Cuộc hôn nhân đầy cay đắng của nó
Sau khi đám cưới xong cuộc sống hôn nhân của nó với chồng và gia đình nhà chồng vẫn bình yên. Mọi chuyện bắt đầu khi nó sinh con xong.
Ảnh minh họa
Tôi và nó chơi thân với nhau từ lúc mới bắt đầu vào lớp 10, thế nhưng khi học đến kỳ 2 lớp 11 nó tự dưng bỏ học. Tôi khuyên nhủ mãi nó không chịu quay lại trường để tiếp tục học. Khi tôi lên lớp 12 thì nó lại quay trở lại trường và tiếp tục học lớp 11 coi như bị đúp một năm vậy. Ấy vậy mà khi tôi ra trường nó đang học kỳ 1 lớp 12 thì bụng to với người yêu. Qúa hoang mang và không biết phải giải quyết như thế nào nó đã xuống nhà tôi tâm sự hy vọng tôi có thể giúp đỡ. Tôi đã khuyên nhủ nó một là phá thai, hai là giữ lại đứa bé vì nó cũng đã phá thai một lần với người yêu cũ rồi nên lần này tôi khuyên nó giữ lại vì tôi sợ phá thai lần thứ hai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Người yêu nó cũng biết sự việc này và cũng muốn hai đứa tổ chức đám cưới. Tôi khuyên nó cưới xong vẫn có thể đi học được vì là cũng vài tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi bụng to vẫn có thể đi thi tốt nghiệp được, nhưng nó ngại sợ mọi người đàm tiếu.
Hơn tháng sau nó lên xe hoa về nhà chồng và tôi cũng đến chúc phúc cho đứa bạn thân. Sau khi đám cưới xong nó đã nghỉ học ở nhà mặc cho tôi và bạn bè cùng lớp cũng như thầy chủ nhiệm ra sức khuyên nó nên tiếp tục con đường học hành của mình nhưng nó vẫn chọn nghỉ học. Sau khi đám cưới xong cuộc sống hôn nhân của nó với chồng và gia đình nhà chồng vẫn bình yên. Mọi chuyện bắt đầu khi nó sinh con xong. Mùa đông bố chồng bắt nó dạy từ 4h sáng để nấu cám, cơm nước đến 6h thì dọn bữa sáng cho cả gia đình ăn, mọi người ăn xong thì lại dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo rồi chăm con. Và mọi mâu thuẫn bắt đầu từ khi chồng nó cặp bồ với một em. Nhiều lần 2 vợ chồng nó đã cãi nhau nhưng chồng nó vẫn không chấm dứt mối quan hệ với em bồ kia. Khi nó nói chuyện này với mẹ chồng vơi hy vọng mẹ chồng có thể khuyên nhủ chồng giúp nhưng khi nghe xong thì bà ấy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hết mâu thuẫn với chồng lại đến lượt bố chồng, bố chồng suốt ngày nói bóng nói gió nó ăn bám ở nhà này, gả về nhà này mà trả có tý của hồi môn nào. Nhiều lần đêm nó gọi điện cho tôi và khóc muốn ly dị vì chán cái cuộc sống nhà chồng nhưng tôi lại khuyên không nên ly dị (lúc đó tôi chưa thấy nhà chồng đối xử tệ bạc cho lắm) vì đứa con mà cố sống đừng để nó lớn nên không có tình thương của bố, không ly dị thì nó lại muốn bỏ trốn cùng đứa con vào Nam sống tôi đã phải khuyên nhiều lắm thì nó mới không ly dị và cũng không bỏ trốn vào Nam.
Nó lấy chồng cũng được hơn 2 năm rồi, 2 năm đó là 2 năm đau khổ, tủi nhục và bất hạnh. Mấy tuần trước nó gọi điện cho tôi bảo tôi xuống nhà mẹ đẻ nó chơi, nó chuyển về đó sống rồi nhưng tôi bận không thể xuống được phải đến chủ nhật vừa rồi tôi mới xuống chơi được. Tôi thấy tò mò vì nó về chuyển về ngoại sống mà không mang con về cùng. Nó tâm sự với tôi rằng nó đang đi làm công ty may ở gần nhà, tan làm nó về nhà lại đem nước mía đi bán ở làng đến tận 10h30, hôm nào đông khách thì 11h30 tối mới được nghỉ lúc đó nó mới đươc ăn tối. Mỗi tối như vậy nó bán được khoảng 200 – 300 nghìn tiền nước mía. Một tháng đi làm công ty nó cũng được hơn 4 triệu, nó đi làm được đồng nào thì phải đưa hết tiền cho bố chồng không được bớt lại một xu. Sáng nó vẫn phải dậy sớm để dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng cho gia đình nhà chồng xong rồi đi làm.
