Cuộc hôn nhân c.hết (Phần 18)
Thuý biết câu trả lời của anh sẽ là “không”. Nhưng cô vẫn hỏi thế. Phụ nữ nhiều khi thông minh đến mức muốn giả ngốc.
Rằng nếu anh không yêu cô, nhưng cô lại yêu anh, thì dù anh nói dối là “có” cô cũng chấp nhận tin. Hạnh phúc ảo nhiều khi cũng khiến Thuý mãn nguyện.
Cậu Đạt có gọi cho Quân ba cuộc, nhưng anh không bắt máy. Không phải vì anh giận cậu, mà anh sợ cậu sẽ lại nói những lời khiến anh phải thay đổi. Rất nhiều lần trong cuộc đời, khi phân vân giữa làm và không làm, thì cậu đã quyết định hộ anh. Lúc nào cậu cũng sẽ khuyên anh nên làm điều đó. Cái điều mà anh biết sau này mỗi lần nghĩ lại nó sẽ khiến anh day dứt.
Nhưng Quân luôn nghe lời cậu, bởi cậu là người duy nhất coi trọng anh. Cậu không bao giờ cho rằng anh là một kẻ kém cỏi. Trong mắt cậu, anh luôn làm được điều mà anh nghĩ rằng không thể.
Quân đặt điện thoại xuống, cởi cúc áo và nhìn mình trong gương. Anh vừa trở về sau một chuyến đi dài, căn nhà lại trở nên trống trải. Anh còn nhớ khi Nguyệt ở đây, trong bếp lúc nào cũng bận rộn nấu nướng. Có lẽ anh nên quen dần với việc này.
Thuý không có ở nhà, mẹ thì đang ở bệnh viện, giúp việc cũng đang ở đó chăm sóc bà. Căn nhà giờ chỉ có một mình anh, không có một âm thanh cuộc sống nào. Suốt nhiều năm qua, Quân chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để công ty được lớn mạnh. Anh luôn lo lắng mình sẽ khiến cho nó lụn bại. Anh đã đ.ánh đổi cả lương tâm của mình để làm điều đó.
Còn nhớ cái ngày anh xông vào phòng của Hoàn để đưa Hoàn ra bìa rừng, anh đã tự đ.âm mình. Như đó là một sự hy sinh. Cậu Đạt muốn anh phải dứt khoát hơn, nếu như anh muốn loại bỏ em trai mình thì phải làm đến cùng. T.iền bạc có thể mua đứt tất cả, mạng sống cũng không ngoại lệ.
Đến bây giờ thì anh phải suy nghĩ lại. Liệu anh có lạc lối? Anh nên đầu thú? Anh không biết nữa. Sự dằn vặt trong anh càng ngày càng lớn mạnh. Balzac nói đúng: “Đằng sau một khối tài sản kếch xù là những tội ác.”
- Sao anh không bật đèn lên?
Thuý đã về nhà tự khi nào, cô nhìn thấy Quân đang gục mặt ngồi trên giường. Cúc áo đã cởi nhưng anh chưa kịp thay quần áo. Hình như một suy nghĩ nào đó đã len vào đầu khiến cho anh phải ngưng trệ mọi hoạt động bình thường và quay cuồng với nó.
- Sao tối qua em không nghe điện thoại của anh? – Quân hỏi.
Thuý liếc Quân, cô có nên nói cho anh biết cô đã ngủ ở nhà Huy? Cô tò mò không biết anh có nổi trận lôi đình? Cái vẻ mệt mỏi này của anh là sao? Có khi anh tỏ tình với Nguyệt và bị cô từ chối! Chỉ nghĩ đến đó thôi, những bình lặng trong Thuý lại bị phá bỏ. C.hết tiệt thật, tại sao cô lại dễ xúc động đến vậy. Cô luôn muốn kìm nén sự ghen tuông lại, nhưng điều ấy quá khó. Chúng ta không thể nào khống chế được những cảm xúc tiêu cực dù các chuyên gia cứ nói ra rả muôn ngàn cách. Nếu có thể làm được thì đã chẳng sinh ra bệnh trầm cảm.
