Cuộc gọi lúc nửa đêm thông báo về nơi vợ đang bị tai nạn khiến tôi như phát điên lên
Kỳ nghỉ lễ 30/4 năm nay cũng tương đối dài nên tôi muốn về quê nội cùng cả gia đình. Còn vợ tôi bảo muốn về quê ngoại bởi vì ông bà mong ngóng đã lâu rồi.
Thế nhưng tôi bảo với vợ là ông bà nội dạo này ốm lắm nên cả gia đình về thăm một chuyến. Cuộc cãi nhau nảy lửa của hai vợ chồng diễn ra nhiều ngày, cuối cùng vợ phải nhượng bộ.
Cô ấy sẽ về quê ngoại một mình còn tôi sẽ mang 2 con về quê nội. Thấy vợ chịu nhún, tôi vui lắm, lần này đưa các con về thăm ông bà mừng lắm đây. Những ngày nghỉ lễ sắp kết thúc, 3 bố con có những giây phút thật ý nghĩ ở nơi quê nội. Suốt cả ngày các con chơi tắm biển, nên buổi tối rất mệt chúng đi ngủ từ sớm.
Đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Ở đầu dây bên kia nói địa điểm nơi vợ tôi xảy ra tai nạn. Không biết tình hình của cô ấy thế nào nhưng khi nghe nơi vợ xảy ra tai nạn thì nghĩ đầu dây bên kia có sự nhầm lẫn.
Vợ tôi đang ở quê ngoại Hải Phòng, sao có thể lại bị tai nạn ở Thanh Hóa được. Nghe có gì sai sai nên tôi đã gọi điện thoại lại hỏi thì đầu bên kia nói như đinh đóng cột là vợ tôi đang nằm bất động trên đường.
Ảnh minh họa
Suy nghĩ một lúc tôi mới giật mình kinh hãi, ngày mới yêu vợ cô ấy từng nói là mối tình đầu là người Thanh Hóa. Một tháng trước tôi đã bắt gặp vợ gọi điện cho người yêu cũ. Cứ nghĩ là họ chỉ bạn bè nên tôi không quan tâm, nhưng bây giờ thì thật sự có chuyện xảy ra rồi.
Lòng như lửa đốt tôi đã phóng xe như bay đến nơi vợ xảy ra tai nạn. Chạy xe nhiều tiếng đồng hồ, đến tận 3h chiều tôi mới gặp thấy vợ.
Đúng như dự đoán người ở bên cạnh vợ lúc này không ai khác đó chính là mối tình đầu của cô ấy. Nếu như đây không phải là bệnh viện chắc tôi với hắn đã dùng nắm đấm để giải quyết rồi.
Nhìn vợ đầu băng bó, dây rợ đầy người mà vừa thương lại vừa hận. Thậm chí trong đầu tôi còn nghĩ đây đúng là quả báo can tội lừa dối chồng đi ngoại tình nữa đấy.
Không kìm nén được nữa tôi yêu cầu người đàn ông ra ngoài nói rõ mọi chuyện quan hệ của hai người. Thật không ngờ, tên kia đã ngót 40 tuổi rồi chưa chịu lấy vợ, hắn hi vọng một ngày gia đình tôi tan vỡ để nhảy vào. Hắn còn nói vì quá si mê vợ tôi nên bất chấp gia đình tôi đang hạnh phúc mà nhảy vào phá đám.
Tôi đã nhắc nhở tên đàn ông kia biến đi để mình tự chăm vợ, thế nhưng hắn cứ lo lắng không muốn rời khỏi bệnh viện. Một tuần sau vợ tôi xuất viện, cô ấy cũng thú nhận chuyện đáng xấu hổ kia và nói sẽ không bao giờ qua lại với hắn nữa.
Dù vợ có quỳ xuống xin tha thứ nhưng nhìn cô ta chỉ thấy dơ bẩn nhơ nhớp không muốn chung giường. Mọi người ơi tôi có nên ly dị người vợ phản bội này không?
Theo kenhsao.net
Hợp đồng ân oán (Phần 7)
Quả nhiên, cô không hề yêu anh một chút nào. Cho dù anh cố gắng đặt niềm tin ở cô bao nhiêu lần, thì năm lần bảy lượt cô đều chứng minh cho anh thấy, tình cảm cô dành cho anh chỉ là con số không.
Đức đưa cho cô một hộp thuốc trị đau dạ dày.Nguyệt vội vàng đẩy Đức ra, đứng xuống. Tuy rằng cảm giác vừa xong quả thực rất chân thật, nhưng cô hiểu rằng tất cả chỉ là quá khứ. Mối quan hệ của hai người hiện tại đã đến mức chẳng thể vãn hồi. Hơn nữa, cô cũng không muốn lừa dối chồng.
