Cuộc rượt đuổi của hai đứa ngốc
Khoảng thời gian này tôi rất đau lòng khi sự tồn tại của tôi không quan trọng đối với T nữa.
Có lẽ vì ấn tượng về ba không đẹp đẽ gì đối với tôi nên khi đã bước vào cấp 3 tôi vẫn không thay đổi suy nghĩ sẽ chẳng tin vào bất cứ một đứa con trai nào trên thế giới này. Mọi thứ ở ngôi trường này hoàn toàn xa lạ với tôi, ngoài những đứa bạn cấp 2 tôi không quan tâm đến ai xung quanh mình. Đến năm lớp 11 các học sinh khá giỏi sẽ được xếp vào lớp chọn nên trong lớp tôi có thêm thành viên mới thế chỗ cho những đứa được chuyển đi. Tôi bây giờ đã có thêm bạn mới nhưng dù cho mặt trời mọc hướng Tây thì tôi vẫn vô cảm thế thôi.
Đến giữa học kì I tôi mới biết có sự tồn tại của T trong lớp, nhưng ấn tượng về T đối với tôi không tốt chút nào! Một thằng con trai thích hơn thua kể cả đối thủ là con gái, một đứa công tử chẳng biết gì ngoài thế giới game, một cái thùng rỗng kêu to, một con heo hậu đậu nhất thế giới…tôi ghét vô cùng nên chẳng khi nào xử sự với con người này đúng mức cả!
Thời gian cứ thế trôi, đến ngày tựu trường năm lớp 12 khi thấy T tôi không ưa ra mặt và thay vì kêu bằng tên tôi cứ gọi là “ôn thần”! Năm cuối cấp thay vì học bù đầu như anh chị lớp trước thì tôi lại suốt ngày cãi nhau với “ôn thần” chẳng ra làm sao cả. Chẳng hiểu sao T được xếp ngồi ngay sau lưng tôi, nếu T cũng như những đứa khác thì không nói gì đằng này là con trai mà có “sở thích” khác thường là vuốt tóc con gái, mà tôi một phần đã không có thiện cảm với T từ đầu giờ đây lại cứ nắm tóc tôi suốt thì làm sao “thiên hạ thái bình” được cơ chứ ?! Cứ thấy mặt nhau là như cuộc đối đầu giữa các luật sư, ngày nào cũng thế rồi sau này tôi cũng không biết sao lại chơi với nhau được nữa. Dù trở thành bạn bè nhưng thành kiến về T trong tôi không xóa bỏ được nên thi thoảng lại đối mặt nhau nhưng rất vui vì sự đối lập suy nghĩ và hành xử theo cảm tính của tôi thay vào đó T đối xử với tôi rất khác những gì tôi thấy lúc trước và tôi cảm nhận có cái gì đó ấm áp từ con người này.
Người không muốn tôi bấm tai hai lỗ, luôn để tôi trút giận đến mức chảy máu nhưng rất cố chấp không chịu cầm máu vì tôi không phải là người bôi thuốc giúp T, T nổi nóng khi tôi nói về suy nghĩ sẽ mãi độc thân, muốn tranh đua về điểm số để tôi có động cơ học các môn tự nhiên…chính tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Đến Tết Nguyên đán trường tôi được nghỉ hai tuần, ban đầu tôi rất thích vì thời gian ở nhà bớt căng thẳng cho việc học hơn vả lại không phí sức cãi nhau với tên “ôn thần” ấy nhưng sự thật không như tôi nghĩ.
Video đang HOT
Cảm ơn vì T đã đến giúp tôi biết đươc cảm giác thích một người là như thế nào (Ảnh minh họa)
Mấy ngày nghỉ Tết tôi thấy buồn và thiếu vắng thứ gì đó rất khó chịu, tôi đã không ngừng nhớ những chuyện vớ vẩn với T và tôi sợ cảm giác một mình khi không có T… nhưng tôi không muốn thừa nhận điều này. Rồi tôi lấy cớ gặp mặt bạn bè dịp cuối năm, lúc đó tôi uống say không biết trời đất gì để quên tất cả nhưng tôi đã gây họa. Lúc say tôi nhắn tin cho T bằng điện thoại của bạn, tôi nói rất nhiều toàn những câu dối lòng mình và một câu “Tôi ghét T vì thời gian qua T đã làm phiền tôi” đã vô tình làm T tổn thương. Nhưng khi tỉnh lại tôi không nhớ gì cho đến khi hết kì nghỉ đi học lại tôi thấy T rất khác, xa lạ, lạnh lùng hẳn đi và tránh mặt tôi. Thấy lạ nên tôi đánh liều hỏi T xem đã xảy ra chuyện gì và tôi đã rất giận vì T không nói cho tôi biết. Rồi khoảng cách giữa chúng tôi cứ ngày càng rộng ra, cả hai rất nhạy cảm khi nói chuyện và dễ nổi nóng, lúc này bỗng dưng tôi rất buồn chẳng tập trung học hành gì hết. Và T cũng thay đổi kể từ khi T đổi chỗ lên ngồi cùng với những đứa hư hỏng, ham chơi. Đến lúc này đây hình như tôi chỉ dành thời gian để nhớ, để nghĩ về những lời nói của T, chợt nhận ra có lẽ tôi có tình cảm thật và tôi sợ mất…T.
Khoảng thời gian này tôi rất đau lòng khi sự tồn tại của tôi không quan trọng đối với T nữa. Có lẽ vì lúc trước tôi quá vô tâm và bây giờ tôi hoàn toàn thay đổi khi tự tay làm quà sinh nhật cho T – điều mà lúc trước T muốn tôi làm, vì T tôi học nhiều thứ để thay đổi chính suy nghĩ, bản thân tôi nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa. T không trả lời tin nhắn của tôi, bỏ ngoài tai những lời tôi nói, gắt gỏng khó chịu ra mặt khi tôi hỏi, T bây giờ đối với tôi là “củ hành” luôn muốn làm nước mắt tôi rơi…và tôi đã mất T thật rồi. Có lẽ đây là cái giá mà tôi phải trả!
Tình yêu thời học sinh với tôi quá vội vàng, nó chợt đến rồi chợt đi đến khi cảm nhận được thì mọi chuyện đã quá muộn màng! Mặc dù giờ đây T quay lưng nhưng tôi vẫn hy vọng bởi lẽ để cảm nhận được tình cảm của một người với tôi quá khó, đến lúc bên T không còn ai hãy nhìn về phía sau, ở đó có một người cần T – ôn thần của tôi! Cảm ơn vì T đã đến giúp tôi biết đươc cảm giác thích một người là như thế nào, cho tôi biết rằng tôi cũng cô đơn như mọi người, khiến tôi mạnh mẽ để đối mặt với cảm xúc của bản thân, làm tôi nhận ra rằng tôi cũng cần có một người bên cạnh để quan tâm để chia sẻ, cho tôi tin rằng trên đời này có một thứ tình cảm đặc biệt giữa 2 người dưng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nhau. Cảm ơn T- người giúp tôi sưởi ấm trái tim. Tôi sẽ đợi ngày ấy vì tôi tin là như thế!
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...