Cuộc gặp gỡ định mệnh của người mẹ đáng thương và đứa con gái sau 20 năm bị đán.h cắp
Đêm khuya đang yên ắng, đột nhiên nhà ông Tân có tiếng cãi nhau lớn. Thế rồi chỉ trong phút chốc, cả đám đông nhào ra ngoài, hô hoán đuổi đán.h bóng 1 người đàn ông. Tiếng cái Bông cứ gào khóc gọi mẹ khiến ai nghe thấy cũng nhói ở trong tim.
- Đuổi theo! Bắt lấy nó!
- Con của tôi! Trả con cho tôi!
- Mẹ ơi…
Cái đêm định mệnh ấy đã trải qua cách đây 18 năm rồi. Bây giờ Hồng vẫn còn nằm mơ thấy nó, những tưởng mọi chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua. Ngày ấy, bà đã bị đán.h cắp đứa con rơi của mình!
Hồng đang mải suy tư thì Loan – cô kế toán mới bước vào nói:
- Cô ơi! Có ông khách này muốn lấy hóa đơn đỏ ạ!
Hồng đứng dậy, khẽ gạt đi nước mắt bước ra ngoài quầy thuố.c chào khách.
Ảnh minh họa
Trước đây, Hồng từng có 1 thanh xuân rất đẹp. Là cô gái có nhan sắc nên Hồng được rất nhiều người để ý. Nhưng trong số ấy cô chỉ yêu mỗi Thanh. 2 người đều xuất thân nghèo khó giống nhau nên có nhiều điểm tương đồng trong cách nghĩ. Ở bên anh, cô cảm thấy cuộc sống thật yên bình.
Thế nhưng Thanh lại bị ép cưới 1 cô gái nhà giàu. Anh cũng chẳng khác gì Hồng, cũng là trai đẹp bảnh bao nên dễ lọt vào mắt xanh của nhiều người. Cô ấy yêu anh, nhưng anh chẳng đáp trả. Cuối cùng, gia đình họ đã dùng tiề.n để “mua” anh về làm rể.
Người yêu đi lấy vợ, Hồng vẫn cứ ngày đêm thương nhớ còn Thành vẫn lén lút ra ngoài gặp tình cũ, nhiều lần hứa hẹn với cô rằng:
- Đợi anh lấy được chút tiề.n của nhà đó, hai đứa sẽ cao chạy xa bay.
Tin người yêu vẫn còn yêu mình, Hồng chẳng ngại dâng hiến cho anh đời con gái trong 1 lần 2 người thậm thụt hẹn hò nhau, như để khẳng định với anh rằng cô yêu anh và quyết chí chờ anh.
Thế mà ngày biết tin cô có bầu, Thanh cuống cuồng chối bỏ:
- Anh…anh không thể đi cùng em được. Anh còn có gia đình, còn vợ con! Họ sẽ không tha cho anh đâu!
- Tại sao vậy? Anh chẳng bảo sẽ cùng em…
Hồng gào khóc trong đêm, chưa nói hết câu anh đã ngăn cô lại:
- Đừng đợi anh nữa. Anh xin lỗi!
Nói rồi anh bỏ chạy, để lại mình cô chới với giữa đêm đông lạnh lẽo.
Video đang HOT
Hồng cứ nhất mực không chịu bỏ cái thai, cô nghĩ chắc là anh lo lắng quá nên mới nói như vậy chứ cô hiểu anh yêu cô nhiều đến thế nào. Thấy người yêu 1 mực không từ bỏ, Thanh cũng đâ.m ra sốt ruột. Anh chẳng biết làm sao bèn tìm đến cầu cứu em trai.
- Em cầm số tiề.n này đưa cho Hồng. Hãy giúp anh đưa cô ấy đi giải quyết cái thai được không?
- Anh tự gây ra thì tự làm đi. Em không làm! – Long gằn giọng.
- Mày có thương anh không đấy hả? Mày muốn anh bị người ta ruồng rẫy mới chịu phải không? – Thành khóc lóc van lơn.
Long chẳng nói gì, cầm lấy gói tiề.n của anh trai rồi bỏ đi. Thực ra bản thân anh cũng có tình cảm với Hồng. Nhưng vì thấy cô chọn anh mình nên chẳng dám tiến thêm làm gì nữa. Ngày anh trai đi lấy vợ, Long đã khấp khởi mừng thầm nghĩ đến việc sẽ có cô trong tay. Nay biết được cái tin 2 người họ có con với nhau, lòng anh đau như cắt.
