Cuộc sống anh ổn không, kể từ khi chúng mình chia tay nhau?
Lúc chia tay nhau, em chẳng ổn chút nào. Lòng tự trọng không cho phép em mở lời thăm hỏi. Anh đã vượt qua ngày tháng ấy ra sao?
Có những ngày em từng dằn vặt, sao ngày xưa mình không thể bao dung, không thể để những ngày bên nhau bình yên thêm một chút. Sau chia tay, em vẫn muốn biết anh đã sống thế nào? Anh có ghét em không? Dù rằng em đã khóc rất nhiều nhưng trái tim anh cũng tổn thương không ít. Những gì từng chịu đựng đã nuôi dưỡng cái tôi của cả hai trở thành cao ngất, anh không buông lời níu kéo, em cũng quay đi. Mình câm lặng dời chân trong khi lòng còn ngập lời muốn nói.
Ngày xưa chỉ cần cái gật đầu công nhận rằng em đúng, có lẽ hai ta đã không chia tay. Em từng ước rằng giá như ngày đó một trong cả hai chịu nhún nhường, chỉ cần một câu ‘Anh sai rồi’ hay ‘Em sai rồi’ thì hai ta đã không thành người lạ. Nhưng giờ đây, chuyện đúng sai chẳng còn là gì nữa. Có lẽ duyên đã định hai đứa phải xa nhau, và lý do kia chỉ là cái cớ, chuyện nhỏ như thế mình còn không chống đỡ nổi thì chuyện tách riêng hai ngã cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Lúc chia tay nhau, em chẳng ổn chút nào. Lòng tự trọng không cho phép em mở lời thăm hỏi. Còn anh, anh dường như lặn đi không tung tích. Hai mình từ chối mọi hàn gắn yêu đương, từ chối cho nhau biết bản thân hiện tại thế nào. Anh đã vượt qua ngày tháng ấy ra sao, anh nhỉ?
Video đang HOT
Tình yêu diệu kỳ đến thế, mình lại cho nhau niềm đau nhiều hơn là hạnh phúc. Ta đã không trân trọng người kia, càng không trân trọng chặng đường trong năm tháng ngắn ngủi đời này.
Có những chuyện không thể nói quên là quên được, không hẳn là gợi lên những cảm xúc mãnh liệt, chỉ như một khối mơ hồ hiện lên rồi chợt tắt, trái tim không còn cảm xúc nhưng trí óc vẫn lưu lại bóng mờ. Đó là khi ta nghe lại cái tên cũ, đi qua một con đường cũ, ngồi lại góc quán cũ, bất giác lặp lại một hành động cũ. Những lúc như thế, lòng ai mà không gợi lên chút băn khoăn về người cũ, lòng không khỏi tự vấn giờ người ấy thế nào?
Em giờ đã ổn rồi, anh thì sao? Anh có từng đau khổ, có từng muốn quay lại hay đã đi qua những ngày ấy một cách thản nhiên? Anh hiện tại có khác gì so với chàng trai từng yêu em ngày ấy? Anh đã mở lòng với người nào đó khác hay vẫn đóng trái tim im ỉm. Thật ra, việc thừa nhận mình ổn chỉ là một cách gián tiếp nói lời tha thứ cho nhau. Lỡ sau này có tình cờ gặp lại, ánh mắt vẫn có thể trong veo, đôi môi có thể thản nhiên mỉm cười không áy náy.
Vì với tất cả những gì đã trải qua, em không mong trái tim phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Có đúng không nếu em nghĩ mình đi qua nhau là cái giá để có thể hạnh phúc cùng người sau? Em đã từng dằn vặt, từng trẻ con đến mức nghĩ anh chính là thứ khiến mình đau khổ. Nhưng trải qua đủ thứ thăng trầm, lúc nhìn lại anh vẫn là người tốt.
Điều em sợ nhất là anh vẫn còn yêu. Em ngại mình đã cùng một người rơi xuống vực sâu, em bước ra ánh mặt trời rồi nhưng anh vẫn đang chôn mình trong bóng tối. Bởi vì, giờ em làm gì đủ tư cách để kéo anh ra khỏi buồn đau. Em hy vọng với tất cả những gì anh đã hy sinh, sẽ có cô gái thay em trả đủ. Cô ấy sẽ khiến anh hạnh phúc đủ đầy, cùng anh thực hiện mọi ước mơ mà ta từng lỡ hẹn.
