Cuộc gọi lúc 0h
Suốt đoạn đường nàng kiên trì với ý nghĩ chồng mình rồi sẽ ổn. Mẹ nàng quay đi giấu nước mắt, chị nàng im lặng.
Đêm, trằn trọc, sau 3 cuộc gọi và 2 tin nhắn không được trả lời nàng uể oải tắt đèn và nằm xuống giường.
Điện thoại báo đã gần 11h đêm.
Mệt mỏi nàng thiếp đi lúc nào không biết để rồi sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên lúc 0h thừa vài giây. Nhìn tên nàng lo lắng, sao chị lại gọi giờ này:
- A lô chị 2 à?
- Ừ 2 đây, em có nghe gì về việc thằng Út bị tai nạn không em?
- Không chị ơi, sao mà bị tai nạn, tối nay em gọi ảnh không nghe điện thoại.
- Ừ bạn nó mới gọi cho anh 2, nó bị tai nạn phải đưa vào viện.
Nàng cúp điện thoại rồi vội vàng bấm số máy chồng mình và gọi, con tim đánh thót từng hồi. Không ai nghe máy, nàng gọi lại cho anh chị để được xác nhận đúng là chồng nàng bị tai nạn.
Hốt hoảng nàng gọi về cho mẹ mình báo chồng bị tai nạn.
Vài giây sau nàng đặt vé máy bay chuyến sớm nhất lên chỗ chồng đang nàng đang công tác, dự kiến đi cùng với anh chồng.
Mẹ nàng không đồng ý, yêu cầu nàng đổi tên thành em trai nàng đi thay vì nàng bầu đã hơn 6 tháng đi lại nguy hiểm. Nàng chần chừ rồi cũng đồng ý, lòng vẫn hi vọng chồng không sao.
Video đang HOT
Đợi chờ, đợi chờ rồi lại đợi…
8h sáng hôm sau anh chồng và em trai nàng gọi điện thoại báo về cho hay chồng nàng chưa tỉnh nhưng chỉ bị gãy tay gãy chân, đưa về chăm sóc ở nhà là được.
Mẹ nàng, chị nàng đặt vé và yêu cầu nàng cùng đi về nhà, nơi mà chồng nàng sẽ về sau vài tiếng nữa. Nàng dùng dằng không muốn đi và yêu cầu đưa chồng nàng về SG để tiện chữa trị nhưng không ai chấp nhận vì nàng bầu bì không thể đảm nhận.
Suốt đoạn đường nàng kiên trì với ý nghĩ chồng mình rồi sẽ ổn. Mẹ nàng quay đi giấu nước mắt, chị nàng im lặng.
Nàng vẫn không nguôi hi vọng dù nước mắt đã vô thức tứa ra, những tiếng nấc cũng bật ra khỏi cổ họng.
Nàng xoa bụng nhủ thầm với con trong bụng rằng nhất định ba sẽ không sao con à.
Xe đến nơi, nàng xuống xe, em trai mắt đỏ hoe ra đỡ, nàng bước vào nhà. Nhà rất đông, đông lắm…
Đằng kia, giữa nhà, là chồng nàng đó, nàng không thấy rõ mặt vì đã được che bằng một miếng vải trắng.
Nàng mất hết sức lực, khuỵu xuống và mắt nhòa đi.
Nàng – 27 tuổi – góa chồng.
Con nàng – thai nhi 6 tháng – mồ côi cha!
Nước mắt mặn chát!
Nàng vẫn còn có con!
Tác giả: Hồng Phúc An
Gửi tác phẩm (không quá 500 chữ) dự thi Truyện ngắn Smartphone để có cơ hội nhận được 5 triệu đồng và nhiều giải thưởng giá trị.
Gửi về địa chỉ: Duthi@tiin.vn kèm tiêu đề, họ tên, SĐT, Facebook liên lạc.
Theo Baodatviet.vn
30 cuộc gọi dồn dập đêm mưa bão và giọt nước mắt ân hận của nàng dâu
Khi taxi dừng trước nhà bạn, rút điện thoại từ trong túi ra, Linh hốt hoảng khi thấy 30 cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng.
25 tuổi, Linh lên xe hoa về nhà chồng. Sau đám cưới, cô và chồng sống cùng với bố mẹ chồng. Mới đầu Linh hơi e dè vì cô nghĩ tới cảnh nàng dâu mẹ chồng sống cùng nhau sớm muộn gì cũng có va chạm. Tuy nhiên, về sống cùng, Linh mới nhận ra, mẹ chồng cô là người phụ nữ dịu dàng, điềm đạm và rất mực yêu thương con trai, con dâu.
Vốn là cán bộ nhà nước đã về hưu, mẹ chồng Linh ngày ngày vẫn đồ xôi đem bán để kiếm thêm tiền chi tiêu. Do đó, sáng sớm cứ tầm hơn 4h bà đã dậy đồ xôi và chuẩn bị hàng cho ngày mới.
Từ ngày Linh về làm dâu, cứ mỗi buổi tối, bà lại hỏi con dâu: "Mai vợ chồng con thích ăn gì để mẹ mua. Nếu thích ăn bún phở thì mẹ dậy sớm hầm xương rồi làm cho các con ăn cũng được".
Khi đó, Linh cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ chồng. Cô về làm dâu chưa được bao lâu, chưa giúp được gì bà đã có bầu. Chưa kể, Linh vốn nghén nhiều nên suốt ngày chỉ nằm bẹp trên giường nên mọi công việc mẹ chồng đều lo hết.