- Em đã ở nhà bạn.
- Em cũng có bạn sao?
- Anh đang cố c.ông k.ích em đấy à?
Những cuộc nói chuyện như thế này vẫn diễn ra giữa hai người. Anh lỗ mãng còn cô thì dễ dàng nóng giận.
- Được rồi, lại đây nào. – Quân vẫy tay.
Thuý đề phòng trước cử chỉ đó của anh. Thật nực cười khi cô lại phải đề phòng với chồng mình.
- Anh chỉ muốn ôm em.
Những cuộc nói chuyện như thế này vẫn diễn ra giữa hai người. Anh lỗ mãng còn cô thì dễ dàng nóng giận. (Ảnh minh hoạ)
Sóng lòng Thuý hơi chênh chao, như thể có bàn tay đang lả lướt khuấy động. Anh chưa bao giờ nhẹ nhàng và tình cảm đến thế. Rốt cộc anh sao vậy?
Thuý chầm chậm bước lại, cô ngồi xuống bên cạnh anh và đặt tay lên vai anh. Đôi khi cô thấy thương anh vô hạn, bởi vì anh cô đơn trong sự độc đoán của bản thân mình. Nếu như anh thả lòng ra, suy nghĩ đơn giản thì sẽ tốt hơn.
Quân kéo Thuý vào lòng, hạnh động mạnh bạo như chính con người anh. Thuý hốt hoảng, cô không hiểu được điều gì đã khiến anh trở nên như vậy. Anh chưa bao giờ chủ động đến thế. Cô thậm chí còn chẳng nhớ lần gần nhất hai người ân ái là khi nào.
- Em buồn lắm phải không? – Quân hỏi – Rằng anh luôn lạnh lùng với em?
- Đúng.
- Anh xin lỗi! Thật lòng đấy.
Thuý im lặng, cô không biết phải nói sao. Nếu anh cứ thô lỗ như bình thường thì chắc cô còn nói lại được. Nhưng giờ đây, anh dịu dàng thế này cô không quen. Anh dường như không giống anh.
Cuối cùng không nhịn được, cô đành hỏi:
- Sao thế Quân?
Quân lắc đầu, anh không định nói. Anh chưa quen chia sẻ với cô. Sự dịu dàng này của anh là giới hạn rồi. Cô không nên biết vì sao, cô chỉ nên đón nhận thôi.
- Anh có yêu em không?
Thuý biết câu trả lời của anh sẽ là “không”. Nhưng cô vẫn hỏi thế. Phụ nữ nhiều khi thông minh đến mức muốn giả ngốc. Rằng nếu anh không yêu cô, nhưng cô lại yêu anh, thì dù anh nói dối là “có” cô cũng chấp nhận tin. Hạnh phúc ảo nhiều khi cũng khiến Thuý mãn nguyện.
- Anh muốn yêu em. Trong thời gian tới.
Quả thực thì câu nói này không đúng với những gì cô nghĩ, nhưng nó khiến cô vui. Anh nói vậy tức là anh đã cho cuộc hôn nhân này một cơ hội. Không biết lý do gì mà anh lại thế này, nhưng Thuý không cần quan tâm nữa. Cô bắt đầu cảm thấy mình nên tin tưởng anh nhiều hơn là nghi ngờ. Anh chưa bao giờ phản bội cô, anh chỉ là không yêu cô thôi. Khi không có tình cảm, người ta sẽ lạnh nhạt. Cô còn mong chờ gì hơn ở anh? Một soái ca như trong tiểu thuyết ngôn tình.
- Chúng mình…có thể đón con về nhà được không? Nó luôn nhớ anh.
- Được.
- Anh nói thật chứ?
