Cuộc đời không trả cát xê, sao em phải diễn?
Em nói sẽ dành thứ quý giá nhất cho đêm tân hôn, vậy mà em lại vui vẻ về nhà riêng của gã đàn ông giàu có.
Anh luôn ngỡ rằng em là một cô gái ngây thơ, hiền lành cho đến khi anh tình cờ vào tài khoản facebook của em thì mới vỡ lẽ ra… em diễn hay quá!
Anh không bao giờ nghĩ rằng, em lại có thể diễn với anh như thế! (Ảnh minh họa)
Em là cô gái nông thôn, chân chất, thật thà, hiền lành và rất được mọi người yêu quý. Sau vài lần gặp gỡ, anh đã thấy nơi em có một điều gì đó thu hút anh… có lẽ, vì em là người con gái dịu dàng nhất mà anh từng tiếp xúc.
Em không xa hoa, phấn son, điệu đà như những cô gái khác. Và anh càng yêu em hơn khi nghe em kể về gia cảnh của mình, về một cô gái chịu thương chịu khó, đã vượt qua mọi khó khăn, vất vả để có thể tự lập khi học đại học.
Anh sẽ chẳng bao giờ biết được con người thật của em ra sao nếu vô tình lên facebook em. Nhưng em à! Sao em diễn đạt quá?
Em nói em chỉ yêu riêng mình anh, vậy mà em nhắn tin với hàng chục người trên facebook, em nói em chưa có người yêu và em dành tình cảm cho họ.
Video đang HOT
Em nói rằng, em sẽ dành thứ quý giá nhất đời con gái cho đêm tân hôn của đôi mình, vậy mà em lại vui vẻ về nhà riêng của gã đàn ông giàu có. Em vô tư, hồn nhiên nói với người ta rằng, anh chỉ là một gã khờ bám đuôi theo em, rằng anh đang cầu xin tình yêu nơi em.
Trong khi đó, em vẫn hàng ngày gọi anh là “chồng”, hàng ngày vẫn “diễn” vai một người yêu lý tưởng, vẫn chăm sóc anh chu đáo.
Em à, đừng diễn nữa, đời đâu trả cát xê cho em? Sao em không sống là chính mình đi, sao cứ phải giả vờ ngây thơ, thánh thiện? Em cần gì ở anh? Anh chỉ là một gã trai quê lên thành phố, lương ba đồng ba cọc, làm sao đủ để cung cấp cho nhu cầu ăn mặc, tiêu xài của em?
Em diễn nhập tâm quá! Diễn say mê đến nỗi vẫn không hề biết rằng, anh đã biết tất cả. Trước mặt anh, em chê bai những cô nàng yêu đương lăng nhăng, em nói họ sống như thế không sợ sau này phải gặt “quả đắng”. Còn em, em vẫn mơ mộng lắm, em vẫn chỉ ước mong cuộc sống của chúng ta chỉ cần có tình yêu, còn khó khăn nào em cũng vượt qua hết.
Phải, em muốn diễn thì anh sẽ diễn cùng em. Anh sẽ đóng vai là một người chồng tốt, cùng em xây dựng nên ngôi nhà tình yêu trong mộng.
Nhưng em à, anh sẽ là một diễn viên diễn đạt hơn em và anh sẽ diễn giỏi hơn em. Anh sẽ để em lại ở ngưỡng cửa của hạnh phúc, sẽ để em hiểu được cái nỗi đau mà anh đang nếm trải, hiểu được sự thất vọng và đau khổ của anh đến dường nào!
Theo Khampha
Sợ hãi phải đến nhà người yêu "chơi"
Tôi xuống nhà anh chơi thì được anh và mẹ anh "tạo điều kiện" giặt giũ cả đống quần áo và chăn màn bẩn.
Tôi và người yêu đã yêu nhau được 2 năm. Trong suốt 2 năm qua, hầu như tất cả gia đình, họ hàng, bạn bè hai bên đều biết mối quan hệ của hai đứa. Chúng tôi yêu nhau nghiêm túc và đều hướng tới việc xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng trước đây, tôi học đại học ở xa, còn anh đã ra trường đi làm nên chưa cưới xin và việc chúng tôi đến nhà nhau cũng thưa, chỉ có dịp tết mới gặp. Khi tôi ra trường, dù chưa xin được việc nhưng gia đình anh cũng đã bàn tính việc cưới hỏi do được tuổi cưới. Rồi tôi chẳng biết mình bị cuốn vào gia đình anh từ lúc nào.
Cứ hễ trong nhà, ngoài họ có việc gì là mẹ anh lại bảo anh đón tôi đến "giúp". Anh nói rằng: "Mẹ bảo anh chở em xuống để làm quen dần với gia đình". Nhưng quả thật tôi không thể chịu được khi ai cũng sai bảo tôi lấy cái này, làm cái kia mặc cho tôi đang bận làm bất cứ việc gì.
