Cuộc đời này mẹ dành hết cho con
Con mình là máu mủ của hai chúng ta. Con sẽ thay em sống tiếp phần đời còn lại. Xin anh hãy chấp nhận hạnh phúc nhỏ bé này.
Sau này con lớn lên, con sẽ giống em, anh sẽ nhìn thấy nụ cười của em trong nụ cười của con. Anh phải vui vẻ đón con chào đời chứ. Rồi sau này thay em chăm sóc cho con nữa…
Lá thư trong tuần: Thư mẹ gửi con trai (Hoàng Ngọc Anh)
Con trai thân mến!
Đáng lẽ lá thư này mẹ sẽ viết vào một dịp khác, đó là ngày con lập gia đình để trao tận tay con nhưng hôm nay mẹ lại rất muốn viết dù điều đó là quá sớm đối với một cậu bé con đang ở tuổi ” ăn chưa no, lo chưa tới “. Mẹ tin rằng những điều mẹ viết ra đây, con sẽ hiểu và sau này con sẽ làm thật tốt bổn phận, trách nhiệm của mình – một người chồng và một người cha gương mẫu.
Sau này khi con tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định, con sẽ tính đến việc trọng đại lớn nhất trong cuộc đời mình đó là lập gia đình. Từ nhỏ, luôn có mẹ – một bàn tay phụ nữ lo cho con từng bữa cơm, từng giấc ngủ, từng bộ quần áo con mặc hằng ngày…nhưng sau này bên cạnh con sẽ có một bàn tay phụ nữ khác chăm chút cho con mà không phải là mẹ. Lúc đó con đã thực sự trưởng thành, con đã có thật nhiều kinh nghiệm sống. Và con có thể tự tin nói với mẹ rằng : Mẹ ơi ! Mẹ cứ yên tâm ! Con sẽ là chỗ dựa vững chắc cho vợ và con con. Lúc đó mẹ sẽ vui biết nhường nào vì được chứng kiến một chàng trai mới hôm nào còn nũng nịu, làm nũng mẹ mà bây giờ đã trưởng thành thế này rồi. Đó là món quà lớn nhất trong cuộc đời mẹ.
Con trai ạ, là một người phụ nữ ai cũng mong muốn sẽ tìm được một điểm tựa vững chắc cho mình. Điểm tựa đó phải là nơi có thể gửi gắm được tất cả những tâm sự, nỗi niềm riêng tư trong cuộc sống ; có thể cùng nhau giải quyết những khó khăn ; cùng nhau sẻ chia cay đắng ngọt bùi ; cùng nhau nuôi dạy con cái thành người…Liệu con có làm được điều đó không? Trong xã hội ngày nay, người phụ nữ với bao bộn bề lo toan của cuộc sống: công việc xã hội, công việc gia đình…họ cần lắm những sự cảm thông, chia sẻ từ người chồng của mình. Con có thể thông cảm cho vợ con vì bận việc cơ quan mà về muộn không? Hay con có thể bớt chút thời gian xem một trận đá bóng để cùng vợ làm việc nhà không? Hôm nay là sinh nhật vợ, con có biết vợ thích con tặng món quà gì không?…Tất cả đều được cảm nhận qua sự tinh tế, sự quan tâm của con đó con trai ạ. Hãy lắng nghe con nhé, đừng vì một chút tự ái, một chút ích kỷ mà làm người phụ nữ của con phải khóc. Con hãy tìm ra cách giải quyết tốt nhất nhé.
Mẹ biết trong cuộc sống của chúng ta không ai là hoàn thiện cả, nhưng điều quan trọng là hãy sống mở lòng mình ra để giành chỗ cho tình yêu thương, sự quan tâm, chia sẻ.
“Sống để yêu thương đừng nên oán hận,
Sống để sẻ chia hạnh phúc tuyệt vời.”
