Cuộc đời người phụ nữ tốt hay tệ là do tấm chồng!
“Con gái lấy chồng như đánh bạc, thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn”.
“Con gái lấy chồng như đánh bạc, thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn”. Khi tôi nói tôi sẽ kết hôn, cô bạn thân đã ngăn tôi, kiên quyết. Chỉ nói đi nói lại một câu: “Hãy suy nghĩ thật kỹ, hãy tìm hiểu thật kỹ”.
Đến hôm nay khi có thời gian nói chuyện với nó, tôi đã khóc. Chẳng biết vì gì, vừa thương vừa giận. Chúng tôi, hai đứa con gái mới ngày nào cùng học cùng trường, cùng ngồi một bàn, cùng trải qua những ngày đứa này ăn vỏ ô mai đứa kia xin lại cái hột để ngậm. Cùng cười cùng khóc tận mấy năm trời thanh xuân. Thế rồi lớn lên mỗi đứa một ngả. Nó kết hôn khi 24. Tôi kết hôn khi 25. Nay hai đứa lại ngồi với nhau như những ngày xưa vô ưu vô tư.
Nó nói, tuyệt vọng, đã đến lúc nó phải buông rồi. Nhìn lại, nó đã hy sinh không đong đếm thời gian vật chất cho nhà chồng. Nhưng họ mù, vẫn yêu cầu nhiều hơn nữa. Mẹ nó xót con đến mức bà không ăn không ngủ được, khi từ nhỏ nó đã là một đứa không phải làm gì, dù không có bố nhưng luôn được dành những điều tốt nhất. Vậy mà từ khi lấy chồng nó phải làm mọi thứ việc, không có thời gian nghỉ ngơi, ăn uống không được ngon vì suy nghĩ nhiều. Lúc có thai 7 tháng vẫn phải chổng mông lên đi cấy, phơi thóc phơi lạc nóng bụi, nhặm đầy cả chân.
Phụ nữ lấy chồng cần may mắn…
Chúng tôi vẫn biết, về nhà chồng, có gì phải đỡ đần ông bà. Nhưng ở đời, người này đã làm thì người kia phải biết trân trọng, đằng này càng cố gắng họ càng coi thường. Ngày ngày 5 rưỡi dậy quét dọn lau mấy tầng nhà, vẫn bị nói đến quét nhà còn chả sạch, quét cổng chẳng nên. Sáng đi dạy, chiều về trông con, cơm cháo cho tất cả. Vậy mà bố mẹ chồng vẫn dè bỉu dằn vặt con dâu chẳng làm được gì ngoài nấu nướng.
Video đang HOT
Đi dạy vất vả những ngày cuối năm thi cử không được lời hỏi thăm, suốt ngày ông bà mắng chửi chồng không biết dạy vợ, để vợ đi lêu lổng suốt ngày suốt tháng. Cứ như thế không ai có thể cố gắng chịu đựng được đâu!
Bố mẹ chồng như vậy, nếu chồng hiểu cho đã không khổ. Đằng này anh chồng nhu nhược đến khù khờ quá đáng, mẹ bảo mày không được cho vợ tiền, anh cất tiền riêng một ngăn tủ khoá lại không cho vợ cầm, mẹ mắng vợ chồng không hề bênh, không bao giờ chỉ ra cái sai cái đúng trong nhà, bố kêu chồng dạy vợ, anh không đỡ lời giúp cho công việc của vợ, lại còn nói một câu vô tâm: “Con có biết nó đi nhiều như thế đâu”, rồi kệ. Xong chẳng bao giờ thèm hỏi han vợ, vợ suy nghĩ nhiều gầy hao người, kêu với chồng hi vọng được quan tâm, chồng bảo “gầy thì ăn nhiều vào”.
Biết chuyện mà cáu không thể tả. Mình xót bạn mình, xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành chịu khó, tiền kiếm ra tiêu thừa thãi không xin ai. Nhớ lại ngày xưa còn trẻ sống sung sướng trong vòng tay mẹ ra sao, bây giờ về nhà người nó lại khổ thế này?
Mẹ chúng mình sinh chúng mình ra, chăm bẵm hai mấy năm trời, gả chúng mình cho nhà người, chăm sóc con nhà người, đẻ con cho nhà người, hy sinh mọi thứ cho nhà người, mà sao họ không yêu thương mình đến một chút? Không có lương tâm à?
Thử nghĩ xem cành vàng lá ngọc nhà ông bà một ngày nào đó nó đi lấy chồng, ông bà gọi điện cho nó, lúc thì nó đang xách nước tưới rau, lúc thì nó đang gánh mạ, lúc thì nó đang quét cổng, lúc thì nó đang thổi cơm, lúc thì nó đang gom rác… Không bao giờ có thời gian cho bản thân nó được một giây. Thế mà vẫn bị chửi là không làm được việc gì thì ông bà có chịu nổi không? Có thương con xót con không? Quân giết người!
Chẳng gì đau đớn bằng sự thất vọng của người con gái khi về nhà chồng đâu. Nếu không hiểu và thông cảm được cho nhau thì sẽ đến lúc buông tay thôi, vì mệt mỏi quá rồi người ta sẽ không thiết gì nữa cả!
Gái 5 con chưa hiểu hết lòng chồng. Cuộc đời người phụ nữ nửa đời sau sống tốt hay không là do chọn được người chồng tốt hay tệ. Con gái ạ, nhớ là phải lấy một người thương mình, rồi hôn nhân đừng bao giờ hy sinh quá nhiều, nhẫn nhịn quá nhiều. Cái gì cũng ở mức vừa phải. Yêu mãnh liệt vào, nhưng hãy nghĩ cho mình trước nhất. Tình yêu, đến với nhau còn dựa trên quy luật đầu tiên là để bản thân bớt cô đơn, xong mới là để người kia được hạnh phúc. Đó là lòng vị kỉ cá nhân, nhưng cũng là sự tỉnh táo cần có ở con người.