Quân lau giọt nước mắt lấp lánh trên má Thuý, anh vỗ nhẹ lưng cô:
- Chúng ta sẽ là một gia đình. Anh sẽ nói chuyện này với mẹ.
Thuý đột nhiên khóc nức nở, cô ích kỷ không muốn nói ra chuyện cô đã ngủ ở nhà Huy. Thế đấy, cô luôn muốn moi móc những hoạt động bí mật của anh, nhưng giờ đến lượt cô, thì cô lại không muốn nó bị lộ. Thôi vậy, coi như là hoà đi. Anh có bí mật, còn cô cũng vậy. Mọi thứ ở quá khứ thì nên khép lại, từ đây, một trang mới sẽ được mở ra.
…
Nguyệt gặp bà mối vào ngày 49 mẹ. Trông bà tà có vẻ sợ hãi quá đỗi, nhưng Nguyệt không đoán được vì sao. Thật ra cô cũng không còn tâm trí để ý đến bà ta nữa. Những chuyện cũ giờ đây không còn khiến cô xao động.
Video đang HOT
Thật ra cô cũng không còn tâm trí để ý đến bà ta nữa. Những chuyện cũ giờ đây không còn khiến cô xao động.(Ảnh minh hoạ)
- Cô có vẻ bận rộn!
Bà mối bước đến nói. Khi ấy, bà thấy Hoàn đã sang một bàn khác tiếp khách. Vì là ở quê, cho nên cỗ bàn hiếu hỉ là một thủ tục rồi. Cô với Hoàn cố gắng lo mười mâm cỗ, mới vài người hàng xóm thân thiết sang.
Nguyệt cười:
- Vâng, cũng kha khá.
- Tôi có chuyện này không biết có nên nói với cô hay không.
Nguyệt lắc đầu:
- Thế thì đừng nói.
- Cô…
- Cuộc sống của tôi giờ đây rất tốt.
Nguyệt không muốn nghe. Đúng là cô đã nhát đi nhiều, cô không muốn phá bỏ cái sự yên bình này đi. Nếu như bà ta lại đem đến cho cô một tin tức gì mới, khiến cô từ bỏ tất cả và lần nữa chạy thì thì sao?
Trên đời này có ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với mình chứ.
- Về cái c.hết của mẹ cô.
Nguyệt khựng lại một lúc, bà mối cũng để ý thấy điều đó. Nhưng cuối cùng Nguyệt chỉ nhắm hờ mắt, rồi cô mỉm cười nói:
- Bà c.hết vì ốm thôi. Chuyện cũng đã qua rồi.
Cô có thể đoán được qua ánh mắt của bà mối, một điều đau thường nào đó. Nhưng cô không muốn nghe, thật sự không muốn nghe. Mọi chuyện đều có nguyên do của nó, việc cô không muốn nghe cũng có nguyên do riêng.
Cả cuộc đời của Nguyệt sẽ không bao giờ quên được ánh mắt thù hận khi Hoàn b.ắn phát đạn đó vào vai Quân. Nếu cô cũng trở thành một con người lạnh lùng, đi trả thù người khác như anh thì sao?
Tuy nhiên, bà mối vẫn cố nói:
- Hôm ấy người đưa mẹ cô đi viện là tôi.
Nguyệt đặt mạnh cái bát trên tay xuống, cô tức giận nói:
- Tại sao bà cứ lải nhải bên tai tôi thế hả? Tôi không quan nữa, tôi cũng đã nói là không muốn nghe nữa rồi.
Hoàn ngẩng đầu lên, thấy vẻ căng thẳng của Nguyệt anh đoán ra là giữa hai người đang có chuyện. Hoàn nói vài câu bông đùa với những vị khách rồi vội vàng đi vào nhà.
- Có chuyện gì thế? – Hoàn hỏi.
Trở lại với vẻ bình thường, Nguyệt lắc đầu cười:
- Không có gì đâu. Để em ra tiếp họ.