Mẹ tin con sẽ làm được điều đó, con sẽ trở thành một người chồng, người cha tốt và xây dựng một gia đình hạnh phúc – nơi mà luôn tràn ngập tiếng cười, nơi mà con cảm thấy thoải mái nhất khi trở về sau một ngày làm việc vất vả.
“Gia đình là tế bào của xã hội ‘, gia đình có hạnh phúc thì xã hội mới phát triển được thế nhưng trong xã hội ngày nay dường như đạo lý vợ chồng theo truyền thống của dân tộc ta từ xưa đến nay đã dần mất đi. Con nghĩ sao khi trong xã hội vẫn còn bạo lực gia đình, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ …?Phải chăng đó cũng là một vấn đề cần chính chúng ta phải suy nghĩ và hành động. Mẹ viết những dòng tâm sự này không phải là mẹ áp đặt cho con nhưng mẹ tin rằng nó sẽ giúp ích cho con trong cuộc sống gia đình sau này. Con cũng cần những giây phút riêng tư bên bạn bè, đồng nghiệp nhưng cái gì cũng phải có giới hạn con ạ vì con còn phải có trách nhiệm với gia đình của mình nữa mà. Xã hội cần lắm những thế hệ trẻ như con biết gìn giữ, phát huy nét đẹp truyền thống của dân tộc trong đó có đạo lý vợ chồng. Mẹ mong con trai mẹ sẽ là một công dân tốt của xã hội. Cố gắng lên con trai của mẹ nhé!
Mẹ yêu con!
Truyện ngắn: Xuân muộn (Nguyễn Hằng Nga)
“Trăm hoa đua nở mùa xuân,
Cớ sao cúc lại muộn mằn về thu?” (1)
Câu thơ anh chép trong trang nhật kí hôm nào đã bạc phếch màu thời gian…
Cô không đợi được đến mùa thu năm ấy. Cô đã bay cùng triệu triệu vì sao theo “ngân hà chảy ngược”.
***
Cô giật mình tỉnh giấc sau một cơn ác mộng. Trời mùa khô oi bức lại mất điện, mồ hôi đổ ra như tắm, mái tóc dài bết lại.
- Lại mơ thấy ác mộng phải không em?
Anh ôm lấy bờ vai cô, một tay phe phẩy chiếc quạt giấy. Thường hôm nào mất điện, anh sẽ thức để quạt cho cô ngủ.
- Em mơ thấy một giấc mơ xấu. Em thấy con chúng ta chào đời và…rất nhiều máu.
- Không sao đâu. Là em lo lắng quá đấy thôi. Nằm xuống ngủ tiếp đi em. Mai anh đưa em đi khám, nhé.
***
Buổi sáng hôm ấy bình minh thật đẹp. Nắng sớm rót những tia sáng mật ngọt xuyên qua từng kẽ lá. Dưới bóng cây nhiều bệnh nhân đang ngồi hít thở không khí trong lành, một số người thì tản bộ. Đúng là một không gian lí tưởng cho việc thư giãn, đối lập với không gian màu trắng ngập mùi thuốc khử trùng trong kia. Anh siết lấy bàn tay gầy guộc của cô. Anh cảm nhận được nỗi bất an đang ngự trị trong lòng người phụ nữ ấy. Anh động viên cô:
- Em yên tâm. Chắc không có vấn đề gì đâu.
Họ nắm tay nhau đi qua những hành lang dài của bệnh viện. Cô bỗng cảm thấy ngột ngạt. Cô không thích bệnh viện cho lắm Đi qua khu sản phụ khoa, họ nhìn thấy một người phụ nữ đang khóc lóc vật vã:
- Trời ơi là trời. Sao chuyện này lại xảy ra với tôi.
Những người xung quanh xì xào, hình như đứa bé trong bụng người phụ nữ ấy bị dị tật bẩm sinh, không thể giữ được. Cô bỗng thoáng rùng mình, bàn tay đưa lên bụng. Làm mẹ ở tổi 35, cô không khỏi lo lắng, bất an. Dường như đoán biết được điều cô đang lo lắng, anh lại an ủi:
- Sẽ không sao đâu em.