Tối hôm ấy, anh hẹn Hồng ra nói chuyện. 2 người cứ ngồi bên nhau mãi chẳng nói câu gì. Long thở dài rồi cũng nói:
- Anh Thành muốn tôi đưa chị đi.
Hồng thừa biết anh đang muốn nói đến chuyện gì nên tự nhiên tủi thân ôm mặt khóc nức nở.
- Chừng nào chị muốn, cứ bảo tôi – Long buồn rầu nhìn cô nói.
2 người họ hẹn nhau sáng hôm sau sẽ lên đường. Anh tới trước nhà cô rất sớm, đưa cô đi ăn sáng rồi mới đến 1 phòng khám thai. Bác sĩ đưa cái đầu dò trên bụng bảo em bé đang rất khỏe mạnh, Hồng lại trào nước mắt. Giây phút ấy khiến cô chẳng thể nào cầm lòng được. Cô bỏ chạy ra khỏi phòng khám đó, quyết định không dứt đi cốt nhục của mình.
Hồng trở về, sinh ra 1 b.é gá.i xinh xắn. Mặc dù cô 1 mực không nói ra tên bố đứ.a tr.ẻ nhưng dân quanh đó vẫn cứ xì xào bàn tán nói cô chửa hoang với Thành. Thấy vậy, vợ Thành liền bàn với bố mua nhà chuyển vào Nam ở, buộc anh phải cắt đứt mọi liên hệ với Hồng.
Giận con gái, ông Tân đẩy cô ra cái nhà bỏ không ở góc vườn, không cho sinh hoạt chung cùng gia đình nữa. Nghĩ thấy thương cảm, Long vẫn thường lén mang đồ ăn tới cho 2 mẹ con cô.
Cứ như thế bé Bông lớn lên, nó quấn lấy Long như thèm hơi của mẹ. Anh cũng thật lòng thương yêu nó như má.u mủ của mình. Nhưng Hồng thì mãi không mở lòng với anh. Lầm lỡ với anh trai, để rồi bắt em trai phải là người đứng ra lo toan cứu giúp vô hình chung đã tạo ra 1 rào cản khiến cô cảm thấy xấu hổ, tủ.i nhụ.c mỗi lần đứng trước Long.
Một lần, đang đêm khuya thì trời mất điện. Long thương 2 mẹ con Hồng nên đã cầm đèn pin và vài cây nến sang nhà. Lúc bước qua cổng, anh vô tình nghe thấy ông Tân đang nói chuyện với 1 người lạ mặt.
- 200 triệu. Ông ưng thì lấy!
- Nó biết ăn chưa?
- Tôi thấy mẹ nó đút cơm cho được mấy tháng nay rồi.
- Lúc nào thì tôi bế nó đi được?
Ông Tân lưỡng lự hồi lâu rồi bảo:
- Ông chờ ở đây, tôi đán.h lừa mẹ nó rồi ông xuống bắt.
Long run rẩy sợ hãi khi thấy bóng ông Tân đứng dậy, chuẩn bị đi về phía góc vườn. Anh vội vàng chạy ra ngoài ngõ, trèo qua cái tường rào nhảy vào bên trong. Anh núp sau gốc nhãn, thấy ông Tân đang soi đèn pin đi tới. Nghĩ chẳng còn thời gian nữa, Long trùm cái mũ lên đầu, chạy thẳng vào trong nhà thấy 2 mẹ con Hồng đang ngủ. Anh ôm lấy đứ.a tr.ẻ rồi bỏ chạy.
Hồng giật mình choàng tỉnh, vồ lấy con nhưng không kịp. Cô gào lên:
- Cướp! Cướp…con của tôi!
Ông Tân giật mình né người vào bụi cây, ngẫm tưởng con gái biết được tin của mình rồi nên đang run rẩy chưa biết làm gì thì thấy 1 cái bóng chạy vụt qua trước mặt. Bông tỉnh dậy, liên miệng gọi tên mẹ. Ông Tân ngỡ ngàng, vội vàng đuổi theo.
Hồng chạy tới ngõ thì thấy người đàn ông lạ bước ra quát:
- Định phỉnh lừa tiề.n của tôi hả? Bố con ông được lắm!
Cô điếng người đứng nhìn ông ta kể lại chuyện giao dịch của mình với bố đẻ. Sốc quá, cô ngất xỉu tại chỗ.