Từ việc nấu nướng tới rửa bát, giặt giũ đều đến tay bà. Tuy nhiên, mẹ chồng Linh chưa 1 lần kêu ca, phàn nàn. Bà lúc nào mắng yêu: "Cha bố cô. Cô đừng có đụng tay vào, cứ làm sao cho mẹ con khỏe mạnh là tôi mừng rồi. Cháu tôi sau này không bụ bẫm thì đừng trách".
Để Linh yên tâm không áy náy bà thẳng thắn nói rằng, ngày xưa bà làm dâu, chịu không ít thiệt thòi vì quan niệm mẹ chồng nàng dâu. Giờ có con dâu, bà không muốn con chịu cảnh khổ cực như bà xưa kia nữa. Khi đó, Linh cảm động, ôm bà mà khóc. Mẹ chồng Linh thấy con dâu xúc động bà cũng nghẹn ngào.
Chân tay Linh rụng rời, cô ôm con gọi taxi mà nước mắt cứ tuôn trào (Ảnh minh họa).
Ngày Linh vào viện sinh, chồng cô đi công tác tận Đà Nẵng, chỉ có 2 mẹ con xách làn bắt taxi đến bệnh viện. Khi đó, Linh sợ lắm, sợ bà đã già yếu sẽ vất vả.
Vì thương con dâu, bà không ngại xông pha lo hết thủ tục, giấy tờ nhập viện. Khi Linh vào phòng mổ, cô nhìn ra thấy mẹ chồng nước mắt rưng rưng, tay vẫn ra hiệu cho cô "cố lên". Tới giờ Linh vẫn không thể quên hình ảnh đó.
Linh và mẹ chồng không chỉ thấu hiểu cho nhau mà còn rất "tâm đầu ý hợp". Hễ có chuyện gì ở cơ quan Linh cũng kể cho mẹ nghe, nhờ mẹ tư vấn. Ngay cả chuyện vợ chồng cô cãi nhau, không ít lần Linh đứng ra nhờ mẹ làm "quân sư".
Linh nhớ có lần, vợ chồng cô cãi nhau to. Chồng Linh giận quá ném vỡ chiếc cốc trên mặt sàn. Linh khóc nức nở, cô ôm đứa con 5 tháng tuổi bỏ về ngoại giữa trời mưa bão. Tuy nhiên, đi giữa đường, Linh nghĩ lại nên sang nhà cô bạn thân ngủ, chờ sáng rồi tính. Khi đi, giận quá, Linh quên mất nghĩ đến mẹ chồng, vì thế về sau cô ân hận vô cùng.
Hơn 30 cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng Linh không hay biết. Chỉ tới khi taxi dừng trước nhà bạn, rút điện thoại từ trong túi ra cô mới thấy. Linh hốt hoảng gọi lại mẹ chồng không bắt máy. Tới hơn 30 phút sau, mẹ chồng Linh gọi lại. Tuy nhiên, đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ hối hả: "Cô là con gái cụ Lành à, tới đây mau, cụ ngã xe đang được chúng tôi đưa vào trạm xá băng bó rồi. May là có người trực".
Chân tay Linh rụng rời, cô ôm con gọi taxi mà nước mắt cứ tuôn trào. Tới nơi, cô thấy mẹ chồng đang nằm trên cáng với mái tóc bạc phơ ướt nhèm.
Linh liên tục xin lỗi mẹ chồng. Một lúc sau, chồng Linh đánh xe tới, mặt anh tái mét, xin lỗi mẹ và vợ. Hôm đó trên đường về, chồng Linh không dám hé răng nói thêm nửa lời.
Mẹ chồng Linh mặt vẫn nghiêm nghị nói: "Chúng mày muốn mẹ tức chết phải không. Thằng Minh mày nói mẹ nghe. Mày muốn mẹ mày tức chết à. Mai mày liệu đi mua đúng cái bộ cốc mày làm vỡ mang về, không mua được đúng loại cốc đó đừng trách mẹ".
Nói rồi bà nhìn sang con dâu nháy mắt. Hôm sau, mẹ chồng Linh sốt nặng vì cảm lạnh. Cô tá hỏa thuốc thang bồi bổ cho bà. Phải hơn 2 tuần sau, mẹ chồng mới khỏi ốm. Linh ân hận vô cùng. Cô nhận thấy hành động bỏ đi của mình là dại dột, nông nổi.
Biết Linh buồn, mẹ chồng cô thủ thỉ: "Đàn bà dù có giận chồng đến mấy con ạ. Chớ có bỏ đi nhé. Con bỏ đi rồi, sau khó về lắm. Mẹ là mẹ chồng, nhưng mẹ coi con như ruột thịt của mẹ, nên mẹ chỉ mong những điều tốt đẹp cho con mẹ, cháu mẹ mà thôi".
Linh nghe tới đó cô khóc nức nở, chẳng ngờ trên đời lại có người mẹ chồng tuyệt vời như thế. Cô xin lỗi bà và cũng hứa sẽ chẳng bao giờ dại dột mà bỏ đi như vậy nữa.
Theo Phunutoday
Duyên phận Phần 8 Hết ngày thứ nhất. San ngày thứ 2. Cô không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của AT cà. Cô nhớ anh da diết. Nhưng cái tôi của cô quá lớn. Không cho phép cô gọi AT trước. Đến tối. AT gọi. Nhìn thấy màn hình hiện chữ Honey. Cô vui lắm. Nhưng kệ. Cô để hết hồi chuoing thứ nhất....