Video đang HOT
Nó kể đến đấy mà tôi đau lòng quá trước kia nó là con gái ở nhà nó không phải làm gì cả vậy mà khi về nhà chồng nó không khác gì ôsin không công, không những không phải trả tiền mà ôsin còn kiếm ra tiền. Nó làm quần quật như vậy mà nhiều lúc vẫn bị chồng và bố chồng đánh. Đỉnh điểm là cách đây khoảng nửa tháng, tối hôm đó bố chồng và chồng nó cùng đánh nó. Chồng nó còn định giết nó, nếu đêm hôm đó nó không chạy ra khỏi cái nhà đó thì có lẽ nó đã chết. Nó về nhà mẹ đẻ được nửa tháng nay rồi mà chồng nó không đến xin lỗi hay đón về và cũng chỉ gọi điện cho nó đúng một cuộc rồi mất tích luôn. Nó vừa kể vừa rơm rớm nước mắt. Lần này tôi thấy gia đình nhà chồng nó quá đáng lắm rồi, tôi khuyên nó sớm ly hôn đi cứ sống như vậy trả mấy mà chết trẻ. Nó đang phân vân vì sợ nếu nó viết đơn ly dị thì con trai nó sẽ không được quyền nuôi một phần nữa nó sợ. Nó sợ người ta sẽ xì xèo, người ta sẽ nói nó vì một chuyện nhỏ như vậy mà cũng ly dị, nó sợ sẽ ảnh hướng đến bố mẹ nó.
Các bạn có thể cho nó một lời khuyên được không ?
Theo VNE
"Mặc áo vào đi em!"
Vì tôi không thích loại phụ nữ dễ dãi, tự nguyện cởi áo cởi quần trước mặt tôi. Nếu có thể làm điều đó thì hãy để chính tay tôi làm.
Cách nói này có thể sẽ hơi bất lịch sự với em, nhưng đó là những gì tôi yêu cầu ở người phụ nữcủa tôi. Tôi và em quen nhau mới có 5 tháng, không ngắn cũng chẳng dài, đủ để chúng ta có thể hiểu một số điều về nhau. Nhưng hiểu hết thì chưa thể. Tôi có thể sẽ tiến xa hơn với em, tính chuyện tương lai với em nếu như em là một người con gái khiến tôi hài lòng. Tôi không yêu cầu quá cao, chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, có lối sống lành mạnh và biết yêu thương chân thành.
Em là một cô gái khá cá tính, thoải mái tự do. Cách sống của em rất hợp với giới trẻ hiện nay. Em xinh đẹp, nhìn sắc sảo, đó là điều tôi cực kì ấn tượng. Tôi đã quen em, nói chuyện với em nhiều nhưng tôi muốn dùng thời gian để hiểu thêm về em. Em luôn biết cách khiến tôi vui, đưa tôi đi rất nhiều nơi, những quán ăn mà tôi chưa từng bước chân tới. Có những lúc buồn, em đưa tôi vào bar, uống rượu, hút thuốc và nhảy nhót để xả stress. Ban đầu tôi có chút bất ngờ về em, vì tôi không nghĩ em thông thạo những địa điểm ăn chơi đến vậy.
Em có nói thẳng, tôi là một chàng trai đẹp, hào hoa lại có điều kiện, đó cũng là một phần nhỏ khiến em thích tôi. Rất thẳng thắn như vậy dễ chịu với nhau vì con người dù thích hay yêu đều phải tính đến chuyện tương lai và cuộc sống sau này. Tôi chẳng trách em, tôi cũng không sợ khi em nói ra điều đó, vì có quá nhiều cô gái giống như em.
Lần này, chúng ta đi du lịch cùng đám bạn, chính em đã chủ động thuê chung phòng. Tôi có chút ái ngại, vì chúng ta chưa chính thức là người yêu. (ảnh minh họa)
Em là một cô gái đáng quý. Tôi quan tâm em, lo lắng cho em như bạn gái vậy, chỉ là tôi chưa từng tỏ tình với em. Tôi muốn dùng thời gian để chứng minh tình yêu của em dành cho tôi. Tôi muốn biết có thực sự em yêu tôi hay không, hay chỉ là vì cái này cái kia của tôi. Tôi giàu có nên tôi sợ những cô gái ngã vào lòng tôi chỉ vì tiền. Tất nhiên, không phải ai tôi cũng sẽ nghi ngờ, nhưng tôi phải cảnh giác, tôi muốn tìm cho mình một người con gái yêu tôi chân thành, hi sinh vì tôi và đảm bảo có thể khiến tôi tự hào với gia đình khi chúng tôi đã là vợ chồng.
