Cuộc đời tươi sáng sau hai mối tình thất bại
Sau hai cuộc tình tan vỡ, tôi quen anh, hơn 20 tuổi. Anh là người nước ngoài, khách quen của quán tôi làm. Thi thoảng lúc hết giờ làm, anh đợi rồi hai người cùng đi uống nước.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, vào đại học sống xa ba mẹ. Cuộc sống sinh viên vất vả, suốt ngày làm thêm, không một chút nghỉ ngơi. Tôi vốn bản tính hiền lành và nhu mì, không thích làm mất lòng ai.
Tôi quen Khôi lúc bước vào đại học, anh học năm cuối. Cuộc sống vất vả nhưng tôi không muốn anh biết, khuôn mặt tôi lúc nào cũng nở nụ cười và chẳng bao giờ chia sẻ khó khăn của mình. Quen nhau, anh luôn nghĩ tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầy đủ, đi làm thêm chỉ cho vui. Thời gian quen nhau gần 2 năm, tôi với anh đã đi quá giới hạn, tôi thật sự rất sợ hãi và chỉ luôn nghĩ anh là chồng mình.
Cái gì đến cũng đến khi cả hai không hiểu nhau, anh luôn sống và nói lý tưởng này nọ, trách tôi không có lý tưởng sống. Tôi vốn khác anh, những dự tính không bao giờ nói ra và luôn giữ cho mình một màng bảo vệ, đề phòng mọi thứ. Tôi chỉ hành động còn anh luôn nói. Sự bất đồng ngày càng diễn ra, chúng tôi quyết định chia tay. Cho đến giờ hai người vẫn là những người bạn tốt.
Khi chia tay anh, tôi lại lao vào công việc. Rồi tôi gặp Minh, anh không học ngang tôi nhưng thương tôi rất nhiều, tuy nhiên cái thương của anh đáng để tôi sợ hãi. Tôi từng trải qua tình cảm với một người đàn ông rồi nên khi yêu lần này hy vọng cả hai trân trọng, tiến đến vợ chồng, nhưng làm sao tôi có thể sống chung với một quỷ dữ.
Tôi phát hiện ra trước khi yêu mình, anh đã yêu nhiều người. Quen anh lâu ngày tôi dần biết hết lý do vì sao những người trước lại ra đi. Anh từng đánh tôi trước mặt mọi người với lý do tôi không đưa xe máy cho anh trong khi tôi cần xe máy để đi làm. Anh bản tính bạo lực, nhỏ nhen, điều đó tôi không thể chấp nhận được.
Video đang HOT
Khi chia tay, anh tát mạnh đến mức trên mặt tôi in 5 ngón tay. Anh chửi rủa, tệ hơn là gặp chị tôi, nói tôi đã quan hệ với anh ta. Trải qua 2 người đàn ông như thế, tôi phải cố đứng dậy, bước đi mạnh mẽ hơn xưa.
Ngoài giờ học tôi đi làm bán thời gian ở một nhà hàng nhỏ, thuộc khu vực người nước ngoài. Tình cờ biết anh, khách hàng quen của quán. Anh có làn da ngăm và nụ cười tươi. Anh đến ăn thường xuyên, quan sát và nói vài câu chuyện với tôi. Anh hơn tôi 20 tuổi, thi thoảng tôi kết thúc giờ làm, anh đợi rồi hai người cùng đi uống nước. Cuộc sống tuy mệt và vất vả nhưng tôi thấy vui. Anh là một doanh nhân, đến Việt Nam 5 năm và đang làm việc tại đây.
Tình cờ sao khi nhà anh gần nhà tôi, chúng tôi thường xuyên đi tắm biển vào buổi sáng, tình cảm tự nhiên phát triển, tôi nhận thấy bên anh mình thật hạnh phúc. Còn anh như thế nào tôi không rõ, bởi vốn dĩ bên cạnh anh có nhiều cô gái khác ngoài tôi, xinh đẹp. Tôi không quan tâm bởi trong suy nghĩ không còn hai chữ ổn định với một người nữa rồi, cái gì tới sẽ tới thôi. Anh là người nước ngoài, quan niệm sống khác tôi, tôi không chắc chắn gì cả, nhưng giờ thấy hạnh phúc.