Nguyệt vội vàng bỏ ra ngoài. Chỉ còn Hoàn và bà mối ở lại. Khi bà mối định bỏ đi thì Hoàn đã kịp giữ tay bà lại. Anh chống tay hỏi:
- Bà nói chuyện gì với cô ấy?
- Chẳng có chuyện gì cả.
- Thế sao? Cô ấy không thể vô cớ tức giận được.
Bà mối nhếch môi cười:
- Nếu như có chuyện gì, thì cũng chỉ là chuyện từ nhà cậu mà ra. Gia đình cậu đã phá hỏng cuộc đời con bé.
- Tôi nghe nói bà cũng được hưởng phần trăm từ những vụ mai mối. Bà nghĩ rằng bà không có liên đới gì à?
Bà mối cứng họng, trân trân nhìn Hoàn. Anh ta khác xa với người mà bà thấy trong ảnh – một kẻ thiếu sức sống, già nua và bệnh tật. Bà nhìn qua chỗ khác, thể hiện một sự không tự tin rất rõ ràng.
- Tôi là người đã đưa mẹ của Nguyệt đi viện, tôi lỡ lời, nói hết mọi chuyện ra.
Hoàn cười nguy hiểm:
- Rồi sao?
- Rồi bà ấy sốc quá. Nhưng ban đầu bà ấy đã kìm lại được, cũng nói với tôi là ổn rồi. Không ngờ…
- Không ngờ khi bà sang thì đã thấy bà ấy ra đi?
Bà mối bắt đầu tỏ ra sợ hãi:
- Nhưng tôi không phải kẻ g.iết n.gười, tuyệt đối không phải.
- Tại sao bà lại kể chuyện đó? Chuyện tôi đã c.hết ấy.
- Tôi tưởng bà ta đã biết hết mọi chuyện.
- Vô tình sao?
Bà mối gật đầu. Thật ra lúc đó bà Nụ có hỏi bà một câu mà bà không dám kể. Đó là: “Ba năm trước, người nhà chồng con Nguyệt có gọi điện cho bà không?” Tức nghĩa là có thể bà Nụ đã biết được mọi chuyện. Điều bà không hiểu nhất ấy chính là tại sao bà Nụ vẫn để con gái mình lên thành phố.
- Có lẽ bà ấy không muốn con mình phải chăm sóc cho mình cả đời.
Biết đâu điều bà nghĩ là đúng. Chỉ là vì bà Nụ không muốn con gái chôn chân ở đây cả đời thôi. Nhưng dù thế nào, thì bà cũng không nên kể hết mọi thứ.
Tại sao bà Nụ c.hết thì chỉ có mình bà ta biết được. Bà mối chỉ thấy áy náy và sợ hãi quả báo sẽ xảy ra với mình. Bà là kẻ tin vào luật nhân quả, dù không g.iết n.gười nhưng mấy ngày hôm nay bà luôn nghĩ bản thân là người đã gián tiếp gây ra cái c.hết đó, cho nên bà rất sợ nếu bà giữ kín bí mật thì sẽ gặp chuyện không hay.
Hoàn nhìn Nguyệt đang cố tỏ ra vui vẻ, châm rượu và đưa thuốc cho các bậc trưởng lão. Anh quay sang bà mối, nói:
- Đừng nói gì thêm chuyện này nữa. Cô ấy đã không muốn biết thì đừng ép.
- Được, được.
Hoàn đồ rằng Nguyệt đã đoán được ra. Mọi nỗi đau đều có thể được che giấu. Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn bỗng muốn trở về gặp mẹ.
Theo eva.vn
Cuộc hôn nhân c.hết (Phần 15)
Nguyệt gào khóc, cô không thể nào chấp nhận được loại số phận này, nó quá cay nghiệt. Nguyệt đ.ấm vào ngực mình, khóc không thành tiếng.