Rồi gần 1 năm sau đó, em vẫn cứ là bạn của tôi như vậy. Tính từ thời gian chúng ta quen biết cũng đã ngót 2 năm rồi. 2 năm ấy, em chưa được tôi tỏ tình, em cảm thấy khó chịu hay sốt ruột khi chúng ta chưa có gì chính thức không? Không hẳn, tôi thấy em vui vẻ, cởi mở với rất người người, nhất là bạn trai, em có rất nhiều. Chính tôi còn không phân biệt được, tình yêu em dành cho tôi được bao nhiêu.
"Nếu anh yêu em thì hãy yêu, sau này có chuyện tương lai hay không tính sao, đừng do dự nhiều!". Có lẽ, tôi trẻ nhưng không hợp với phong cách đó của em. Tôi hơi choáng... (ảnh minh họa)
Lần này, chúng ta đi du lịch cùng đám bạn, chính em đã chủ động thuê chung phòng. Tôi có chút ái ngại, vì chúng ta chưa chính thức là người yêu. Em mạnh dạn đến khó hiểu. Em cười vào mặt tôi trước thái độ ngạc nhiên của tôi: "Anh khờ lắm, bây giờ người ta thoáng rồi, không cổ hủ như anh đâu. Yêu thì yêu thôi sao cứ phải tính toán quá nhiều, sao cứ phải nghĩ chuyện thiệt hơn, được mất? Nếu anh yêu em thì hãy yêu, sau này có chuyện tương lai hay không tính sao, đừng do dự nhiều!". Có lẽ, tôi trẻ nhưng không hợp với phong cách đó của em. Tôi hơi choáng...
Tối đó, tôi bảo em nằm trên giường, tôi nằm dưới đất. Tôi không muốn sang phòng khác ngủ vì em yêu cầu như vậy, vả lại, tôi không thân với ai trong đám bạn kia của em. Có vẻ như em không hài lòng, em lôi tôi lên giường, bắt tôi nằm chung và rồi, em chủ động muốn lân la tới tôi. Em thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào, &'em cởi áo nhé'. Tôi choàng tỉnh dậy giống như tỉnh giấc mộng. "Không được, chúng ta chưa là gì của nhau!".
Tôi yêu một người, đủ thời gian, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ sáng suốt để quyết định đi xa hơn với người đó. (ảnh minh họa)
Em ngạc nhiên: "Sao lại phải là gì của nhau, có tình cảm với nhau là được, anh vẽ sự quá. Em tình nguyện, anh không phải lo!". Em sợ tôi lo lắng chuyện phải gánh chịu trách nhiệm với em nên em có lời cản báo như vậy, nhắc tôi là em tình nguyện, còn tôi cứ làm gì thì làm.
Không, tôi dù là đàn ông nhưng không phải loại đàn ông bỉ ổi. Tôi không thích cái kiểu làm ăn phủi sạch như thế dù em có tình nguyện hay không. Hành động của em khiến tôi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, tình cảm bấy lâu nay dành cho một người con gái đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi yêu một người, đủ thời gian, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ sáng suốt để quyết định đi xa hơn với người đó. Và tôi cũng biết, điều gì quan trọng đang đến với mình. Tôi có thể lăng nhăng, nói lời ngọt ngào với cả chục cô gái nhưng tôi không làm điều gì hổ thẹn với họ. Khi tôi đã cố tình cởi áo của ai đó, tôi sẽ có trách nhiệm mặc vào và cho tới khi, tôi khoác lên người cô ấy chiếc váy cưới đầy hãnh diện. Vì thế, đừng hi vọng tự nguyện cưởi bỏ y phục trước mặt tôi rồi bắt vạ tôi, rồi ép tôi phải cưới. Với những hành động như vậy, tôi rất kị, sẽ chẳng có sự ép buộc, gò bó hay bao dung gì trong tình yêu này đâu. Nên hãy mặc áo vào đi em, nếu em có ý định cởi đồ trước mặt một gã đàn ông như tôi...
Theo VNE
Em đi lấy chồng... Em đi lấy chồng mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi mà em rất thích. Em thường chỉ cho tôi biết, đó là chiếc váy em mơ ước sẽ được khoác lên người trong ngày trọng đại của em, của chúng ta. Tôi là chú rể còn em là cô dâu. Cách đây 2 tháng, tôi cũng tưởng, điều ấy sẽ trở...