Cuộc hôn nhân vỏn vẹn một ngày của tôi…
“Cô có quyền gì mà tra hỏi tôi. Đứa con gái nghèo kiết xác như cô mà không mang thai con tôi thì tôi cũng chẳng ngu gì mà chấp nhận lấy cô đâu”.
Gia đình có hoàn cảnh khó khăn, học hành lại dang dở nên Hoa sớm xin nghỉ ở nhà để phụ giúp bố mẹ trông các em. Được trời thương, Hoa có sắc vóc hơn người dù lam lũ, vất vả nên đã lọt vào mắt xanh của Long, chàng công tử con nhà giàu ở gần đó. Hoa mới hơn 18 tuổi nên bố mẹ Hoa chưa đồng ý chuyện yêu đương. Nhưng trước món quà đắt tiền cùng những lời nói ngọt ngào, hứa hẹn của Long, Hoa đã chẳng thể giữ được mình với Long.
Đám cưới được tổ chức ngay sau đó vì Hoa đã mang bầu được 3 tháng. Nhìn đám rước linh đình, người ta nghĩ từ nay Hoa sẽ được đổi đời nhưng cuộc sống luôn xảy ra những điều không tưởng.
Trước mặt quan khách hai bên, mẹ chồng Hoa trân trọng trao cho Hoa rất nhiều của hồi môn. Số vàng đeo trên cổ Hoa là niềm mơ ước của nhiều cô gái khi đi lấy chồng. Nhưng đêm tân hôn hôm đó, thay vì được hưởng những giây phút hạnh phúc của tân nương thì Hoa phải chăm chồng trong tình trạng say mèm. Không những thế, mẹ chồng Hoa còn đập cửa ầm ĩ và nói rằng bà sang để lấy lại số vàng đã trao:
Quần quật từ sáng nhưng khi bữa sáng xong xuôi, mẹ chồng Hoa lại sai Hoa đi chợ. Bà nói chợ không đi sớm thì chẳng còn gì mà mua. (ảnh minh họa)
- Cô nghĩ cô xứng đáng với số vàng này sao? Kẻ quê mùa, thất học như cô được bước chân vào cửa nhà tôi đã là phúc phận lớn rồi nên đừng có mơ này mơ nọ nữa.
Video đang HOT
Câu nói của mẹ chồng khiến Hoa chết sững. Hóa ra tất cả những gì mẹ chồng Hoa thể hiện ngày hôm nay chỉ là giả dối thôi sao? Tủi thân, Hoa bật khóc nức nở ngay trên chiếc giường cưới của mình.
Sáng hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng Hoa đã bị người giúp việc đánh thức. Hoa choáng váng khi người giúp việc chỉ cho cô chỗ lấy đồ lau dọn và nói:
- Việc của cô trong sáng ngày hôm nay là quét dọn đủ 5 tầng nhà và nấu đồ ăn sáng cho ông bà, cậu chủ.
Trước khi quay đi, bà giúp việc còn không quên dặn dò Hoa làm cho nhanh không mẹ chồng cô dậy mà thấy công việc chưa hoàn thành thì sẽ lớn chuyện. Không muốn ngày đầu về làm dâu đã xảy ra mâu thuẫn không đáng có nên dù thấy bất công, Hoa vẫn phải cố gắng làm theo lời bà giúp việc.
Quần quật từ sáng nhưng khi bữa sáng xong xuôi, mẹ chồng Hoa lại sai Hoa đi chợ. Bà nói chợ không đi sớm thì chẳng còn gì mà mua. Vừa mệt vừa đói nhưng Hoa cũng chẳng dám trái lời mẹ chồng. Vậy là suốt cả buổi sáng, Hoa bị sai việc liên tục trong khi người giúp việc thì lại rảnh rang ngồi uống trà, nói chuyện cùng mẹ chồng Hoa. Lúc này Hoa mới thấy thấm thía câu nói của mẹ chồng đêm hôm qua. Hình như Hoa đang dần nhận thức được sự xuất hiện của mình trong ngôi nhà này có vai trò gì rồi. Ở đây, Hoa còn chẳng bằng một người giúp việc.