Là cô có lỗi với mẹ, tất cả là tại cô đã quá nông nổi. Cô không nên lên thành phố, cô nên yên phận ở nhà như lời họ nói. Cô thật bất hiếu, cô thật là ích kỷ.
Nguyệt đưa tay lên che ánh nắng gắt gao trên đầu, đã là quá trưa rồi, nhiệt độ lên cao như muốn thiêu đốt vạn vật. Bến xe khách miền quê không đông như ở thành phố, các chuyến xe đều chồng chất hàng hoá và người ngợm. Trông ai xuống xe cũng mệt như vừa đi đ.ánh trận về. Vậy mà người đàn ông bên cạnh cô lại tỏ ra dửng dưng. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, đút tay vào túi quần như thể bản thân là một lữ khách phương xa đến thăm thú cảnh vật.
- Sao hả? Về quê vợ có cảm xúc gì đặc biệt không? - Nguyệt trêu đùa. Đồng thời lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hoàn đồng ý với Nguyệt sẽ về quê cùng với cô để mẹ cô được an lòng. Bà đã chờ đợi quá lâu rồi.
- Cô lớn lên ở đây sao? Gần 30 năm trời?
Nguyệt gật đầu, không hề né tránh mà còn đôi chút tự hào:
- Tuy quê mùa nhưng yên bình, mọi người sống với nhau cũng thật thà lắm.
Một câu nói bóng gió chẳng dè chừng. Hoàn cười nhạt. Cô ta đang cho rằng ở thành phố ai cũng sống như gia đình anh sao? Ai cũng giàu có và đầy mưu mô đến vậy? Không. Theo như anh thấy những người ở thành phố đa phần cũng giống như Nguyệt, họ từ một mảnh đất xa xôi đến với hy vọng có thể làm giàu. Nhưng rồi những hiện thực phũ phàng, nhưng mưu mô họ thấy ở những kẻ trên cơ, có t.iền đã quật ngã họ. Vậy nên yên bình hay không yên bình, còn phải tuỳ thuộc vào ước muốn của con người.
Nguyệt dẫn Hoàn đi trên con đường vắng vẻ của buổi ban trưa, sự oi nồng khiến lưng áo Hoàn ướt đẫm. Ở đây không có xe ôm, cũng chẳng có chuyến xe nào đi qua để quá giang cả. Hoàn cảm giác mình như đi trên một sa mạc.
Để quên đi cái nắng oi nồng, Hoàn bắt đầu nghĩ về những ngày tháng trước kia, khi anh vẫn còn được thương yêu, được sống trong nhung lụa. Cứ mỗi lần đau khổ anh lại nghĩ về những điều đó. Nó giúp anh như trở về quá khứ, lạc vào một cơn mơ. Đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của anh, ngày tháng không phải lo nghĩ những chuyện mà người thường phải nghĩ. Hằng ngày anh chỉ ở trong nhà chơi game, hoặc là đọc sách. Vì thể trạng ốm yếu, anh ít khi ra ngoài tụ tập bạn bè, mà bạn...cũng không có mấy người thân thiết với anh được.
Cái mác nhà giàu luôn là một điều gì đó không được tốt đẹp cho lắm với những người thường thì phải. Nếu bạn bè anh có ai đến gần anh, thì họ hẳn là đã có mục đích. Nhiều khi anh thật lòng với họ, tin tưởng họ, thì đến cuối cùng họ lộ bản chất lại khiến anh thất vọng.
- Mẹ tôi bị mù, bà không thể thấy anh nên anh không cần phải quá diễn. Anh chỉ cần nói với bà một vài câu là được.
Nguyệt nhắc trước như vậy vì sợ Hoàn sẽ bỡ ngỡ khi thấy mẹ cô không thể nhìn được. Thực ra cô là người không ngại hoàn cảnh nghèo khó, cô chỉ sợ người ta nhìn mẹ mình bằng một đôi mắt đặc biệt thương hại. Điều ấy khiến cô thấy đau lòng.