- Uống đi. Bệnh của em không nặng, nhưng đừng có mà chủ quan.
Nguyệt đẩy lại gói thuốc về phía Đức.
- Không cần đâu, tôi tự biết chăm lo cho mình.
Video đang HOT
- Em nhìn em xem, đã thành ra như thế kia rồi mà vẫn còn mạnh mồm à?
Nguyệt thở dài. Cô không biết làm thế nào để từ chối anh ta mà không biểu hiện quá gay gắt và lạnh lùng. Dù gì chuyện của ba năm trước cũng không phải tại anh ta, và tất cả cũng đã nằm lại trong quá khứ rồi. Con người thì phải luôn tiến lên, không nên vấn vương chuyện cũ quá lâu.
- Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Anh hãy buông tha cho tôi đi!
Đức vội cầm lấy tay Nguyệt, trong lòng cảm thấy khó hiểu tột cùng.
- Rõ ràng là em còn thích anh, tại sao lại không thể gặp nhau nữa?
- Tôi đã kết hôn rồi, tôi còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây. Anh và mẹ anh buông tha cho tôi đi được không?
- Mẹ anh? Bà ấy làm gì em?
Nguyệt biết mình lỡ lời, cô vội quay đầu đi.
Không có gì. Tóm lại là anh đừng đến tìm tôi nữa.
Nguyệt nhấc túi đứng dậy, bỏ đi. Đức muốn chạy theo cô, nhưng anh không thể làm thế. Trước vẻ dứt khoát của Nguyệt, anh biết mình không thể cưỡng ép cô. Hai người từng yêu nhau bao nhiêu năm, anh hiểu quá rõ con người của Nguyệt. Chuyện cô đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi, hoặc chỉ có thể từ từ khuyên can mà thôi.
Đức siết chặt bàn tay. Nhất định anh sẽ giành lại được cô, rồi sẽ bù đắp cho cô tất cả những tổn thương mà cô từng phải chịu đựng.
Nhưng trước hết anh phải tìm hiểu rõ về chuyện xảy ra ba năm trước đây, mà người liên quan đầu tiên chính là mẹ anh, bà Hoan.
Dù gì chuyện của ba năm trước cũng không phải tại anh ta, và tất cả cũng đã nằm lại trong quá khứ rồi. Con người thì phải luôn tiến lên, không nên vấn vương chuyện cũ quá lâu.
Từ sau khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt trong vòng tay Đức, Sâm biết mình không thể như trước được nữa. Hóa ra anh đã đánh giá mình quá cao. Người ta chẳng thể nào mà không ghen khi đã yêu quá nhiều, bỏ ra quá nhiều tình cảm như thế.
Sâm tự hỏi, anh đã làm sai điều gì để phải chịu đau khổ thế này. Suốt bao nhiêu năm qua, nhẫn nại và đợi chờ như con kiến cắn xé, bòn rút trái tim của anh, nhưng anh vẫn cố chịu. Đột nhiên một kẻ xuất hiện, phá hoại gia đình anh, phá hoại luôn cả công sức và tâm tư mà anh bỏ ra bao lâu. Đến một người trầm ổn và cẩn trọng như anh cũng không thể nào chịu được nữa.
Sâm ngửa cổ uống hết cốc bia trên bàn, lại vời nhân viên đưa đến cốc khác.
Nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt ái ngại.
Lần đầu tiên trong đời, Sâm buông thả bản thân, uống đến khi say mèm như thế này. Tại sao người ta nói, uống say thì sẽ quên hết sự đời, thế mà anh uống mãi vẫn không quên. Càng uống nhiều bao nhiêu, ruột gan càng xót xa bấy nhiêu. Chất cồn chảy vào cơ thể, qua bao nhiêu vết thương, càng khiến anh cảm thấy nhức nhối.
Sâm bóp nát cốc thủy tinh, những mảnh vỡ văng ra tung tóe, còn bàn tay anh thì rỉ máu.
Thư trông thấy cảnh ấy thì đau lòng, vội vàng chạy đến đỡ lấy Sâm.
Uống nhiều như thế có thay đổi được gì không? Tôi nói sao cậu không nghe, giờ thì hay lắm rồi!
Cả người Sâm mềm oặt, ngã vào lòng Thư. Thư dìu anh ra xe, đưa về nhà mình.
Trong giây lát, nhìn người đàn ông nằm trên giường, gương mặt mơ màng và đỏ ửng, Thư đột nhiên nảy ra ý định muốn trói buộc anh bên mình. Chỉ cần một bước nữa thôi.
Thư đưa tay lên, cởi áo khoác ra vứt xuống sàn. Cô ngồi lên giường, bên cạnh Sâm. Cô biết rằng lúc này anh cẳng còn tỉnh táo để mà nhận ra người ngồi cạnh mình là ai nữa.