Em mong không ai xung quanh mình bất hạnh, anh lại càng không. Anh có hạnh phúc, em mới yên lòng. Anh có an yên, em mới vui vẻ sống tiếp quãng đời không sóng gió. Ấy cũng là vẹn nghĩa vẹn tình với người xưa. Hãy để em tin rằng những nỗi đau trong quá khứ chỉ làm tạm thời chứ không là mãi mãi. Và quãng đời sau này, mình đã có những bài học để biết được hạnh phúc đáng trân trọng thế nào. Nếu có thể gặp lại lúc này, em sẽ nói rằng em ổn rồi anh ạ!
Mình còn biết bao điều hạnh phúc đáng chờ mong, mỗi người tự hạnh phúc trên con đường riêng anh nhé.
Theo tiin.vn
Tạm biệt thanh xuân và mối tình học trò...
Thanh xuân, quãng thời gian đẹp nhất của đời người, lúc trước tôi chỉ nghĩ đó cũng chỉ là một quãng thời gian trong đời người mà thôi ,nhưng đến bây giờ thì tôi đã nhận ra nó không phải vậy.
Thanh xuân mang đến cho tôi những cảm xúc khác thường nó chứa đựng trong đó biết bao buồn vui, nỗi buồn. Thanh xuân của tôi là nơi có tình yêu đầu đầy dại khờ và bỡ ngỡ. Là một mối tình chưa kịp chớm nở nhưng đã vội tàn phai. Vào một ngày nào đó bạn chợt nhận ra người mà luôn tiếp xúc hàng ngày, luôn cãi vả, đùa giỡn với nhau đã khiến mình say nắng. Nhưng tình cảm đấy mình cũng không chắc rằng nó sẽ đi đến được bao lâu, rồi không biết rằng họ có cảm giác với mình không. Những suy nghĩ ấy luôn hiện lên trong tiềm thức của mình cùng với thời gian trôi đi.
Ảnh minh họa: Đoàn Lê
Người ta nói rằng thanh xuân đẹp nhất là quãng thời gian cấp 3, nhưng họ lại không nói rằng đấy cũng là thời gian buồn nhất. Khi mà ta đã quen với cuộc sống có những người bạn bên cạnh ta, cùng ta đi chung trên một con đường trên bao năm thì đến một ngày ta phải rời xa họ,và không biết rằng sau này có được gặp lại nhau không. Trên con đường mà chúng ta đã đi qua chứa đựng biết cao cảm xúc. Niềm vui khi đạt được điểm cao hay là những trò đùa lầy lội của những đứa bạn ngồi xung, rồi những mảnh giấy với dòng chữ ghi vội với nội dung ngắn gọn "TÔI BỊ KHÙNG" của đứa bạn thân và sau đó là những cuộc rượt đuổi không hồi kết. Hay là những trò đùa oái ăm của tụi trai,cột tà áo dài khi thấy những đứa con gái không để ý.
Quãng thời gian đó vui biết bao,nhưng rồi vào một ngày nắng gắt của tháng 5 chúng ta chính thức chia tay nhau.
12 ơi đã nói hết những tình cảm với nhau,mà sao nước mắt lại rơi như vậy. Ngày hôm ấy ngày cuối cùng được mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi ấy rồi. Ở ngôi trường cấp ba hôm ấy tràn ngập giữa những giọt nước mắt,những cái ôm,câu hẹn thề nhớ về nhau,những lời chúc thành công trong cuộc sống. Ở một góc sân trường người thầy người cô lẳng lặng đứng khóc. Hôm nay là ngày cuối cùng họ được bên cạnh những người học sinh mà mình đã dạy dỗ ba năm. Ba năm tuy không phải là khoảng thời gian dài nhưng cũng đã cùng chung sống với nhau làm sao mà không buồn được. Qua ngày hôm nay là xa thật rồi xa tất cả mọi người, thầy cô, bạn bè và cả người tôi thầm thương. Qua ngày hôm nay mỗi người sẽ tiếp tục đi trên con đường tiếp theo của mình nhưng đường quên con đường mà bạn đã đi qua này.
Tạm biệt! Tạm biệt tất cả, tạm biệt người tôi thương thầm.
Theo muctim.com.vn
Những mảnh giấy không tên Cơn gió bấc tháng mười bất chợt thổi về, ngang qua cửa quán nước làm chiếc chuông gió vang lên những âm thanh leng keng, leng keng. Một luồng hơi lạnh ùa vào làm Nhiên khẽ rùng mình. Nhiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài, con phố đã bắt đầu đông người, và nơi mặt đường đã lác đác vài chiếc lá vàng...