Phòng của vị bác sĩ chuyên khoa đã hiện ra trước mắt. Từ ngày cô có bầu, anh vẫn đưa cô đi khám thai định kì. Nhưng dạo gần đây cô không được khỏe, có vài triệu chứng lạ xuất hiện. Ngỡ là thai nghén bình thường, thế nhưng khi đến khám bác sĩ yêu cầu làm một loạt các xét nghiệm.
- Cái thai vẫn phát triển bình thường.
Kết luận của vị bác sĩ chuyên khoa khiến cô bỗng thấy nhẹ lòng.
- Nhưng…Ông từ tốn nói tiếp – Vấn đề là ở sản phụ…
- Tôi biết rồi. Có phải tuổi của tôi quá lớn để mang thai? – Cô vội ngắt lời bác sĩ.
- Tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng nhất. Vấn đề ở đây là cô đã bị ung thư cổ tử cung.
Cái tin ấy như sét đánh bên tai hai vợ chồng. Sự thẳng thắn của bác sĩ khiến họ bị sốc.
- Nghĩa là…tôi không thể giữ đứa bé? – Giọng người vợ run run.
- Có hai lựa chọn cho vợ chồng cô. Thứ nhất cô vẫn có thể sinh đứa bé này nhưng sau đó tính mạng của cô sẽ không được đảm bảo. Thứ hai nếu cô đồng ý điều trị thì có thể chữa khỏi nhưng việc điều trị sẽ dẫn đến sảy thai và sau này cô không có khả năng làm mẹ nữa.
Người phụ nữ gục ngã. Hai chữ “sảy thai” cứ quanh quẩn trong đầu óc cô. Tâm trí cô suy sụp hoàn toàn:
- Bác sĩ. Xin bác sĩ hãy xem xét lại. Liệu có nhầm lẫn gì chăng?
- Nếu chưa tin tưởng thì anh chị có thể đến một bệnh viện khác. Bản thân tôi có thể lấy uy tín mấy chục năm trong nghề ra đảm bảo. Những trường hợp như chị nhà đây chúng tôi đã xét nghiệm rất kĩ rồi mới thông báo cho bệnh nhân. Vì vậy anh chị hãy suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định.
- Sảy thai? Không thể làm mẹ? Tôi đã sảy thai đến hai lần và các bác sĩ cũng đã kết luận tôi không bao giờ làm mẹ được nữa. Nhưng tôi vẫn có đứa trẻ này như một món quà của tạo hóa. Vì vậy tôi phải bảo vệ nó bằng bất cứ giá nào. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương con tôi đâu.
Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Rồi cô vội quay đi như để trốn chạy bất kì một sự thật phũ phàng nào. Người chồng vội đuổi theo.
- Em! Em à! Nghe anh nói đã! – Anh nắm lấy tay cô – Em bình tĩnh lại có được không. Sẽ ổn mà. Rồi sẽ không sao đâu. Chắc họ nhầm lẫn gì đó thôi. Mình sẽ đi khám lại ở một bệnh viện khác, nhé.
- Em bình tĩnh làm sao được. Em không muốn mất con.
- Con của chúng mình, mất làm sao được. Có anh đây rồi, em đừng sợ hãi nhé.
Họ cứ đứng ôm nhau như thế thật lâu, họ khóc ướt đẫm vai áo nhau. Ngoài kia nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật, gió vẫn khẽ khàng thổi qua từng tán lá, dòng đời vẫn trôi chảy…
***
Cô vừa đi giữa những luống cà phê vừa ngắm những giọt nắng như mật ong trải trên những nông trường đất đỏ bazan. Cà phê đang mùa trổ hoa, những bông hoa trắng nõn nà phủ kín những cành cây dự báo một vụ mùa bội thu. Cô đưa tay lên lên bụng, cô cảm nhận được từng nhịp đập của hài nhi đang lớn dần trong đó.