Rồi sau đó, chỉ có mình tôi rửa một đống bát đĩa, xoong nồi của hơn chục mâm cỗ. Nhà anh có em gái kém tôi một tuổi nhưng mỗi lần tôi đến, cô bé lại lên phòng chơi, để cho tôi làm hết mọi việc.
Khi không có cỗ bàn thì mẹ anh bảo anh đón tôi đến nhà anh "chơi" cho gần gũi. Sau đó, quần áo, giầy tất của anh, anh lôi một đống ra "nhờ" tôi giặt giũ, rồi gia đình anh thấy tiện cũng tháo luôn chăn màn cho tôi giặt.
Dù thấy tôi rơi vào cảnh "đầu tắt mặt tối", một mình dọn rửa, giặt đồ cho nhà anh nhưng anh vẫn phớt lơ, coi đó là chuyện rất đỗi bình thường. Dường như, khi thấy tôi "chăm chỉ" như vậy, anh còn tỏ vẻ tự hào với cả gia đình. Còn tôi chỉ biết nuốt những giọt nước mắt tủi thân vào trong.
Trong khi gia đình, họ hàng tôi có việc gì thì anh mượn cớ bận đi làm để thoái thác hoặc chỉ đến qua một chút cho có mặt. Không bao giờ anh tham gia cùng anh chị em, cô dì, chú bác nhà tôi làm cỗ hay giúp đỡ mọi người bất cứ việc gì.
Một lần, hai lần còn có thể chấp nhận nhưng 5 tháng nay, từ khi gia đình anh lên nhà tôi nói chuyện người lớn, hầu như tuần nào tôi cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì được người yêu "đưa rước" thường xuyên. Bố mẹ tôi thấy anh chăm chỉ lên đón tôi xuống nhà lại nghĩ con gái mình được yêu chiều, quý mến chứ đâu biết được sự tủi thân của con gái? Tôi cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi bắt đầu để ý, tìm hiểu, phải khó khăn lắm tôi mới biết được sự thật. Hóa ra, gia đình anh nghĩ rằng, trước kia khi tôi còn đi học, anh đã chu cấp tiền cho tôi ăn học, rằng tôi thường xuyên tiêu tiền của anh, giờ tôi không lấy anh thì không có ai thèm lấy tôi. Tôi chưa có nghề nên phải bám riết lấy anh, chứ như anh có nghề nghiệp ổn định, đẹp trai, phong độ "cua" đâu chẳng được vợ. Họ còn chê tôi chậm chạp, vụng về...
Tôi sững sờ... hóa ra họ đang nghĩ tôi là cô gái hư hỏng, phải lụy anh để lấy tiền ăn học suốt mấy năm ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng trên thực tế, tôi không hề lấy của anh một đồng nào và gia đình anh cũng không biết rằng, tôi cũng có nhiều người khác theo đuổi chứ không chỉ riêng anh. Gia đình, họ hàng, làng xóm tôi cũng chưa một ai chê tôi vụng về, chậm chạp mà lúc nào cũng lấy tôi làm gương để dạy dỗ con cái họ.
Gia đình anh còn cho rằng, vì tôi chưa có việc nên khi rước tôi về, gia đình anh sẽ phải lo việc cho tôi nên họ có quyền sai khiến tôi và tôi phải làm những điều đó là lẽ đương nhiên.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng của anh. Anh mắng nhiếc tôi là" phản bội", là "phụ tình", còn tôi chỉ nhếch mép cười mỉa mai: "Em có lòng tự trọng của riêng em, em không muốn chưa làm vợ đã phải về nhà anh làm dâu!".
Anh sững sờ, cuống quýt níu kéo nhưng tôi vẫn dứt khoát với quyết định của mình bởi, tôi biết nguyên nhân dẫn đến thái độ của gia đình anh đối với tôi, chắc chắn xuất phát một phần lớn từ phía anh.
Chia tay mối tình 2 năm, tôi cũng buồn đau rất nhiều nhưng là một người con gái, tôi có sự tự kiêu của riêng mình, tôi không muốn vì tình yêu mà đánh mất đi lòng tự trọng của bản thân. Chưa cưới xin, gia đình anh đã coi tôi không ra gì thì không biết khi về làm dâu, tôi còn bị đối xử tệ bạc như thế nào nữa?
Theo Khampha
6 cách để "giữ giá" với người yêu Hãy biết "chảnh" đúng lúc, đúng cách và luôn biết "nhử" sự quan tâm của đối phương. Để tình yêu tiến triển và bền vững theo năm tháng, người trong cuộc cần thiết phải có những hành động để nâng cao các giá trị tốt đẹp của bản thân mình trong mắt người ấy. Hãy cùng nhau thử 6 cách sau đây để...