Bông mất tích cùng ngày với Long, Hồng cũng đoán ra đó là anh nhưng không dám nói. Cô sợ rằng người ta biết anh rồi, sẽ truy ra bố cô sa vào đường dây buôn bá.n tr.ẻ e.m.
Ông Tân suy sụp rất nhiều sau khi bị con gái vạc.h trầ.n sự việc. 2 cha con họ giận nhau chẳng hỏi han nửa lời. Không chịu được áp lực, ông Tân t.ự vẫ.n, để lại lời trăng trối ngắn ngủn:
- Bố xin lỗi đã làm con tổn thương. Bố rất hận bản thân mình. Bố cứ nghĩ để Bông đi con sẽ còn cơ hội với người khác, đời con sẽ thoát được cảnh nghèo.
Hồng cứ trân người cầm tờ giấy trong tay. Cô chẳng thể khóc thêm được nữa.
Cô hiểu long là người như thế nào nên vẫn cứ an tâm cho rằng sẽ có ngày anh mang Bông trả lại cô. Ấy mà cô cứ chờ mãi, đợi mãi gần hết cả thanh xuân của mình vẫn chẳng thấy tăm hơi anh đâu.
Đến 1 ngày, người ta báo tin thấy Long đã bị chế.t trong 1 trận hỏa hoạn, cô ngẫm tưởng Bông cũng theo anh đi rồi. Hồng những tưởng đã chế.t đi được trong những ngày tang thương ấy.
Nhiều năm sau, cô lên thành phố làm ăn thì gặp được 1 người đàn ông đã góa vợ. Thấy người ta thật lòng với mình, Hồng cũng đồng ý kết hôn. 2 người họ có 1 tiệm thuố.c tây lớn, cuộc sống cũng khá giả.
Gần đây, Hồng mới tuyển 1 kế toán mới vì người cũ xin nghỉ việc. Nghe nói cô ấy cũng mồ côi cha mẹ nên Hồng cũng thương, luôn dành nhiều sự quan tâm, ưu ái hơn những nhân viên khác.
Đang lúi húi lục đồ trong tủ, chẳng may Loan sơ ý vướng phải 1 góc kính bị vỡ, 1 bên vai chả.y má.u. Hồng sốt sắng chạy đi lấy băng quấn cho cô thì giật mình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Loan.
- Sợi dây này…
- Dạ, bố con bảo của mẹ để lại.
- Của mẹ con ư?
Hồng cuống cuồng vạch áo Loan ra lần tìm. Loan sợ hãi, lúng túng không hiểu có chuyện gì thì Hồng đã la lên:
- Đây rồi! Vết bỏng! Ngày còn nhỏ con bị bỏng ở đây.
Hồng ôm lấy mặt Loan kinh ngạc ngắm nhìn, vội vàng túm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô bảo:
- Nó! Chính nó! Ngày xưa ông ngoại con là thợ mỹ ký. Ông đã làm riêng sợi dây này cho mẹ. Con ơi…Con ơi…
Hồng ôm chầm lấy Loan gào khóc. Cô gái không hiểu có chuyện gì cứ gỡ bà chủ ra ấp úng nói:
- Không phải! Bố mẹ con mất trong 1 đợt hỏa hoạn. Người ta đưa con về trại trẻ mồ côi.
Hồng nhìn con gái nước mắt dàn giụa. Cô cứ khóc nấc lên từng hồi, từ từ kể lại câu chuyện trái ngang của đời mình…
Theo WTT
Để lấy được vợ giàu sang, tôi phủi trách nhiệm làm con và không muốn nhận mẹ nhưng rồi nhận cái kết bất ngờ
Một hôm đi làm về nhìn bên ngoài thấy đôi dép lạ nhưng lại rất quen, chưa hết ngạc nhiên tôi đã giật mình khi thấy mẹ đang cầm chiếc chổi lau nhà...
Học xong đại học tôi may mắn được vào làm trong một công ty tin học có tiếng của thành phố, ở đây tôi quen và yêu con gái của tổng giám đốc. Trước sự danh giá sang trọng của gia đình em tôi không dám nói nhiều về thân phận của mình, cũng như càng không bao giờ muốn nhắc đến người mẹ không chồng mà có những 4 người con. Mỗi lần em hỏi về bố mẹ, tôi toàn đáp gọn lỏn:
- Anh là trẻ mồ côi làm gì có bố có mẹ, anh được lớn lên ăn học tử tế nhờ sự bao bọc của xã hội và từ khi học cấp 2 anh đã phải tự làm mọi việc để kiế.m tiề.n đi học.