Bây giờ tôi ngồi đây, nhớ lại khoảnh khắc xưa bên nhau, tôi dựa vai nó khóc khi buồn. Giờ nó đau khổ chẳng tôi ở bên. Tôi thương những người con gái xinh đẹp thông minh nhưng chẳng may mắn như vậy. Trước khi chào nhau nó còn cố trấn an: “Mày hạnh phúc tao vui lắm! Phải hạnh phúc!”.
Chỉ ước được trở lại như trẻ nhỏ, chúng tôi lại ngồi cửa lớp ngắm lá rơi, kể nhau nghe người tình đầu tiên và mơ về một tương lai tươi sáng.
Theo Phunutoday
Tôi và vợ mới đã đúng khi từ bỏ gia đình đến với nhau
Chồng em tuy có yêu nhưng quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung. Còn tôi ly dị vợ, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do, không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương.
Ảnh minh họa
Tôi là người thứ ba đã xen vào cuộc sống của em khi gia đình em đang êm ấm, em đang có một cậu con trai nhỏ. Cách đây 3 năm, tôi đã tự đấu tranh rất mệt mỏi, tôi không còn yêu vợ, vợ cũng không còn tình cảm với tôi, hầu như không chia sẻ hay nói chuyện với nhau, việc ai lấy làm, sex cũng thi thoảng, không nhiều. Vợ vẫn muốn sở hữu tôi, vì tôi lo kinh tế gia đình và việc ăn học của các con, kinh tế gia đình tôi rất khá.
Khi đến với nhau, vợ chồng tôi có tình yêu, tuy rằng từ lúc yêu đến lúc cưới chỉ vài tháng, và lấy nhau khi cả hai còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học. Tuy vậy, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình hay bỏ vợ, tôi không chủ động tìm kiếm, tán tỉnh các cô gái bên ngoài.
Cho đến khi gặp em, ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao, do công việc (em và tôi đều làm cho hai công ty nước ngoài cùng ngành). Em kém tôi 8 tuổi, có bằng thạc sỹ tại Mỹ, tác phong tự tin, chuyên nghiệp. Tôi cũng học và làm việc ở nước ngoài một thời gian dài. Em giao tiếp chừng mực, giữ khoảng cách lúc đầu, dần dần em cũng gần gũi, cởi mở với tôi hơn. Nếu có một câu tâm đắc dành cho em thì đó là câu: "Chẳng gì đẹp đẽ, quyến rũ, nhạy cảm và đắm say lòng người hơn người phụ nữ có tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái".
Em nhẹ nhàng, lại vừa cá tính. Em hài hước, rộng rãi với mọi người. Tôi dần yêu em, và yêu đến mức độ cuồng si, không thể xa em hàng ngày. Ngoài tôi, còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi em. Không phải lúc nào đàn ông chúng tôi cũng chạy theo những cô gái trẻ chưa chồng, khi chúng tôi hiểu rằng ngoài lớp son phấn và hàng hiệu thì về nhà các cô ấy sẽ làm gì, lo toan, chia sẻ và sẽ ứng xử thế nào. Chưa kể, các cô gái trẻ thường (tôi không nói tất cả) có ý thức lợi dụng kinh tế những người đàn ông thành đạt, có thể nhõng nhẽo, thực dụng, trống rỗng vì không chịu học hỏi, không quan tâm đến việc chăm sóc trí tuệ hay tâm hồn, lại đòi hỏi trách nhiệm.
Một ngày, em đã nói yêu tôi dù vẫn giữ khoảng cách để không đi quá giới hạn. Qua những câu chuyện, tôi cũng biết chồng em tuy có yêu nhưng lại quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung.
Tôi thẳng thắn chê mình yếu đuối, nhu nhược, phá hoại gia đình em. Đàn ông mạnh mẽ là phải tự dứt đi tình cảm khi cần để không gây ảnh hưởng người khác. Cuối cùng, tôi có quyết định cho bản thân. Ngày tôi nói ly dị vợ, em tròn mắt và xin tôi suy nghĩ lại. Tôi vẫn ly dị, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do và không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương. Người ta nói trái tim đàn ông nhiều ngăn, nhưng với tôi, tôi chỉ có khả năng yêu được một người, và hạnh phúc vì thế.
Em giờ đã thành vợ tôi. Chúng tôi nhận hết trách nhiệm nuôi con về mình đề chồng em, vợ tôi được tự do. Chúng tôi hạnh phúc vì có nhau và các con cũng coi nhau như một gia đình dưới tài chỉ huy của em. Nếu đã có hạnh phúc, nhất định nên giữ gìn, nhưng nếu không còn tình yêu, tôi nghĩ cũng không quá quan trọng việc ly hôn và tái hôn, mạnh dạn đến với nhau để không phải ân hận.
Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ trường hợp của tôi là số ít vì có được người như em không nhiều. Chúc các bạn luôn có hạnh phúc.
Theo VNE
Vợ có võ... Chẳng ai nghĩ có ngày tôi lại chấp nhận cảnh một người vợ 'thượng cẳng chân, hạ cảnh tay' với mình lại còn hay võ... mồm với thiên hạ. Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấm của vợ, nó giáng đến đâu thì...