- Em ngủ dậy rồi à?
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Cô quay lại nhìn anh, thấy anh đã đứng sát bên cạnh và vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
- Em có mệt không? Sao không ngủ thêm chút nữa mà lại ra đây đứng giãi nắng thế này, lỡ ốm thì sao?
- Nắng sớm tốt mà anh. Em phải đưa con đi tắm nắng để con chào đời khỏe mạnh chứ.
- Anh chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Mình về thôi em.
Sáng nào anh cũng dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô. Cảm nhận được sự quan tâm của anh, cô thấy ấm áp trong lòng. Suốt bao nhiêu năm chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên cô được người khác chăm sóc cho mình. Được anh chăm sóc, cô có cảm giác mình như trẻ lại, đôi khi cô tự cho phép mình nũng nịu một chút :
- Anh lại bắt em ăn cháo đấy à ? Ngán lắm, em không nuốt nổi đâu.
- Anh có ép em ăn đâu nào. Anh nấu cho con đấy chứ. Em chịu khó ăn vào cho con khỏe mạnh. Rồi lát nữa anh đưa em đi khám, nhé!
Cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh:
- Anh lại định khuyên em nên xạ trị chứ gì. Em không đi đâu cả.
Giữ lại con hay giữ lại mẹ, đó là câu hỏi giày vò hai vợ chồng họ trong nhiều ngày liền. Cuộc sống đôi khi đẩy người ta vào những tình huống buộc họ phải chọn lựa mà sự lựa chọn nào cũng nghiệt ngã. Trong lòng cô hẳn đã có câu trả lời cho mình, cô không quá khó khăn để chọn lựa, mà thật ra cô cũng không cần phải chọn lựa. Cô sẽ làm những điều mà trái tim một người mẹ mách bảo. Người khổ tâm nhất là anh. Anh không muốn mất cô, nhưng anh cũng không thể bảo cô bỏ đi đứa con ruột thịt của hai người. Anh nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô:
- Em à. Anh biết em thương anh và thương con. Nhưng nếu không điều trị, anh sẽ mất cả em và con. Anh sẽ mất tất cả, em có hiểu không? Anh đã mất em một lần rồi. Anh không muốn mất em thêm một lần nào nữa.
- Em đã từng tuyệt vọng khi biết mình không bao giờ làm mẹ được nữa. Nhưng rồi con đã đến với em để xoa dịu những vết thương lòng. Em là mẹ, em phải có trách nhiệm bảo vệ con của mình. Là mẹ, em không thể bỏ con được. Bệnh của em, em biết. Em không muốn con phải từ chối cuộc đời của nó chỉ để kéo dài cuộc sống của em thêm một vài năm. Em đã từng mất đi cả tình yêu và tuổi trẻ của mình để mẹ em được sống. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn bỏ em đi. Bi kịch này không nên lặp lại nữa anh à!
- Em đừng nói nữa. Anh đau lắm!
Anh ôm cô và khóc, những tiếng khóc khô khốc bật ra sau bao nhiêu năm kìm nén. Những lời của cô như nhát dao sắc cứa vào trái tim anh vậy. Cô cũng khóc. Rồi cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên đôi má đen sạm nắng gió của anh. Cô ngắm gương mặt thân thương ấy thật kĩ như thể chỉ ngày mai thôi là cô không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa.
