Cuộc sống ảo khi online
Đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi “thuyền to, sóng lớn” dám nghĩ, dám làm…
Sáng có bạn nói mình xinh, khen mình nom sáng sủa, có duyên và còn muốn mình show webcam… thú thực mình cũng không thích nói như vậy, vì nhan sắc cần đẹp tự nhiên mà không cần phải tâng bốc lên quá như thế, cũng không cần tốn công photoshop hay khoác lên mình bộ áo đắt tiền. Vì chả phải người đẹp bây giờ không nằm nhiều trong bản chất mà là ở những cái cô ta sở hữu, những cái còn bên cạnh cô ta ư!
Hôm nào mình còn bé, mình đã được khen “nhỏ này lớn có duyên, thông minh… chắc sống sung sướng”. Lúc ấy đỏ cả mặt, ước ao, chắc sau này không những mình xinh mà còn có chút thông minh đủ để tự tin, đủ để lơ lửng với đàn ông… song đúng là “trời không cho ai tất cả”,như mình càng cố giữ, cô níu kéo thì nó lại càng xa ví như chiếc áo đẹp nhưng không thật phù hợp thì nên buông tay cho thiên hạ lựa chọn và sắm sửa. Giá mà mình ngộ ra sớm hơn thì hay bởi bây giờ mình biết cuộc sống tự do thật thú vị.
Thế này nhé, ban ngày vừa làm vừa online và lướt net, nghề và sở thích của mình cần thông tin rộng, dài, sâu… và càng “bùa ngải” càng tốt. Càng có thể thổi bùng ngọn lửa lớn và dập tắt những đám cháy leo lét phía sau. Khi online, mình cần những thứ như tự tin, nhan sắc và nghệ thuật ẩn dụ, tu từ, ám thị trong câu chữ. Đối với công việc mình cần xúc tích, ấn tượng… nhưng đầy đủ để lôi kéo. Còn rảnh rang chút, mình blogging thì mục tiêu chính là câu view, để kết bạn cho online không đơn lẻ. Xem ra điều này còn khó hơn cả lập một kế hoạch bán hàng, quản lý nhân sự hay PR đúng thời điểm. Bởi lẽ hàng hóa, sản phẩm còn nghe nói mua bán, chứ blog thì có lẽ hàng vừa khan, vừa hiếm… thế nên nó phải “độc” mới dễ dàng “rao”.
Mình thì ít IQ nên không độc kiểu công nghệ nhưng show webcam mờ mờ nhân ảo cũng là một cách che đi khuyết điểm, tung ra vài câu nửa tỉnh nửa mê, am hiểu thì gọi là khôn, viết như không viết, ý tứ tự buông vào lòng người đọc, lướt qua thoang thoáng, kiểu ngày xưa chàng, nàng cưỡi ngựa xem hoa thì có lẽ sẽ phán, nhỏ này vừa dại vừa tưng tưng… hay không quan tâm thì cho là “câu chữ vô hồn, chủ nhân vô lối”. Coi không hiểu, nghe không thông, vén áo, gãi lưng nhau, ngượng chết… Thôi, chuyện của thiên hạ, mình học bon chen, thử lăn lộn xíu ngoài đời coi… xem còn mình còn cứng rắn và can đảm nữa không, ai dè… gãy mất cái móng tay mà mình chăm chút hàng tháng trời. Ôi, nếu là đàn ông mà gặp một blogger xinh, thông minh, cá tính như profile mình chế nữa thì mình xin “chết” với nàng ngay lập tức.
Cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế lại vào khúc văn chương của mình rồi, bởi cứ nhắc đến chữ “tình” là tay chân mình buồn bực, suy nghĩ cứ quẩn quanh, tim đập loạn xạ cả lên. Đành phải chia sẻ, sau mối tình đầu đi về nơi xa ấy, mình cứ tưởng sẽ hận, sẽ thù dai… ai cũng lo ngay ngáy mình sẽ “ế”. Bạn ảo còn giúp lập website, đăng nhập các forum kể chuyện tình cảm… rốt cuộc cuối cùng vẫn là để cho mình “đong đưa khi online”. Hay ở chỗ, các chàng trai mà bạn gửi profile của mình, mặc dù không được như Từ Hải cũng có thể vỗ ngực ra oai… làm mình nghe cũng choáng và say say, nhưng thấy bạn khoanh tay đứng nhìn ngay cả khi bạn cũng đang đa mang những tài, những tật của một kiếp người thì mình hiểu… thôi rồi, đừng như Từ Hải đúng từ khúc đầu đến khúc cuối… và cũng đừng dở dở ương ương như “Mã Giám Sinh mua Kiều” thì tội.
Có lẽ với người đang còn nghèo về vật chất lẫn tinh thần thì “Thấy sóng cả chớ ngả tay chèo”, bởi “rèm thưa không qua khỏi mắt thánh”. Khi đó, đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi “thuyền to, sóng lớn” dám nghĩ, dám làm… nhưng đừng cố chấp, đừng tham lam để đôi khi kết quả không như được mong muốn, bạn sẽ đau đớn hơn, còn mình mới ngẫm các cụ dạy không sai “yếu thì đừng ra gió”.
