra đi khỏi ngõ nhỏ lặng thầm tôi.
Tôi vẫn yêu anh mãnh liệt không thể nào tả xiết, và rồi, tôi tìm anh, và rồi, tôi chấp nhận, đứng đằng xa, rất xa cuộc sống anh, ngay cả im lặng cũng không thể nữa rồi. Nhưng ít nhất, khi anh cần tôi vẫn được ở bên anh.. Chót lỡ hỏi " thế còn đám cưới?", anh cười vẫn thật tươi....."không thể thiếu em mà". .... Tôi chưa bao giờ nói, nhưng tôi thực sự thích cái tên thật của anh cũng như còn người thật từ trong sâu thẳm của anh mà tôi chạm lấy được mỗi khi anh tới, một trái tim mềm yếu, rung động và sâu sắc... Và bởi vậy chắc chắn, trong đám cưới của anh, tôi sẽ đến và sẽ giúp anh và cả suốt cuộc đời này nữa vì tôi hiểu anh nên tôi cần ở bên anh và lo cho anh mỗi khi anh muốn trở về.... ...........Gửi Hà Nội thương yêu của em! Sài Gòn, tháng 8 năm 2009!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho riêng mình anh Bao giờ em mới có anh ở bên để mà tha hồ mít ướt mỗi khi gặp chuyện buồn. Bao giờ em thôi nhớ anh vì em đã có anh bên cạnh? Bao giờ em mới mỉm cười với mọi người rằng không phải con gái tuổi Tỵ cao số? Những ngày xa anh, mọi niềm vui đều trở nên không tròn trĩnh....