- Con mình là máu mủ của hai chúng ta. Con sẽ thay em sống tiếp phần đời còn lại. Xin anh hãy chấp nhận hạnh phúc nhỏ bé này. Sau này con lớn lên, con sẽ giống em, anh sẽ nhìn thấy nụ cười của em trong nụ cười của con. Anh phải vui vẻ đón con chào đời chứ. Rồi sau này thay em chăm sóc cho con nữa…
Nói ra những câu này mà cô cảm thấy khó nhọc, lồng ngực như có cái gì đó đè nén. Đã đi qua rất nhiều nỗi đau, cô học được cách thanh thản chấp nhận. Nhưng lần này thì khác, cứ nghĩ đến đứa trẻ sắp chào đời không có bàn tay mẹ chăm sóc là cô lại thấy đau lòng.
Cô đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt đang lăn lăn trên hai gò má đen sạm của anh, nơi đó vẫn còn dấu vết của vết sẹo năm ấy. Hôm đó anh đứng giữa đường chặn xe hoa, để rồi bị người ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, và rồi bông hoa duy nhất của cuộc đời anh cũng bị người ta hái mất. Vết thương trên cơ thể anh đã thành sẹo, nhưng vết thương lòng thì không bao giờ lành.
***
Anh và cô vốn là đôi bạn thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, học chung một trường và rồi yêu nhau từ những tháng năm học trò ấy. Nhưng rồi cuộc sống nghiệt ngã đã đẩy họ xa nhau. Học xong trung học, cô không thi đại học mà nhắm mắt đưa chân, làm dâu nhà giàu để có tiền chữa căn bệnh ung thư quái ác cho mẹ. Cô kết hôn với một người chồng đáng tuổi cha chú của mình, dẫu anh có coi khinh cô cũng đành lòng. Lúc đó cô chỉ cần biết phải có thật nhiều tiền để giữ lại mạng sống cho người mẹ đang trong cơn nguy kịch. Và đó cũng là thứ duy nhất mà anh không thể cho cô. Anh có thể cho cô tình yêu, hạnh phúc, nhưng anh không có tiền. Anh đã cố níu tay cô nhưng anh không giữ được.
Bước chân vào làm dâu chốn xa hoa ấy, ngày qua ngày, cô chỉ biết đến bếp núc, giẻ lau, máy hút bụi và trọng trách chăm sóc bố mẹ chồng đã già yếu lắm. Toàn những việc không tên nhưng nó cũng đủ làm cho cô không có thời gian để thở. Làm việc quần quật quanh năm suốt tháng để phục vụ họ, nhưng họ nào có coi cô ra gì. Họ luôn cho rằng cô về làm dâu nhà họ chỉ vì tiền nên ra sức coi khinh.
Trong thời gian chung sống với người chồng lớn tuổi, cô mang thai hai lần và cũng sẩy thai cả hai lần. Có lẽ những đứa trẻ ấy vì thấy cô vất vả, cơ cực quá mà chẳng chịu ở lại cùng cô. Điều tồi tệ nhất là bác sĩ đã kết luận cô không thể mang thai được nữa. Tuyệt vọng. Cô dứt áo ra đi khỏi gia đình ấy, chấm dứt bản hợp đồng hôn nhân và những đổi chác. Cô bắt đầu lao vào công việc, kiếm tiền và tích cóp. Ba mươi tuổi, cô quay trở lại với cuộc sống độc thân trước kia, trở về chăm sóc bố mẹ già. Bao nhiêu tiền bạc tiết kiệm được trong bao nhiêu năm trời, cô dồn hết để chạy chữa cho mẹ. Nhưng mẹ cô không qua khỏi. Bố cô cũng đi theo mẹ sau đó không lâu. Còn lại mình cô, ngoài ba mươi tuổi, không chồng con, không gia đình, không còn ai thân thích. Hơn mười năm, cái khoảng thời gian mòn mỏi với bao nhiêu biến cố của cuộc đời. Và rồi cô bỗng dưng mất hết tất cả.