Quen nhau một thời gian, anh hỏi tôi làm một tháng bao nhiêu, tôi thành thật nói 5 tiếng khoảng 40 nghìn đồng, anh thường xuyên tới ăn nên biết tôi làm như thế là quá vất vả. Tôi lại nấu ăn ngon nên anh thuê tôi nấu ăn cho anh và dạy anh học tiếng Việt, trả lương rất phù hợp. Quả thật tôi mừng khi làm việc cho anh, lại có thời gian học tập. Tôi chẳng dám mơ cao, chỉ mong mọi thứ bình thường và không quay lại thời kỳ đen tối giống như thời tôi quen Minh.
Theo VNE
Chồng quê, vợ phố 'nhục' làm sao!
Chị sinh ra trong gia đình cán bộ công chức ở Hà Thành, anh là quê mãi tận Nghệ An, đôi vợ chồng trẻ lập nghiệp ở phố, cuộc sống không sung túc nhưng cũng vào loại khá giả.
Vậy mà mỗi lần về quê chồng hay có bố mẹ chồng ra chơi là chị lại gặp tôi than thở đủ chuyện. Rồi chị hỏi tôi cách sống của người quê như thế nào để lần sau chị còn biết mà cư xử. Thực ra, vấn đề của chị bạn tôi cũng là vấn đề của không ít phụ nữ thành phố lấy chồng xuất thân từ nông thôn, nhất là những cặp vợ chồng trẻ còn ít kinh nghiệm.
Bố, mẹ chồng ra thăm
Có người khác đến ở trong nhà, tất nhiên mọi sinh hoạt sẽ có sự thay đổi. Nhưng nếu người đó là bố hay mẹ chồng thì cách cư xử của chị em càng phải khéo léo hơn để tránh những chuyện không hay. Trường hợp của chị M là một ví dụ. Hôm đầu bố chồng ra, chị hào hứng vào nhà hàng mua hẳn một con gà hấp muối về bồi dưỡng cho ông mau lại sức sau chuyến đi đường xa. Món ấy anh chị và thằng bé con cũng chưa được ăn bao giờ. Thế mà, ông cụ vừa nếm xong một miếng đã chê:
- "Bố đã bị yếu thận lại còn mua cái đồ mặn thế này, ăn làm sao được"
Cả bữa hôm đó ông chỉ ăn độc mỗi canh. Những ngày sau, con dâu làm món nào ông cũng kêu không hợp khẩu vị, chưa được một tuần sau ông xin phép về. Trường hợp của chị M đáng lẽ không đến mức mất lòng bố chồng như vậy nếu như chị biết trước được những thói quen ăn uống ở quê và chịu khó làm những món mà bố chồng thích để chiều lòng ông.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. Đó là chưa kể đến việc có người còn không dám cho ông bà gần gũi cháu. Dần dần các cụ nảy sinh tâm lý mặc cảm, thấy con dâu coi mình là nguời thừa trong nhà. Có người để bụng ấm ức về quê mới kể, cũng có người phàn nàn với con trai, rồi chồng nói vợ, vợ cãi lại, thế là sinh chuyện.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. (ảnh minh họa)
Chị H ở cơ quan tôi vừa kể lại một tình huống dở khóc dở cười thế này: "bà cụ ở bẩn quá, một bộ quần áo mặc mấy ngày không chịu giặt, mỗi lần bà bế cháu mình đều phát hãi, đã thế có hôm bà còn vạch ti cho con bé bú rồi nựng "ti bà thích hơn ti mẹ nhỉ" mình bảo "mẹ làm thế mất vệ sinh cho cháu" thế là bà dỗi: ngày xưa tao nuôi chồng mày thì đã sao".
Qua những câu chuyện trên có thể thấy rằng việc ứng xử như thế nào với bố mẹ chồng từ quê ra thăm đối với các chị em là điều không đơn giản. Trước hết, chị em nên xác định tư tưởng bố mẹ chồng từ quê lặn lội ra cũng là vì thương con nhớ cháu. Tấm lòng của ông bà là điều rất đáng quý. Hãy thay tâm trạng không thoải mái khi nghe tin bố mẹ chồng ở quê ra bằng việc chuẩn bị chu đáo để đón tiếp ông bà. Đó không chỉ là chuẩn bị về vật chất, đồ dùng, nơi ăn chốn ngủ mà chị em cũng nên chuẩn bị cả tâm lý cho mình nữa. Những ngày đó, đừng nên tỏ ra bận rộn quá mà nên dành thời gian nhiều hơn để gần gũi ông bà, vừa giúp ông bà làm quen với cuộc sống mới, vừa hiểu được sở thích, suy nghĩ của ông bà từ đó lựa cách ứng xử.