Long đi đâu đó từ sớm tới tận khuya mới về trong tình trạng người nồng nặc hơi men. Trên người Long còn vương vấn hương nước hoa phụ nữ. Không kiềm chế được, Hoa giận dữ tra hỏi Long hôm nay đi đâu, làm gì. Cứ ngỡ Long sẽ vội vã xin lỗi mình thì nào ngờ Long thẳng tay cho Hoa một cái tát đau điếng rồi chỉ thẳng vào mặt Hoa mà nói:
- Cô có quyền gì mà tra hỏi tôi. Đứa con gái nghèo kiết xác như cô mà không mang thai con tôi thì tôi cũng chẳng ngu gì mà chấp nhận lấy cô đâu.
Đúng lúc ấy, mẹ chồng Hoa từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Thấy Hoa ngã ngoài trên sàn nhà lạnh, bà chẳng chút động lòng mà còn lạnh lùng nói:
- Cô nên biết thân biết phận mình đi. Đũa mốc chòi được mâm son còn không biết điều.
Tủi nhục, đau đớn, nước mắt Hoa tuôn rơi ngay khi mẹ chồng vừa quay bước. Mẹ chồng Hoa vừa vừa đi khỏi thì bà giúp việc đã ném chiếc giẻ lau về phía Hoa mà nói:
- Bà chủ dặn nước mắt của cô sẽ làm bẩn sàn nhà, cô lấy giẻ lau ngay nó đi.
Bị bỏ lại trong căn phòng lạnh vắng, Hoa mới thấy thấm thía nỗi đau của phận gái nghèo lấy được chồng giàu sang. Nhưng nghèo cũng có lòng tự trọng của người nghèo, Hoa thấy cái nghèo không đáng bị xúc phạm như thế. Cô lấy trong ngăn tủ tờ giấy trắng và đặt bút viết lên đó 3 chữ “đơn ly hôn”. Nhưng rồi nước mắt Hoa lại tiếp tục tuôn rơi để ngòi bút dừng lại khi Hoa bất giác đưa tay sờ xuống bụng.
Theo Tintuc
Sự hi sinh "dã tràng" của vợ cho người chồng vô ơn
Mọi người vẫn thường nói "gái có công thì chồng chẳng phụ", tôi đã tin vào điều đó nên đã cố gắng lui về làm hậu phương vững chắc cho chồng yên tâm công tác, gây dựng sự nghiệp. Nhưng cái giá tôi nhận được sau vinh quang của chồng chỉ là sự phản bội, những lời thóa mạ, xúc phạm mà thôi.
Tôi đã từng là một công chức nhà nước trong ngành văn thư lưu trữ. Còn chồng là cán bộ ở cơ quan đầu ngành của tỉnh. Sau khi lấy nhau, bố mẹ chồng cho một ngôi nhà nhỏ để sinh sống. Vì địa thế thuận lợi nên vợ chồng tôi đã bàn bạc và quyết định mở quán cà phê, kinh doanh buôn bán. Ban đầu tôi thuê người làm, mình chỉ quản lý và làm những khi ngoài giờ hành chính. Nhưng về sau khi thấy có lời và kiếm ăn được, chồng tôi gợi ý để tôi nghỉ làm, ở nhà kinh doanh, buôn bán. Chẳng hiểu khi ấy vì sao tôi lại đồng ý, có lẽ vì ham kiếm tiền và luôn nghĩ "nhà chỉ một người thăng tiến quan trường là được rồi". Tôi làm theo lời thuyết phục này của chồng và tin rằng một ngày mai khi chồng có một vị trí tương đối trong cơ quan thì kinh tế gia đình không phải lo mà bản thân tôi cũng nở mày nở mặt.