***
Cô gặp lại anh trong một lần anh trở về thăm quê. Bao nhiêu năm đã trôi qua mà trái tim cô vẫn run lên khi cô chạm phải ánh mắt ấy. Nét phong trần đã hằn sâu trên khuôn mặt của anh nhưng trong ánh mắt anh vẫn toát lên một cái gì đó đầy thiết tha, rạo rực. Ngày cô lên xe hoa theo chồng anh cũng bỏ quê đi biệt xứ. Tốt nghiệp đại học Nông nghiệp, anh tìm đến vùng cao nguyên đất đỏ, gắn bó với cây cà phê cho đến tận bây giờ.
Dù cô đã cố tránh mặt nhưng anh vẫn nhận ra cô. Hơn mười năm trôi qua, có nhiều thứ đã thay đổi, tuổi thanh xuân cũng dần trôi theo năm tháng. Nhưng dù mười hay hai mươi năm sau thì anh vẫn không thể quên được người con gái đó, người con gái đã cho anh tình yêu và cả những vết thương lòng.
- Anh cứ hận em như anh đã từng. Em sẽ không bao giờ cầu xin anh tha thứ.
- Anh chưa bao giờ hận em, anh chỉ yêu em thôi, từ ngày xưa đến bây giờ vẫn thế. Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho em. Bù đắp cho tuổi thanh xuân của chúng ta đã bị người ta cướp mất.
Cô ngỡ ngàng khi biết rằng suốt chừng ấy năm, cô đã trải qua bao nỗi truân chuyên của cuộc đời mà anh vẫn lẻ loi một mình như vậy.
- Anh đã từng thử quên em đi bằng cách lao vào những cuộc tình chóng vánh, nhưng anh không thể quên được. Cuối cùng anh nhận ra không ai có thể thay thế được em.
- Nhưng…em không xứng với tình yêu của anh…
Anh vội kéo cô lại, ôm siết chặt và hôn thật nồng nàn như không muốn nghe bất cứ lời từ chối hay xin lỗi nào nữa. Khác với nụ hôn đầu đời ngọt ngào của hơn mười năm trước, nụ hôn này có cả vị ngọt ngào xen lẫn cái vị mằn mặn của nước mắt. Họ muốn bù đắp cho nhau chút hạnh phúc muộn màng.
***
Khoảng thời gian cô ốm nghén là lúc cô cơ cực nhất. Có những hôm 1 giờ sáng cô tỉnh dậy kêu thèm ăn món nọ, món kia. Nhưng cô ăn cái gì cũng nôn ra hết. Có bệnh trong người, đau đớn cũng cắn răng chịu, không dám uống thuốc. Nhìn cô gầy yếu, xanh xao, anh rất xót. Thương anh, cô luôn cố tỏ ra hạnh phúc, mãn nguyện. Anh càng thương yêu, chăm sóc cô chu đáo bao nhiêu thì cô càng thấy sợ cái chết cận kề đang chờ đợi mình bấy nhiêu. Nhiều đêm cô giật mình tỉnh giấc, òa lên khóc nức nở, ôm chặt lấy anh mà nói: “Anh à, em không muốn chết đâu. Em muốn được sống cùng anh và con”. Những lúc như vậy, anh chỉ biết ôm cô chặt hơn, trong lòng cảm thấy như có hàng ngàn nhát dao. Đó là cảm giác bất lực khi mình không thể làm được gì cho người mình yêu. Con người ta có đôi khi bước không qua số phận. Anh chỉ có thể trông chờ vào một phép màu nhiệm nào đó.
Bụng cô ngày một to hơn, cũng gần đến ngay sinh nở rồi. Dạo gần đây cô hay nhắc đến mùa xuân của miền Bắc và còn nhờ người mua len về đan áo. Cô bảo để dành cho anh và con, sau này về thăm quê thì mặc. Anh vẫn nói đùa cô rằng: “Trông em hệt như nàng Bân may áo cho chồng vậy!”. Theo chồng vào Tây Nguyên đã mấy năm nay, khí hậu chỉ có hai mùa là mùa mưa và mùa khô, đôi khi cô cảm thấy nhớ miền Bắc da diết. Cô yêu mảnh đất có đủ cả bốn mùa, cô yêu cái lạnh tái tê của mùa đông, yêu những cơn mưa phùn mỗi khi xuân đến.