Nghe thấy xuất thân của tôi người yêu càng xó.t x.a và yêu mến khâm phục nghị lực của tôi hơn. Mà đúng là tôi mới học lớp 6 đã phải vừa đi bán vé số và nhặt ve chai để kiế.m tiề.n đấy thôi, hoàn cảnh của tôi cũng đáng thương lắm chứ. Tổng giám đốc cũng là người có đức không câu nệ chuyện môn đăng hộ đối, trong khi mẹ em thì luôn phản đối cuộc hôn nhân thì chính ông đã đứng lên tác thành cho mối lương duyên của chúng tôi.
Tôi quen và yêu con gái của tổng giám đốc (Ảnh minh họa)
Ngày cưới tôi không báo cho mẹ và các em biết nên khách khứa toàn của nhà gái còn nhà trai có mỗi chú rể và mấy người bạn. Chính sự thông cảm của gia đình người yêu và sự vắng mặt của mẹ tôi đã khiến cho đám cưới được suôn sẻ ấm cúng. Sau đám cưới bố mẹ vợ cho chúng tôi căn biệt thự và đứng tên của tôi luôn, chính sự vô tư và coi trọng chàng rể khiến trong thâm tôi luôn thầm cảm ơn gia đình vợ đã cho tôi được mở mày mở mặt với mọi người.
Một hôm đi làm về nhìn bên ngoài thấy đôi dép lạ nhưng lại rất quen, chưa hết ngạc nhiên tôi đã giật mình khi thấy mẹ đang cầm chiếc chổi lau nhà. Tôi bối rối lo sợ vội kéo mẹ ra ngoài nói nhỏ:
- Sao mẹ lại biết con ở đây mà đến, thôi mẹ về đi con không muốn bố mẹ vợ biết được con có người mẹ không chồng mà 4 đứa con, chắc vợ con đi chợ chưa về phải không mẹ đi theo con ra xe ngay bây giờ.
- Vợ con về quê mời mẹ lên đây mà chứ sao mẹ biết được con lấy vợ rồi.
- Thôi không nói nhiều nữa con sẽ đưa mẹ về quê chứ mẹ không ở đây thêm một giây phút nào nữa.
(Ảnh minh họa)
Mẹ tôi không nói gì mà lầm lũi vào lấy đồ đi theo tôi, ra đến cổng thì chạm mặt vợ, vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã mắng tới tấp:
- Anh cứ nghĩ em là người vợ hiền lành tử tế, tối qua thì bảo thuê ô sin mà hôm nay đã lôi ngay mẹ anh ở quê ra để giúp việc. Quá khứ của anh chưa đủ tồi tệ hay sao mà em còn cứa thêm vào. Em ác lắm.
- Anh nói gì em không hiểu, thì em có thuê ô sin thật chị ấy đang ở trong nhà ý. Còn chuyện về gia đình anh em đã biết từ lâu rồi, nhưng sợ anh ngại nên em chưa muốn nói ra. Nay vợ chồng mình đã ổn định cuộc sống rồi em muốn đón mẹ ra đây để vợ chồng mình báo hiếu. Sao anh nặng lời với em vậy?
Lời nói của vợ khiến tôi xấu hổ chỉ biết nói lời xin lỗi vợ xin lỗi mẹ, nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ tôi càng thấy mình là người con chẳng ra gì. Đúng là không có sự vị tha nhân từ của vợ chắc cả cuộc đời này tôi sẽ là người con bất hiếu người chồng bỏ đi. Không nói với vợ lời nào nhưng nhìn vào ánh mắt của em tôi thầm cảm ơn quyết định đúng đắn của em đã đón mẹ ra ở cùng với vợ chồng tôi. Từ ngày đó trong lòng tôi luôn được thanh thản và tôn trọng mẹ hơn bao giờ hết.
Theo Ngoisao
Duyên do trời, phận do người, còn hạnh phúc là do mình Phật nói năm trăm lần ngoái đầu, đổi lấy một lần lướt qua nhau...năm trăm lần kiếp trước đổi lấy một lần lướt qua nhau kiếp này... Trong cuộc đời quá dài và cũng quá đỗi ngắn này, có những cuộc gặp gỡ trở thành định mệnh, sau đó cũng là đi qua nhau, nhưng lại khiến cho con người ta nhớ về...