- Tôi có nghe nói rồi, cô đừng lo, tôi sẽ làm như lời cô nói.
- Sau đó thì anh định đi đâu?
- Tôi chưa biết.
- Anh định từ bỏ luôn sao?
Họ đã đi đến đầu làng, một bụi trưa lớn hiện ra ngay trước tầm mắt. Vài cành tre la đà rủ xuống ngang tầm nhìn. Hoàn chưa từng thấy bụi tre bao giờ! Đó là sự thật. Anh thậm chí còn chưa được nhìn thấy một dòng sông quê, hay một cái ao sen nhỏ.
Thực ra cô là người không ngại hoàn cảnh nghèo khó, cô chỉ sợ người ta nhìn mẹ mình bằng một đôi mắt đặc biệt thương hại. Điều ấy khiến cô thấy đau lòng. (Ảnh minh hoạ)
- Tôi đã nhận ra một điều Nguyệt ạ.
Đột nhiên giọng nói trầm thấp ấy khiến Nguyệt ngẩn ra. Anh ta đang nghiêm túc gì sao?
- Tôi giống như một đ.ứa t.rẻ mãi không chịu lớn. Tôi bị ruồng bỏ, và tôi luôn sống với cái quá khứ đó. Tôi làm mọi cách để quay về, để bắt tội họ, nhưng rồi thì sao chứ? Tôi chẳng được gì mà còn làm mọi chuyện tồi tệ thêm. Họ biết cái lỗi của mình, và họ đã dằn vặt mãi...tôi đâu cần phải bắt ép họ nữa.
Nguyệt không hiểu hết ý Hoàn, nhưng cô cũng ngờ ngợ đoán ra anh đang định nói đến điều gì.
- Chuyện từ bỏ hay không tôi không bao giờ có câu trả lời, bởi tôi không bao giờ quên được những điều mà họ đã làm cho tôi. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều sao?
- Chỉ có điều tôi thấy như thế này cũng tốt. Một sự giải thoát. Anh tôi ở lại, hứng chịu hết thảy những việc mà anh đã làm.
- Nhưng đó chẳng phải là tài sản của bố anh cả đời gây dựng hay sao?
- Quân làm còn tốt hơn thế. Tôi không chắc mình có thể làm được như anh hay không.
Nguyệt im lặng, đột nhiên cô lại thấy đồng cảm với Hoàn. Khi con người ta buông bỏ được những tội lỗi, những sân si ở trong lòng cũng đồng nghĩa với việc họ toả ra một thứ ánh sáng thu hút người khác. Khiến người khác phải đem mòng mến mộ và yêu thương.
Cứ thế đi cho tới khi đã đến đầu ngõ, Nguyệt và Hoàn nghe thấy tiếng kèn đám ma. Cả hai nhìn nhau, họ không nói nhưng trong ánh mắt như chứa đựng ngôn ngữ. Không ai nói gì, cả hai cùng chạy về nơi phát ra âm thanh tang tóc đó.
- Mẹ, mẹ ơi...
Nguyệt gọi khản cổ, dù chưa biết gì nhưng nước mắt cô đã rơi từ khi nào. Loáng thoáng ngay trước cửa, cô thấy được bàn thờ và di ảnh của mẹ.
Vài ba người thấy Nguyệt về, họ liền giữ cô lại trước khi cô kích động xô đến bàn thờ của mẹ. Ngay cả Hoàn cũng ôm thật chặt cô lại, anh cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng không thể hiểu hết được. Ngày mẹ anh đ.ập đ.ầu vào tường, anh cũng rất sốc, anh không biết nỗi đau của cô có giống với nỗi đau của anh hay không nữa nhưng anh biết nó rất khó chịu. Giống như chuyện trong người bạn có cả ngàn quả bom, và lần lượt những quả bom ấy phát nổ. Bạn không thể đau một lúc, mà nỗi đau ngày càng lan rộng, nhân lên...tưởng như có thể c.hết đi được.