Sâm cứ liên tục lẩm bẩm tên của Nguyệt. Những lời này lọt vào tai Thư, khiến cô khó chịu. Nguyệt cúi xuống, ôm lấy Sâm. Cơ thể lạnh ngắt của cô dán lên người Sâm, cảm nhận sự nóng bừng của anh truyền sang mình. Nhưng hơi ấm đó ngay lập tức chấm dứt.
Sâm ngồi dậy, vẫn vẻ mơ màng đó, anh nhíu mày, đưa tay lên bóp trán.
- Cô là ai? Nguyệt đâu?
Thư sững người. Cô vội rời khỏi phòng.
Một lát sau, Sâm trở ra, Thư đã ngồi ở bàn ăn. Trên bàn là bát canh gừng, hãy còn bốc khói nghi ngút.
- Cậu uống cái này đi cho nóng.
Thư tỏ ra như không hề có chuyện gì, đưa bát canh cho Sâm.
- Lần sau đừng uống nhiều như vậy. Muộn lắm rồi, cậu có thể ở lại đây, mai về cũng được. Dù sao cũng không có xe.
Sâm đưa mắt nhìn Thư, ánh mắt anh đầy vẻ hoài nghi.
- Không được, tôi vẫn phải về. Nguyệt đang chờ ở nhà.
Sâm vội vàng đi ra cửa, xỏ giày.
Thư ấm ức đứng bật dậy, hét lên.
- Cô ta còn lâu mới như vậy! Đến bao giờ cậu mới thôi ngu ngốc đi hả?
Cô không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Tại sao, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều tan vỡ?
Sâm đứng trước cửa phòng. Vợ anh, Nguyệt, đang nằm trên giường, yên lặng ngủ.
Cô không hề chờ anh. Quả nhiên, cô không hề yêu anh một chút nào. Cho dù anh cố gắng đặt niềm tin ở cô bao nhiêu lần, thì năm lần bảy lượt cô đều chứng minh cho anh thấy, tình cảm cô dành cho anh chỉ là con số không.
Thế mà đêm đó anh còn cố ngủ cùng cô, chỉ với hi vọng rằng cô sẽ thay đổi. Là anh quá ngốc, hay là cô quá tàn nhẫn?
Sâm đi đến bên giường, kéo Nguyệt dậy.
Nguyệt đang mơ màng, cơn đau bụng quấy rầy cô suốt từ chiều, mãi mới ngủ được một chút. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
- Em có yêu anh không?
Nguyệt nhíu mày. Sao đột nhiên Sâm lại hỏi mình điều đó? Anh đã biết gì rồi sao?
- Sao anh lại hỏi vậy?
Sâm đi đến ngăn kéo bàn, lấy ra quyển đăng ký kết hôn. Anh ném xuống giường.
- Em có gì để giải thích không?
- Em...
Sâm bực bội. Anh sẽ ngửa bài với cô. Trò chơi đưa đẩy này, anh sớm đã chịu không nổi nữa rồi.
- Em không chịu có con, lấy lý do là chưa sẵn sàng, anh chấp nhận. Em gặp người đàn ông khác, vì công việc, anh chấp nhận. Tận mắt chứng kiến em cùng với người ra ôm ấp nhau, đó có thể là trùng hợp, anh chấp nhận. Nhưng đến giấy kết hôn cũng là giả, em nói xem, anh phải chấp nhận thế nào?
Nguyệt không nói được gì. Cô còn tưởng mình có thể múa rìu qua mắt thợ, lại quên mất rằng Sâm là luật sư. Chuyện anh muốn biết kiểu gì anh cũng điều tra ra được. Tất cả những gì cô làm đều không che được mắt anh.
- Anh để em giải thích được không? Cho em thời gian...
- Lại là câu này. Em có biết anh cho em bao nhiêu thời gian rồi không? Từ lúc kết hôn đến giờ là ba năm.
Sâm chỉ ra phía cửa.
- Nếu như đã không có tình cảm, thì cưỡng ép cũng vô ích. Em đi đi.
Nguyệt ngẩng lên nhìn Sâm. Cô không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Tại sao, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều tan vỡ?
Theo eva.vn
Bí mật về cặp song sinh đẹp như tranh vẽ khiến tôi bật khóc Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ nhiều và chẳng tập trung làm được việc gì. Tôi thương yêu 2 con vô cùng nhưng sợ không đủ vị tha để tha thứ cho người vợ phản bội và tiếp tục nuôi dạy 1 đứa con không cùng huyết thống với mình. Tôi năm nay 35 tuổi, hiện đang làm trưởng phòng của một công...