Cuộc nói chuyện đáng suy ngẫm giữa hai người đàn ông ở phòng khám thai
Câu chuyện giữa hai người đàn ông ở phòng khám thai khiến nhiều người phải suy ngẫm. Hy vọng nó sẽ góp phần thay đổi tư duy của những người đàn ông coi vợ là ‘máy đẻ’.
Do anh rể đi công tác xa nên tôi thường đưa chị gái đi khám thai định kỳ. Cũng vì thế mà tôi vô tình nghe được câu chuyện giữa hai người đàn ông tại một phòng khám thai tư nhân. Câu chuyện này khiến tôi nhớ mãi và muốn kể lại đây để mọi người cùng suy ngẫm.
Hôm đó, tôi đưa chị gái đến phòng khám thai. Dù phòng khám chẳng to, người đến không quá đông nhưng đảo quanh một hồi tôi cũng thấy đủ biểu cảm của những người tới đây. Có người vui vẻ, hồ hởi nhưng cũng có người lại mang vẻ mặt buồn bã, u sầu. Có người lủi thủi đi về một mình và cũng rất nhiều người rạng ngời hạnh phúc khi được chồng ân cần đưa đi đón về.
Tôi ngồi ở hàng ghế dành cho người nhà để chờ chị gái. Phía sau tôi là hai người đàn ông, họ cũng đưa vợ đi khám thai. Gần đến giờ nghỉ nên phòng khám cũng khá vắng vẻ, ngoài tôi ra chỉ có vài người ngồi chờ người thân mà thôi. Vì vậy, tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông ấy.
Câu chuyện đáng suy ngẫm của hai người đàn ông khi
đưa vợ đi khám thai (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
- “Vợ anh sinh con thứ mấy rồi?
- Lần này là lần thứ ba đấy ạ. Hai lần trước đều là gái. Lần này mới được hơn 3 tháng, hôm nay mới biết là trai hay gái. Cầu trời đó là con trai.
- Thế nếu vẫn là con gái thì sao?
- Thì phải tiếp tục đẻ đến khi nào có con trai thì thôi.
- Tôi thì chỉ mong vợ con mình được khỏe mạnh thôi. Trai hay gái tôi đều hạnh phúc như nhau cả.
- Tôi lại nghĩ khác, tôi vẫn muốn có đứa con trai nối dõi tông đường. Con gái là con người ta mà. Hơn nữa tôi là con trai cả nên nhất định phải có con trai.
-Tôi là độc tôn của cả dòng họ đây. Đã là con mình đẻ ra sao lại nói là con người ta được. Tôi đã từng mất đi đứa con đầu lòng khi nó chưa đầy 1 tuổi. Khi ấy tôi đã đau khổ và ân hận đến nhường nào. Tôi nhận ra rằng, không có tình cảm nào thiêng liêng nào bằng tình thân, cũng không có mất mát và đau đớn nào khi mất đi máu mủ của mình. Giờ vợ tôi mang bầu được 7 tháng rồi nhưng chưa một lần chúng tôi hỏi bác sĩ rằng đó là trai hay gái. Điều chúng tôi hạnh phúc nhất là chứng kiến con lớn lên mỗi ngày.”
Vừa dứt lời thì người vợ của anh ôm bụng bước ra từ phòng khám. Anh vội chạy đến đỡ lấy vợ rồi cười hỏi:”Con có khỏe không em?”. Người vợ nhìn chồng hạnh phúc rồi gật đầu. Họ bước đi và nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Người đàn ông đang mong chờ có con trai kia bỗng đỏ mặt rồi im lặng. Có lẽ anh cảm thấy xấu hổ về ý nghĩ quá cổ hủ và ích kỷ của mình. Chỉ mong sau giây phút ấy, anh biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có mà không chạy theo những điều phù phiếm kia nữa.
Theo Ngoisao
Sốc: Bạn thân giật chồng còn viết... tâm thư
N ơi, mình đã yêu người đàn ông của cậu! Tình yêu sét đánh! Mình xin lỗi cậu! Không phải để mong chờ sự tha thứ ở đây, mà như một việc bắt buộc phải làm.
N... Thân!
Chắc là cậu thắc mắc lắm, vì sao mình lại quyết định chuyển đi đột ngột, vì sao mình không chào tạm biệt, không một lời giải thích, vì sao đám cưới của cậu vừa hoàn tất, mình còn chưa kịp ở lại để tiễn cậu lên đường hưởng tuần trăng mật vào sáng hôm sau thì mình đã kịp lên sân bay rồi!
N ơi! Thành phố miền núi này nhiều hoa lắm! Ở đây vẫn có hoa tầm xuân mọc hoang trên những triền đồi - loài hoa mà cậu thích, loài hoa mà cậu từng nói với mình rằng cậu ước gì, ngôi nhà hạnh phúc của cậu sau này có những dải tầm xuân. Mình biết cậu đã đi hưởng tuần trăng mật về vài tháng nay, đã ổn định cuộc sống của một cô dâu mới. Mình biết, cậu đã gọi điện và nhắn tin nhiều lần, nhưng mình đã cố tình không nghe máy. Mình biết, mình biết hết! N ơi...