- Anh à, em muốn ra Bắc thăm quê mấy hôm.
- Để khi nào em sinh con xong, con cứng cáp một chút, gia đình mình sẽ về quê để thăm mộ ông bà nhé.
- Nhưng em cảm thấy yếu lắm rồi. Không biết là em có đợi được không…
Đôi mắt cô nhìn ra xa xăm, vô định. Ngày nào cô cũng ngồi bên khung cửa sổ, soi gương, chải tóc và ngồi nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài. Thời gian cứ trôi đi, tóc cô ngày một dài ra và nỗi đau cũng không ngắn lại. Nhìn bóng dáng cô nhỏ bé, hao gầy, anh thấy xót lòng, lồng ngực trào lên những cơn đau nhức, khó thở.
***
Ngày sinh, cô bị băng huyết rất nặng, tưởng như không qua khỏi. Nhưng may mắn cô đã vượt cạn an toàn và cảm nhận hạnh phúc được làm mẹ. Đó là một bé gái, lúc mới sinh chỉ nặng hơn 2 kí một chút xíu. Anh thường nói đùa là trông bé nhỏ như cái bắp ngô nên đặt cho bé cái biệt danh là bé Bắp. Ôm con trong tay, cô cảm nhận được sự thiêng liêng, cao cả của tình mẫu tử. Trong phút chốc, cái chết dường như không phải là điều gì đáng sợ nữa. Cô đã sống và đã hưởng trọn những hạnh phúc hay đau khổ ở đời, cô không có gì phải hối tiếc. Hạnh phúc không phải là cuộc sống dài hay ngắn mà hạnh phúc là khi ta cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương trên mỗi bước đường đời.
Giữ lời hứa, anh đưa cô về thăm miền Bắc một ngày tháng ba, mùa hoa nở rộ. Cô muốn được ăn một cái Tết ở miền Bắc nhưng lúc ấy bé Bắp còn nhỏ quá, sợ cái lạnh của miền Bắc làm bé bị ốm. Ngoài Bắc đã lập xuân, thời tiết ấm dần lên, cái rét không còn tê tái nữa. Cô về thăm quê vào đúng đợt rét nàng Bân, rét ngọt. Cây gạo đầu làng đã ra hoa, hoa rụng đỏ gốc cây. Cô ngước lên nhìn vùng trời đỏ thắm, có bông hoa nào đang rơi…
” Bao giờ cho tới mùa thu?
Trái hồng, trái bưởi đánh đu giữa vườn.
Bao giờ cho tới tháng năm?
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao.
Ngân hà chảy ngược lên cao…” (2)
Cô không đợi được đến mùa thu năm ấy. Cô đã bay cùng triệu triệu vì sao theo “ngân hà chảy ngược”.
Anh đặt lên nấm mồ đã xanh cỏ một bó hoa cúc trắng, loài hoa mà anh yêu nhất, cũng là loài hoa mang tên người phụ nữ duy nhất mà anh yêu suốt cả cuộc đời. Cô đã nằm lại mảnh đất quê hương mình, vùng đất có cả bốn mùa với trăm loài hoa thi nhau nở rộ quanh năm.
Đứng bên cạnh anh là đứa con gái 5 tuổi, nó cất tiếng trong veo hỏi:
- Nằm một mình dưới đất thế này, mẹ đã lạnh lắm phải không ba?
- Có lẽ giờ này linh hồn mẹ đang ở trên cao theo dõi hai cha con mình con ạ.