Trút bỏ bộ quần áo công sở, tôi tự tay làm tất tật mọi việc trong nhà từ lau dọn, nấu nướng, chăm con cho đến bưng bê cà phê cho khách. Không chỉ có vậy tôi còn nghĩ ra biết bao nhiêu thứ khác để có tiền lo sinh hoạt gia đình và giúp chồng học thêm bằng này, bằng nọ, quan hệ với người này người khác. Sự nỗ lực không ngừng của tôi cũng khiến tôi có một khoản thu nhập đáng kể, vừa đủ trang trải sinh hoạt gia đình, con cái và đối ngoại phục vụ cho việc "chạy đua" chức quyền cho chồng tôi. Nghĩ lại những ngày khổ cực đó, tôi chỉ biết cười ra nước mắt. Tôi làm đủ mọi việc trong khi bán hàng rảnh rỗi từ thêu tranh thuê, làm hoa đá thuê, thậm chí dọn nhà theo giờ cho người ta... bao nhiêu vất vả, cay đắng tôi chẳng than lời nào để chồng yên tâm công tác, học hành phấn đấu.
Sau 5 năm ở nhà tôi tự thấy mình trở nên già nua, quần áo xộc xệch, hiểu biết hạn hẹp dần trong khi đó dưới sự toàn tâm toàn ý của vợ, chồng tôi đã thăng chức, bảnh bao phong độ. Nhưng kể từ đó chồng tôi ngày càng hờ hững với vợ, lúc nào cũng cáu gắt, nhăn nhó. Mỗi khi tôi hỏi về chuyện gì hoặc về một ai đó anh không thèm trả lời. Tôi hỏi lại nhiều lần thì anh nhăn nhó bảo "em biết gì mà hỏi". Những lúc đó tôi chỉ biết cúi đầu im lặng, dù có buồn nhưng tôi cũng chẳng trách anh nửa lời, chỉ nghĩ do công việc của anh mệt mỏi, căng thẳng, tôi lại không tinh ý nên mới vậy. Có lần, đồng nghiệp cấp dưới của anh mang tài liệu qua nhà cho anh rồi tiện thể vào quán ngồi chơi. Khi cậu ta hỏi, tôi làm gì, thì anh tỏ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ lảng tránh anh ta. Những lúc thế tôi thấy tủi thân vô hạn, tôi bán cà phê chứ có làm gì xấu đâu. Tuy không thanh cao, nhàn nhã nhưng chính cái quán này đã nuôi sống cả gia đình này, suốt chừng ấy năm, tôi đâu biết đồng lương của anh ngang dọc thế nào. Sau hôm đó, về nhà tôi có nói với chồng về quan điểm của mình thì anh nói "cô nghĩ gì vậy? tôi đường đường là trưởng phòng mà vợ tôi không có nghề nghiệp đàng hoàng. Đẹp lắm hay sao mà phô ra" tôi uất nghẹn, chỉ nói lại một câu "trước khi là trưởng phòng, anh cũng là nhân viên; trước khi vợ anh bán cà phê cũng từng là công chức nhà nước" nhưng phải hứng chịu cơn giận lôi đình của anh. Anh ném cả chiếc bình hoa trên kệ tủ vào tôi vì cho rằng tôi hỗn láo, trả treo...
Không những vậy, anh bắt đầu ngại đưa tôi đi cùng trong những chuyến du lịch của cơ quan. Tôi cay đắng khi ngộ ra rằng chồng mình đã thay đổi quá nhiều, có lẽ vì tôi đã hi sinh quá mức để anh mặc nhiên nghĩ đó là điều tôi cần làm và phải làm. Trước đây, anh vui với mỗi món món quà tôi tặng; hạnh phúc kể với tôi về những chuyện ở cơ quan, rồi hỏi ý kiến tôi nên làm gì trong trường hợp đó... Nghĩ đến ngày xưa, sao tôi thấy xa vời quá vậy? có lẽ nó chỉ còn trong ký ức của tôi chứ với anh những kỷ niệm đó đã quá mờ nhạt.
