Cuộc đời lỡ dở cả rồi
Em không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nỗi buồn trong lòng em bây giờ. Bởi nó không chỉ là buồn, mà là đau, nhưng cũng không thể chỉ là đau mà là một sự thất vọng, một sự sụp đổ, một sự mất mát không gì bù đắp nổi.
Mấy ngày nay, trong lòng em như có bão, tim em như ai bóp nghẹt. Tin nhắn tình tứ yêu thương mà anh nhắn cho người con gái không phải là em cứ ám ảnh lấy em, không rời được ra.
Em gần như bế tắc vì không có người sẻ chia, em không muốn vạch áo cho người xem lưng cho nên nó làm em ngột ngạt. Em không thở nổi. Càng đau hơn là bây giờ em cảm nhận được ánh nhìn hằn học anh dành cho em, giống như em là người có lỗi vậy.
Video đang HOT
Bao nhiêu yêu thương dành cho anh vây riết lấy em, em đang vui vẻ với con nhưng nhìn ánh mắt ấy, con người ấy thì em không sao kìm chế được mình.
Em biết và hiểu rằng từ trước đến giờ mặc dù có lẽ anh cũng yêu em (em dùng từ có lẽ bởi vì sau những sự việc xảy ra em không dám chắc chắn về nó nữa) nhưng anh luôn không tôn trọng em và coi thường em. Em biết chuyện này từ lúc mình chưa cưới nhau nhưng vì quá yêu anh mà em đã mù quáng chấp nhận.
Bây giờ cuộc đời lở dở cả rồi, em chấp nhận làm một chiếc bóng bên cạnh đứa con thơ & đứa con em đang mang trong bụng. Kể từ bây giờ tự do xin trả lại cho anh. Anh cứ tha hồ lãng đãng với những người con gái mà anh thích. Em có cuộc sống của riêng em. Sai lầm của em, em sẽ tự mình gánh chịu, em sẽ không trách anh nữa đâu. Em sẽ tin lời anh nói “chỉ là xã giao”, bởi vì bây giờ trong lòng em như đã chết đi rồi. Em không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi, vì sự thật cũng mãi mãi là sự thật.
Sẽ có rất nhiều người con gái sẵn sàng đến bên anh, anh sẽ có nhiều sự lựa chọn. Lúc đó hãy nói với em, em sẽ chấp nhận ra đi để giải thóat cho anh như lời anh nói là ” anh đã chán lắm rồi”. Em không muốn níu kéo để mỗi lần giận nhau là mỗi lần em bị anh xúc phạm thật nặng nề. Ngày trước em đã bất chấp tất cả để được bên cạnh anh, nhưng cứ phải như thế này thì thà rằng em đau một lần rồi thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình vào gió
Anh yêu! Ngày chúng mình quen biết nhau anh thường nói: "Anh yêu em nhất trên đời". Những khi ấy em chỉ biết mỉm cười và tự nhủ với lòng mình, rằng em là người hạnh phúc nhất. Hạnh phúc vì kể từ đây em luôn có anh trong cuộc đời mình. Hạnh phúc vì những gì anh mang đến cho em luôn ngào ngạt hương yêu.
Anh là một người đàn ông lớn tuổi, chững chạc, thông minh, hóm hỉnh và rất có hồn. Bên anh em luôn thấy mình nhỏ bé và được chở che. Thật bình yên trong tâm hồn khi mỗi lần cùng anh trò chuyện. Ở trong anh có một cái gì đó lôi cuốn và thu hút em, làm cho em không thể không nghĩ đến mỗi khi em buồn, không thể không nghĩ về mỗi lúc em vui. Anh trong em lúc nào cũng dào dạt và ấm nồng là thế.
Có thể anh không hiểu hết được những tình cảm chất chứa trong lòng em đã dành cho anh, nên có lần anh đã hỏi: "Nếu sau này anh mất liên lạc, không nhắn tin, không điện thoại, không gửi mail cho em nữa, thì em sẽ nghĩ gì về anh". Lúc ấy em thơ ngây đáp rằng, không nghĩ gì cả anh à" và rồi anh đã hỏi: "anh không để lại một chút gì trong em sao?". Nghĩ gì hả anh khi mà tình yêu em dành cho anh là bất tử, một tình yêu trọn vẹn thủy chung. Một tình yêu biển cả bao dung rộng lớn, như lời hát mà có lần anh đã hát em nghe: "biển ngàn đời vẫn thế và em cũng sẽ chẳng bao giờ đổi thay".
Lời nói đùa khi xưa của anh giờ đây đã trở thành hiện thực. Em bây giờ đã bặt tin tức từ anh. Có lúc em chỉ muốn biết anh bây giờ ra sao, hạnh phúc thế nào, nhưng bóng chim tăm cá. Anh à, có lẽ bây giờ anh đang giận em? Hay là em đang giận anh, hay tại khoảng cách giữa anh và em là không thể nào rút ngắn lại được. Cái ranh giới giữa người bạn và người yêu, giữa từ mến và tình yêu thương nó xa xôi hay gần gũi? Giữa cái gọi là sự thật và cái gọi là ảo ảnh phải chăng chỉ cần trở bàn tay là có thể hoán đổi, như sự sống và cái chết không anh?
Anh ơi! Cho dù không được cùng anh chia sẽ ngọt bùi, nhưng em đây vẫn mãi mãi mong ước và khát khao cho ngưòi em yêu thương được hạnh phúc. Vậy thì tại sao chúng mình không thể là tình anh em trong sáng hả anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt Kể cũng lạ thật! Một buổi sáng thức dậy, em không còn cảm thấy day dứt, buồn phiền khi nghĩ về anh nữa. Tim em không đau, và nước mắt không chực tuôn trào khi nghĩ đến anh nữa. Đó có phải là do em đã hết yêu anh rồi không? Em ước gì đúng là như vậy... vì như vậy thì em...