Mình thì đơn giản blogger hay member gì cũng là người bình thường, chuyện của cái câu chữ chứ không phải là danh, như mở một website miễn phí thành admin ngay lập tức, chả thế, mình không câu nệ, cứ show lên thiên hạ cũng bàn, né tránh cuộc đời, học cách thích nghi, mình vẫn thấy rất hay. Biết được hơn một việc ngoài câu chữ đang biểu hiện kia là ý tứ bộc lộ khéo léo, vậy nên cứ thoải mái rào đón khi online hay đưa đẩy với thiên hạ cũng là cách để khơi dậy sự yêu thương, nghiền ngẫm hơn để biết lẽ ra không nên đánh đổi một cái thực tế với một cuộc sống ảo như thế..
Các bạn thấy chưa, cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân, vậy là còn rất may bởi không có gì làm chuẩn, đời luôn có cái ngoại lệ, một ý vị dành cho một ai đó hay một quan điểm đưa ra để bình phẩm thì “9 người 10 ý” thì rất khó để suy xét..
Bởi thế, đừng cho đi cảm xúc của mình, hãy nhìn sâu hơn vào người đối diện, quan sát cuộc sống thực tế xung quanh, đi chậm lại để nhặt niềm vui, hạnh phúc… Nếu như không biết lo toan, phán đoán, viết profile và show webcam một cách ý tứ thì vẫn có điều ngược lại… Có điều xảy ra mà đôi khi không kiểm soát. Mình cũng thế, không ngoại lệ…
Theo VNE
Một nỗi buồn không tên
Mưa! Tây Nguyên mùa mưa, mưa suốt ngày, mưa liên miên... Một mình em trong phòng với trời mưa tự nhiên thấy lòng buồn mênh mông, bỗng thấy mình sao cô đơn thế. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày giã từ thời học sinh hôm nay em mới viết, viết về những cảm xúc của mình, viết cho nhẹ cõi lòng em!
Anh! Đúng như anh nói em nhớ nhà và bất đắc dĩ em mới phải vào mảnh đất Tây Nguyên đầy nắng gió này, lâu dần rồi cũng quen cũng thấy có chút gì đó hay hay, cũng yêu phố núi này.
Buồn! Phố núi buồn, vắng lặng, bình yên với vẻ bề ngoài của nó nhưng trong lòng nó thì không như vậy anh nhỉ?
Chiều lang thang một mình giữa phố núi sao thấy bình yên quá, cả một màu xanh bát ngát của những rẫy cà phê, em ước sao mình đi mãi đi mãi giữa bạt ngàn rừng cà phê để được nghe tiếng gió, được nghe sự bình yên của núi rừng nơi đây, để trút bỏ hết nỗi buồn, để em được là chính em!
Nhiều khi em nghĩ không biết có phải mình yêu anh không hay đang thương hại anh và thương hại cho chính bản thân mình nữa. Phải chăng em nhận lời yêu anh chỉ vì không muốn anh buồn và cũng vì em, em muốn tìm một chỗ dựa trong lúc cô đơn, một mình nơi đất khách quê người này, em cũng không biết nữa...
Nhiều khi nhìn anh, em chẳng có cảm xúc gì chỉ thấy thương anh, tội nghiệp cho anh mà cũng chẳng hiểu vì sao?
Nhiều khi bản thân em cũng chẳng biết mình muốn gì giữa cuộc đời này nữa, bỗng ước sao mình là một ngôi sao trên bầu trời để đêm đêm thắp sáng bầu trời nhìn xuống trần gian, soi rọi mọi buồn vui của thế trần!
Nhiều khi bản thân em cũng chẳng biết mình muốn gì giữa cuộc đời này... (Ảnh minh họa)
Có những khi lang thang bước chân vô tình vào quán cà phê quen thuộc nghe nhạc Trịnh cũng thấy yêu cuộc sống thấy cuộc sống như một bản nhạc buồn yên bình, nhẹ nhàng, lòng thấy bình thản lạ lùng!
Với mọi người ai cũng bảo em mạnh mẽ, quyết đoán, lạnh lùng. Ừ, thì bề ngoài em là như vậy, em cố tỏ ra mình như vậy nhưng có lẽ đó chỉ là nguỵ biện để che đậy cho tâm hồn quá yếu đuối của em mà thôi.
Đôi khi đi bên anh thấy cuộc đời thật đẹp, hạnh phúc, vòng tay ôm anh sao mà ấm áp, ước được ngồi sau xe anh đi mãi đi mãi...
Đôi khi nhìn anh buồn, anh chán nản vì công việc thấy lòng mình sao buồn thế, lại mắng anh bảo anh không được như thế, phải chăng là mình quá ích kỷ mình chỉ cho phép mình được buồn, được chán nản còn anh thì không. Mình vô lý là thế mà anh vẫn gượng cười bảo: Ừ, anh sẽ không buồn, không chán nản nữa! Rồi dù cho trong lòng không được vui anh vẫn cố chọc em cười, pha trò để em cười.
Anh đã hỏi em: "Vì sao em yêu anh?", em đã ngơ ngác không biết trả lời sao cả: "Vì anh yêu em".
Cuối cùng em đã trả lời anh thế, anh bảo: Đơn giản vậy thôi à?
Ừ, đơn giản thế thôi anh ạ!
Theo VNE
Vì "trót dại" tôi phải lấy người không yêu 22 tuổi, tôi chuẩn bị lấy chồng. Tôi cũng chuẩn bị làm mẹ. Nhưng người chồng tương lai của tôi không phải là cha đẻ của đứa bé tôi đang mang trong bụng. Mọi người ai cũng mừng cho hạnh phúc của tôi, nói tôi may mắn khi có thể lấy anh làm chồng. Ngay từ khi được mai mối với tôi, anh...