Gần đây, nghe mọi người đồn thổi, chồng tôi ngoại tình với một cô nhân viên cấp dưới. Biết vậy, nên tôi thuê người theo dõi. Tôi như chết lặng, khi những lời đồn là thật. Tôi được báo địa điểm, thời gian chính xác nên đã bắt gặp họ ngay tại phòng khách sạn. Tim tôi như có ai cầm dao đâm nhiều nhát, tôi chỉ biết quỳ sụp xuống mà khóc trước hai con người vô tri đó. Người chồng mà tôi yêu thương suốt 10 năm qua chẳng còn nữa, thay vào đó là một gã đàn ông hống hách, khinh thị, bịp bợm. Nhìn thấy tôi, anh ta có phần hốt hoảng, còn cô gái trẻ kia sợ hãi và xấu hổ. Sau phút chết lặng thì chồng tôi bước ra mà quát nạt, chửi rủa đuổi tôi về. Phần vì quá thất vọng phần vì sợ làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng danh dự của chồng nên tôi bỏ về. Tôi đã suy nghĩ, đã khóc rất nhiều khi nhận ra những hi sinh của mình cho anh chẳng khác nào dã tràng xe cát. Trong lúc này đây, khi tôi đang ôm gối khóc, cay đắng, đau khổ thì kẻ tội đồ như anh ta vẫn đang vi vu ở một nơi nào tôi chẳng rõ.
Rồi cuối cùng anh ta cũng về nhà, chẳng nói với tôi một lời thanh minh xin lỗi. Anh ta khẳng khái nói "tình yêu của tôi với cô chẳng còn nữa, tôi chẳng còn chút cảm giác hạnh phúc, vui vẻ gì với cô. Từ nay tôi và cô sẽ làm những gì mình muốn, đừng quá phô trương và cũng đừng ngăn cản tôi". Tôi cắn chặt môi để không khóc to thành tiếng, đến giờ tôi cũng chẳng muốn duy trì cuộc hôn nhân này khi trong tôi tình yêu cũng nguội. Tôi nói "vậy thì li hôn đi, tôi mệt mỏi lắm". Anh ta trơ trẽn nói "không li hôn được, nó sẽ làm xấu danh tiếng, ảnh hưởng đường quan lộ của tôi". Nghe xong tôi chỉ cười chua chát, tôi muốn hét lên với anh ta rằng: "tôi phỉ nhổ vào danh dự, công danh của anh. Anh có nhớ những thứ anh đang có là do tôi hi sinh, lam lũ mang lại cho anh không" nhưng tôi lại kìm được, tôi thấy không cần phí lời với con người đó nữa. Tôi đơn phương gửi đơn ra tòa. Cuối cùng tôi cũng giải thoát được bản thân mình, nhưng tôi phải ra đi tay trắng. Vì ngôi nhà đó là của bố mẹ chồng, tài sản trước hôn nhân. Nhưng tôi chấp nhận tất cả để giải phóng chính mình. 35 tuổi, mẹ con tôi sẵn sàng làm lại từ đầu. Tôi tin mình làm được và tôi sẽ chống mắt lên xem, con đường quan lộ của kẻ vô ơn như anh ta sẽ kéo dài, bền vững đến nhường nào. Anh ta nợ mẹ con tôi một lời xin lỗi, một lời nói cảm ơn. Nhưng tôi chẳng đòi đâu, vì anh ta sẽ phải trả những gì nợ tôi cho cuộc đời này.
Theo Emdep
Cuộc hôn nhân vỏn vẹn một ngày của gái nghèo bước chân vào cửa phú quý "Cô có quyền gì mà tra hỏi tôi. Đứa con gái nghèo kiết xác như cô mà không mang thai con tôi thì tôi cũng chẳng ngu gì mà chấp nhận lấy cô đâu". Gia đình có hoàn cảnh khó khăn, học hành lại dang dở nên Hoa sớm xin nghỉ ở nhà để phụ giúp bố mẹ trông các em. Được trời...