Nguyệt rơi xuống địa ngục, cô không biết rằng trên đời này lại có loại cảm xúc tuyệt vọng đến như thế.
Một người hàng xóm thấy cảnh tượng này cũng không giấu nổi nước mắt, bà vội đưa tay lên lau và nói:
- Bà Nụ từ hôm được người nhà cháu đưa từ viện về thì cứ đau ốm mãi. Bà dặn bọn cô không được gọi điện làm cháu lo lắng rồi mất công cháu về. Tới hôm qua sang thì bà đã đi rồi. Âu cũng là cái số cháu ạ.
Nguyệt gào khóc, cô không thể nào chấp nhận được loại số phận này, nó quá cay nghiệt. Nguyệt đ.ấm vào ngực mình, khóc không thành tiếng. Là cô có lỗi với mẹ, tất cả là tại cô đã quá nông nổi. Cô không nên lên thành phố, cô nên yên phận ở nhà như lời họ nói. Cô thật bất hiếu, cô thật là ích kỷ. Nhưng tất cả những dằn vặt này nào có tác dụng gì? Cô thậm chí còn chẳng được nghe thấy mẹ nói trước khi mẹ đi xa.
Hoàn kéo Nguyệt lên, anh ôm cô vào lòng. Với tư cách là một người bạn, một người chồng trên danh nghĩa...anh muốn an ủi cô. Ước gì anh có thể san sẻ một chút nỗi đau với cô.
- Nguyệt, đây là lẽ tự nhiên, em hãy cố vượt qua.
Nguyệt đ.ấm vào lưng Hoàn, cổ họng nghẹn ứ lại. Cô làm sao có thể vượt qua được. Nguyệt nói đứt đoạn trong tiếng nấc:
- Mẹ muốn...mẹ muốn em lên...tìm anh về. Mẹ cứ...mong đến...ngày em dẫn anh về đây. Thế mà giờ...mẹ lại nằm...đó.
Hoàn thở dài, anh nói rất nhẹ nhàng như sợ cô sẽ vỡ tan:
- Không sao đâu, mẹ sẽ hiểu mà Nguyệt.
Đám tang lại tiếp tục, kèn trống lại lên. Nguyệt và Hoàn được phát tang, cả hai quỳ lạy trước linh cữu của mẹ. Nguyệt vì đau khổ lên cô như người hôn mê sống, cô thậm chí còn không đứng vững mà phải nhờ đến Hoàn dìu.
Hàng xóm láng giềng lúc đầu chỉ có vài người. Sau nghe tiếng ồn khi Nguyệt về thì đến đông hơn. Họ liên tục động viên Nguyệt, nói cô hãy cố gắng sống thật hạnh phúc vì mẹ, đó là ước nguyện duy nhất của mẹ cô.
Nguyệt gào khóc, cô không thể nào chấp nhận được loại số phận này, nó quá cay nghiệt. (Ảnh minh hoạ)
Lúc đưa mẹ ra đồng, Nguyệt thẫn thờ như người mất hồn. Cô mặc kệ mình đang ở đâu, cũng dường như quên mất cả nỗi đau nên một giọt nước mắt không hề rơi xuống. Khuôn mặt cô sắt đá đến khác thường. Điều ấy khiến Quân lo lắng.
- Nguyệt, em không sao chứ?
Trong khi đợi thầy đọc điếu văn, Hoàn ghé đến gần và hỏi.
Nguyệt không trả lời. Anh càng lo lắng cho cô hơn.
- Em cứ khóc hết nước mắt đi, khóc ra em sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Nguyệt quay sang nhìn Hoàn, vô hồn đáp:
- Em không còn muốn khóc nữa. Giờ đây tất cả mọi người đều đã c.hết. Chồng em, mẹ em...và giờ là em.