Về quê chồng
Chị L không hiểu vì sao mà ở quê không ai niềm nở với chị, mặc dù anh chị làm ăn khấm khá, mỗi lần về đều đóng góp một số tiền lớn, khi thì xây nhà thờ họ, lúc lại ủng hộ làm đường bê tông, lại còn mang bao nhiêu quà cáp cho người này người kia. Nhưng qua việc tìm hiểu những gì chị làm thì tôi đã có câu trả lời. Anh chị đều là dân kinh doanh, công việc bận rộn nên mỗi năm nếu không có việc gì đột xuất thì cũng chỉ tranh thủ về quê nội được hai ba lần. Mỗi lần như vậy chị đều mang theo từ đồ ăn, thức uống đến cảc bếp ga du lịch để tự phục vụ luôn. Cái gì ở quê chị cũng cho là không hợp vệ sinh, không đủ dinh dưỡng...
Vốn là con gái thành phố nên những việc tay chân ở quê chị không quen làm. Đến nỗi nhà phơi lúa, trời mưa, từ bố mẹ cho đến anh chị em chồng ai cũng chạy vội chạy vàng ra hót lúa cho khỏi ướt, vậy mà chị cứ bình thản như không. Con bé chị chẳng cho chơi với đứa nào trong xóm. Chị thấy trẻ con ở quê lấm lem, luộm thuộm quá. Dần dần, chị tự tạo ra một sự cách biệt với gia đình chồng và láng giềng. Người ta ngại tiếp xúc với chị. Trẻ con trong xóm cũng không đứa nào dám chơi với con bé nhà chị nữa.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. (ảnh minh họa)
Thực ra sự cẩn thận một cách thái quá như chị L là không hợp lý. Dân gian ta có câu "nhâp gia tuỳ tục". Việc chuyển cả cuộc sống ở phố về quê theo mình là điều không thể, vậy thì tại sao chúng ta không tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ từ việc thay đổi không khí cuộc sống hơn là khép kín cửa mà phàn nàn. Những nàng dâu từ phố về, tất nhiên không ai bắt ra đồng gặt lúa hay làm những việc nặng nhọc khác, nhưng điều đó không có nghĩa là chị em cứ yên tâm ngồi chơi xơi nước.
Một vài công việc nhỏ mà chị em làm như chịu khó cầm cái chổi quét sân, quét nhà, ra vườn nhổ cỏ, trồng rau, hay chịu khó đi chợ rồi vào bếp làm những món ăn ngon cho các thành viên trong gia đình thưởng thức...sẽ làm cho hình ảnh của chúng ta trở nên đẹp hơn trong mắt gia đình chồng và hàng xóm láng giềng ở quê đấy. Chuyện thăm hỏi, tặng quà cũng cần chú ý, hãy tỏ ra cởi mở, chân tình, tránh sự trịch thượng, bề trên trong lời ăn tiếng nói.
Chị em cũng nên quan tâm cách ăn mặc của mình, dân gian chẳng nói "quen sợ dạ, lạ sợ áo quần". Hãy cất đi những bộ đồ đắt tiền hoặc quá kiểu cách vì chúng không phù hợp với khung cảnh làng quê vốn chỉ quen với sự giản dị. Chị em cũng không nên cấm con chơi với trẻ con ở quê. Ngược lại, cần phải khuyến khích cháu bé. Điều này vừa tạo cho cháu tính hoà đồng, vừa giúp cháu có thêm những điều thú vị từ chuyến về quê.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. Sự khác biệt trong lối sống, phong tục tập quán ở quê và thành phố là điều có thể nhận thấy.Tuy nhiên sự khác biệt này hoàn toàn không đáng ngại nếu chị em biết điều chỉnh cách ứng xử của mình. Quan trọng nhất là, mọi lời nói và việc làm đều phải đặt trên nền tảng của sự chia sẻ, cảm thông chân thành, tránh hiện tượng "bằng mặt nhưng không bằng lòng" trong các mối quan hệ với bố mẹ và gia đình chồng của những nàng dâu thành phố.
Theo VNE
Chồng chửi bồ nhí, tôi khinh! Chông tôi có bô nhí. Đó là môt sự thât kinh thiên đông địa đôi với tôi gân hai năm trước, còn bây giờ thì tôi đã quen dân và có phân dửng dưng. Tôi không còn sợ mât chông như trước nữa. Từ lúc quen biêt rôi tán tỉnh cho đên khi làm đám cưới, Khoa rât chiêu chuông, quan tâm tôi....