Anh nói rồi ngước lên nhìn bầu trời thu xanh thăm thẳm. Hình như có một giọt nước đang rơi…
(Nguyễn Hằng Nga)
Chú thích của tác giả:
(1) Thơ Nguyễn Du
(2) Thơ Nguyễn Duy
Bài thơ: Mạnh mẽ lên, con trai của mẹ (Rong Rêu)
( Viết thay lời em Huyền Trâm )
Mẹ phải đi rồi, mạnh mẽ lên con
Hãy vì mẹ sống cuộc đời còn lại
Để thay mẹ chăm lo cho ngoại
Có người vui chơi khi tuổi đã xế chiều
Mẹ ngàn lần xin lỗi con yêu
Không thể cùng con sớt chia tình mẫu tử
Con đói lòng mẹ không cho bú sữa
Như biết bao đứa trẻ mới chào đời
Mẹ phải đi trong cay đắng ngậm ngùi
Cuộc đời dài mà cuộc sống thì quá ngắn
Hãy xem như mẹ con không may mắn
Như bao người có cuộc sống dài lâu
Không còn mẹ, con hãy sống ngày sau
Mạnh mẽ kiên cường như trái tim chiến sỹ
Nếu mai này, lớn lên có thể
Con hãy làm một người lính nghe con
Hãy thay mẹ làm những việc dở dang
Góp sức mình một phần cho đất nước
Như ông ngoại của con, như mẹ từng làm được
Dù mọi điều chưa thực sự vẻ vang
Cuộc đời này, vốn dĩ lắm đau thương
Còn quá nhỏ để con yêu hiểu được
Nên những dòng này, xé lòng mẹ viết
Chỉ để mai này con đọc lại ngày sau
Và tất nhiên, tất cả những nỗi đau
Mẹ đâu muốn gieo vào lòng con trẻ
Chỉ mong rằng viết ra đây chỉ để
Hiểu nỗi lòng khi mẹ bỏ con đi
Con trai của mẹ.!
Đau chi bằng cho cảnh chia ly
Mà cũng chỉ được nhìn con qua tường kính
Nước mắt mẹ nhạt nhòa trong câm lặng
Thầm tiếc đời, số phận hẩm hiu.
Mạnh mẽ lên, đừng trách mẹ con yêu
Vắng mẹ rồi sẽ còn cha dìu bước
Sẽ bên con, chặng đường dài xuôi ngược
Con đừng buồn, đừng sợ sẽ cô đơn
Mẹ sẽ còn bên con suốt dặm trường
Nhìn con yêu vững vàng trong cuộc sống
Dẫu biển trời bao la sâu rộng
Mẹ sẽ vỗ về, trong những giấc mơ say.
Theo blogradio.vn
Có nhiều bạn thân có phải là điều tốt không
Tôi nghĩ ông trời đã không cho mình có gia đình trọn vẹn rồi nên bù lại cho tôi 7 người bạn thân.
Hình ảnh minh họa
Tôi 31 tuổi, đã có vợ, tôi sống trong một gia đình không trọn vẹn, ba mẹ ly dị từ khi tôi còn nhỏ. Tôi sống với mẹ từ khi một tuổi. Vài bữa trước tôi tình cờ đọc một bài báo nói về việc sống tốt mà sao không có người bạn thân nào. Đọc bài này tôi lại suy nghĩ về bản thân. Tôi có 7 người bạn thân cả nam và nữ, tôi nghĩ ông trời đã không cho mình có gia đình trọn vẹn rồi nên bù lại cho tôi những người bạn như thế. Không biết mọi người suy nghĩ như thế nào khi có nhiều bạn thân? Mong được các bạn chia sẻ.
Theo vnexpress.net
Khoảnh khắc thay đổi đời tôi Nhớ những ngày còn trẻ, tôi suốt ngày lên mạng, lướt Facebook, xem ti vi và chơi games. Tôi hối hận vì những tháng năm tuổi trẻ của tôi hoài phí vào những thứ đó. Thanh xuân của tôi trôi qua êm đềm và trầm lặng. Tôi không hi sinh và dám dấn thân, vì thế kết quả tôi thu về là một...