Hoàn cười gượng, anh vội níu lấy cô như sợ cô sẽ làm điều gì đó không phải.
- Thôi nào Nguyệt, đợi mọi việc xong xuôi, anh sẽ đưa em về thành phố.
- Để làm gì chứ? Để sống trong cái danh gia vọng tộc thối nát nhà các người ư? Tôi không cần.
Đột ngột Nguyệt hét lên khiến tất cả mọi người đều giật mình. Cô giật tung khăn tang, vừa cười vừa mếu chỉ tay vào Hoàn nói:
- Chính anh, chính anh là người đã khơi nguồn tất cả. Tại sao anh lại ra đời chứ? Tại sao anh lại không lộ diện ngay? Sao anh lại giả c.hết ba năm để tôi phải chờ đợi và rời xa mẹ tôi?
Cô ấy đang muốn thoát khỏi những nỗi đau tự bản thân gây ra, cô ấy muốn tìm một ai đó để đổ tội. Hoàn hiểu điều ấy, cho nên anh im lặng.
- Anh, sao anh lại còn sống?
Hoàn quay ra nói với thầy cúng:
- Thầy cứ làm lễ cho kịp giờ, chuyện ở đây con sẽ giải quyết.
Mọi người cũng thông cảm, họ liền giúp thầy làm lễ nhanh hơn. Còn Hoàn, anh cố gắng kéo Nguyệt ra khỏi chiếc quan tài đang được người ta chuẩn bị đưa xuống huyệt. Phút giây này hẳn là khó khăn với cô ấy lắm.
- Nào, Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt anh...
- Sao anh không c.hết đi? Sao đến bây giờ anh mới trở về.
- NHÌN THẲNG VÀO MẮT ANH.
Nguyệt im lặng, cô đau khổ nhìn Hoàn.
Hoàn cố gắng nói cho nội tâm đầy thương tổn bên trong cô hiểu:
- Mẹ em đã đi rồi, và em vẫn phải sống tiếp, em có hiểu không? Nếu như mẹ thấy em như thế này thì bà sẽ càng đau khổ thôi. Em muốn bà đau khổ giống như em hiện giờ sao? Em muốn người c.hết cũng đau lòng như em?
Môi Nguyệt run run, cô thẫn thờ không nói.
- Nếu như em không muốn quay trở lại cái gia đình thối nát kia, thì em có thể...- Hoàn có vẻ khó nói, nhưng anh vẫn tiếp tục - Anh sẽ yêu thương em, trên bất kì danh nghĩa nào. Anh trai kết nghĩa, người yêu, hay chồng, hay tri kỷ. Anh sẽ thay mẹ yêu thương em.
Đây không phải lời tỏ tình nam nữ thông thường. Nguyệt biết. Đây là một lời đảm bảo. Nguyệt nhìn Hoàn một lúc lâu, thấy trong đôi mắt anh có đốm lửa sáng. Thế giới u tối của cô như được chiếu rọi. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy một người đàn ông lại ấm áp từ trong ánh nhìn đến vậy. Dù anh chẳng là ai, anh cũng chẳng làm được gì cho cô. Nhưng chỉ với lời đảm bảo đó, đã khiến cô muốn tin tưởng anh cả đời.
Theo eva.vn
Bố mẹ chồng nói tôi tàn nhẫn khi muốn đưa con sống riêng sau 8 năm chồng mất Bố chồng tôi còn đổ ốm, mẹ chồng đòi t.ự t.ử nếu tôi dọn khỏi nhà. Tôi thật sự khó nghĩ quá Bước vào đời sống hôn nhân chưa lâu thì Dũng, chồng tôi qua đời sau một vụ t.ai n.ạn giao thông. Ở t.uổi đôi mươi và đang quện hơi ấm với người chồng vừa mới gắn bó, tôi như người ngã...