Chắc N cũng biết, thời điểm đám cưới của cậu diễn ra, là thời gian cuộc hôn nhân của mình và Tuấn chính thức tuyên bố đổ vỡ. Hai năm, trong lúc cậu mê mải, thăng tiến và nhiệt tình dành cho công việc thì mình kết hôn. Trong lúc cậu mơ ước về một chàng hoàng tử của riêng mình thì mình loay hoay trong cuộc hôn nhân rạn nứt rồi đi dần đến nỗi bế tắc không có cách nào thu xếp được! Những ngày cùng cậu đi chọn váy cưới, đi mua đồ, đi chụp ảnh... là những ngày mà mình và Tuấn công bố sự rời bỏ của cả hai. Vì cậu là bạn thân của mình, và vì cậu đang trong những ngày hạnh phúc nhất đời, nên mình đã không nói cho cậu nghe tường tận. Cậu hỏi, mình cũng chỉ nói chung chung, ừ thì lần này sẽ ra tòa, vậy thôi... Ban ngày, mình tung tăng cùng cậu, mình nén những nỗi buồn của lòng mình lại cho cậu được hồn nhiên. Đêm đến, mình và Tuấn lại bắt đầu cãi vã. Những ngày cuối cùng gọi nhau là vợ chồng, xác định trước là sẽ ra đi rồi mà Tuấn vẫn còn những trò trả thù vặt vãnh, vẫn còn giọng điệu chì chiết và hành hạ. Mình như người sống hai cuộc đời đối lập, ban ngày mình nén đau khổ để cười vui cùng cậu, ban đêm mình lại như con thú bị thương trong ngôi nhà với Tuấn!
N ơi, mình đã yêu người đàn ông của cậu! Tình yêu sét đánh! Mình xin lỗi cậu! Không phải để mong chờ sự tha thứ ở đây, mà như một việc bắt buộc phải làm. Mình thậm chí không thể giấu thêm sự thật ấy trong lòng! Dù nói ra, có lẽ vĩnh viễn chúng ta không bao giờ còn là bạn của nhau được nữa. Mình đã ra đi ngay trong cái buổi sáng sớm tinh mơ, khi mình tỉnh dậy trong khách sạn và nhận ra mình đã qua đêm với người đàn ông của cậu ngay trước khi hai người lên máy bay hưởng kỳ nghỉ đầu tiên của cuộc sống vợ chồng...
Những ngày chuẩn bị đám cưới ấy, mình đang đổ vỡ, lại chứng kiến cậu hạnh phúc, mình ghen tị phát điên lên được. Mình ước gì chồng mình biết chăm sóc mình như chồng cậu đã chăm sóc cậu. Mình ước ao được nhõng nhẽo, kêu ca, được "hành tội" Tuấn của mình, như cậu. Mình nhớ là khi ấy cậu nhõng nhẽo rất nhiều, cậu cầu toàn quá, lại cộng thêm mệt mỏi vì áp lực, cậu trút giận lên tất cả mọi người, ngay trong đám cưới. Nhất là chồng cậu. Anh ấy tội nghiệp quá, nhẫn nhịn hiền lành lại lăng xăng chăm sóc cậu.
Mình nhớ, buổi trưa, kết thúc tiệc ở hội trường khách sạn, cậu nổi đóa gì đó trước khi về nhà. Anh ấy mệt mỏi quá rồi, năn nỉ cậu mãi rồi, nhỏ nhẹ mãi rồi, có lẽ anh ấy cũng có chút bực bội nên đã ra ngoài tạm lánh. Thấy mình đang loay hoay dắt xe ra về, anh ấy đã vô tình giúp đỡ. Và khi ấy, mùi nước hoa của anh ấy xộc thẳng vào tâm trạng đang cực kỳ nhạy cảm, mất thăng bằng khủng khiếp của mình. Mình đã nói cái câu chẳng ra gì, mình bảo, "cái N bạn em nó trẻ con thế, anh đừng giận. Em không biết nhõng nhẽo bao giờ nên không được chồng yêu". Mình không cố tình khiến chồng cậu thương hại hay để ý, mình chỉ vô tình nói cái điều đang đau đáu quá mức ở trong lòng mình thôi... Vậy nhưng, anh ấy bảo rằng, "một người như em lại không được yêu sao?". Và mình không phủ nhận, mình đã mê mệt anh ấy ngay sau trạng thái cảm thấy hương nước hoa và nghe được lời nói ấy.
Tối hôm ấy, có bữa tiệc cảm ơn ở bên nhà cậu. Mình đã hồi hộp sang đó, vì chồng cậu. Mình đã mặc bộ đồ đẹp nhất, đã trang điểm theo cách an lành nhất. Mình đến, và cậu say mèm, trong khi chồng cậu đã đưa mình về...
Bọn mình đã dừng lại ở một khách sạn bên đường. Đã lao vào nhau mà không nghĩ bất cứ một điều gì khác. Mình thậm chí không kịp nghĩ điều gì, cho đến khi tất cả diễn ra rồi. Anh ấy về ngay sau đó, chỉ có mình ở lại. Mình tỉnh lại, nghe thành phố chìm dần vào đêm rồi tỉnh dần về sáng. Và ra đi ngay sau đó vài giờ. Mình đến đây một tuần, đợi khi cậu đã đi hưởng tuần trăng mật, biết chắc chắn cậu vui và an lành rồi, biết là chồng cậu đã quên chuyện với mình rồi (có lẽ), mình mới trở về, hoàn tất thủ tục ly hôn với Tuấn. Sau đó mình đến đây, làm việc ở đây và lẩn trốn mọi tin nhắn và cuộc gọi hỏi han từ cậu...
Nếu một lần cậu đọc những dòng này. Hãy nhận từ mình một lời xin lỗi chân thành...
Theo Blogtamsu
9 điều mà bất kỳ cô gái nào cũng nên khắc cốt ghi tâm Nếu không có người yêu hãy biết tự chăm sóc cho bản thân, ăn uống đầy đủ, làm đẹp ngoại hình. Hãy mua chiếc váy bạn thích bấy lâu nay, hãy soi gương hàng ngày, hãy tự làm mình vui bởi những điều giản đơn. Yêu thương bản thân mình Chẳng ai ngoài bố mẹ, gia đình yêu thương bạn vô điều kiện...