Cuộc đời khốn đốn chỉ vì trót tát vợ 1 cái
Trước cái thái độ hỗn hào, ăn nói thiếu tôn trọng của vợ với gia đình bên chồng, không kiềm chế được, tôi đã tát vợ 1 cái. Vậy mà giờ đây, tôi rơi vào hoàn cảnh khốn đốn và cay cực.
Phải nói luôn rằng tôi không phải là kẻ vũ phu, thích dùng bạo lực để nói chuyện với vợ. Từ trước tới nay ai cũng bảo tôi hiền lành, sống biết điều dù cho vợ tôi có quá quắt nhiều cái.
Tôi chỉ luôn xác định, mình đã lựa chọn cô ấy, có thế nào thì chịu thế, đàn ông mà đánh phụ nữlà hèn. Thế nhưng, sự vụ ngày hôm đó đã khiến tôi mất bình tĩnh, không kiềm chế được và tát vợ một cái.
Vợ tôi vốn là tiểu thư con nhà giàu, từ ngày lấy tôi cô ấy cũng khổ hơn nhiều vì gia đình tôi không có điều kiện kinh tế. Từ một người được chiều chuộng giờ phải tự bươn chải, vợ tôi nhiều lúc có phần gay gắt và thái quá. Mọi người bên gia đình tôi rất ngại tiếp xúc với cô ấy nhưng cũng không ai gây hấn gì cả.
Từ trước tới nay ai cũng bảo tôi hiền lành, sống biết điều dù cho vợ tôi có quá quắt nhiều cái. (Ảnh minh họa)
Trong cuộc sống vợ chồng, cô ấy nóng tính và hay thiếu kiềm chế. Mỗi lần giận nhau là cô ấy đập phá đồ đạc. Tiền làm không ra nhưng phá thì nhanh lắm. Có lần tức lên cô ấy đập cả cái tivi mà hai vợ chồng phấn đấu mãi mới mua được. Những lúc như thế tôi cũng chán nản vô cùng, thậm chí nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhiều người bảo với tôi, vợ như thế sao còn tiếc nuối điều gì mà không bỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi là người nặng về gia đình, tôi không nỡ để các con chịu cảnh tan đàn, xẻ nghé. Dù sao vợ tôi như vậy nhưng cũng rất lo lắng cho gia đình này. Hơn nữa, tôi còn… chịu ơn gia đình bên vợ nhiều lắm.
Từ ngày cưới xong đến giờ, gia đình nhà vợ có điều kiện đã giúp đỡ chúng tôi. Tiền bạc làm ăn, hỗ trợ vốn, mua đất xây nhà… toàn những việc đại sự như thế là do nhà vợ lo cả. Tôi có sao nói vậy, chẳng nhận vơ công lao vào mình làm chi.
Video đang HOT
Cái tát của tôi đã đẩy gia đình vào cảnh đổ vỡ (Ảnh minh họa)
Gần 8 năm sống bên nhau, dù không ít lần cãi vã nhưng tôi chưa bao giờ đánh vợ. Thế rồi mọi chuyện như giọt nước tràn ly trong sự vụ cách đây 1 tháng.
Hôm đó bố mẹ tôi ở quê lên chơi, tôi cũng chẳng hiểu nội tình thế nào, chỉ biết khi từ trên gác xuống thấy vợ tôi đang nói xa xả vào mặt mẹ. Bà chỉ biết đứng lặng yên, không phản ứng gì cả.
Những lời mà tôi nghe được là toàn câu khó lọt tai: “Mẹ người nhà quê, mà già cả rồi, không biết thì hỏi, đừng cứ cái gì cũng tự ý làm rồi hỏng hết. Bọn con tốn bao nhiêu tiền mới mua được đấy. Mà tiền này cũng do bên ngoại giúp chứ mình con trai mẹ chả mua nổi đâu”.
Máu trong người tôi nóng rần rần,tôi không thể chịu nổi sự xúc phạm đó nên đã tiến đến tát vợ một cái thật mạnh. Cô ấy bật khóc, điên tiết rồi đập phá hết đồ đạc. Lúc đó vợ tôi chẳng khác nào con thú dữ bị thương. Nhìn cảnh tượng đó tôi chán nản vô cùng.
Quen được chiều chuộng, vợ tôi ăn nói rất hỗn hào khiến tôi không chịu nổi (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó, gia đình bên ngoại sang đòi kiện tôi tội… đánh vợ. Mọi người xúm vào nói tôi vô ơn, được nhà vợ cho bao nhiêu mà giờ còn dám “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” lên đánh vợ.
Tôi không biết phải nói thế nào, chỉ thấy cuộc đời mình sao cơ cực quá. Nhà vợ còn bắt tôi quỳ xuống xin lỗi rồi hứa không bao giờ được tái phạm.
Tất nhiên tôi không làm… Sĩ diện của một người đàn ông không cho phép tôi làm thế. Mặc dù tôi có phần nóng nảy trong cái tát đó nhưng tôi không thể làm cái điều đó được.
Tôi về phòng, viết đơn ly hôn và kí vào tờ giấy vay nợ. Tôi chấp nhận cảnh mất tất cả, nợ nần ngập đầu chứ không thể quay về bên nhau được nữa.
Điều tôi tiếc nuối duy nhất chính là không được ở bên các con vì bây giờ tôi không đủ năng lực tài chính lo cho con mình. Tôi nợ các con một lời xin lỗi. Tôi đâu có ngờ, chỉ một cái tát mà giờ đây các con tôi phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa.
Theo Khampha
Nếu không 'rắn tay', tôi đã không trị nổi người chị dâu phách lối này
Khi tôi thông báo mình bị mất đôi hoa tai bằng vàng, mẹ chồng tôi sốt sắng đi tìm, còn chị dâu thì chối luôn: "Chị chẳng thấy đôi hoa tai nào cả, thím đánh rơi ngoài đường rồi"...
Tôi 24 tuổi, về làm dâu sau, lại ít hơn chị dâu 6 tuổi, nên mới về nhà chồng, tôi bị chị bắt nạt tơi bời.
Đầu tiên là giao hết việc nhà, nấu cơm, giặt giũ cho tôi. Tôi đi làm đến 6 giờ tối mới về đến nhà, vậy mà chị vẫn nằm gác chân đắp mặt nạ xem ti vi chờ tôi nấu cơm. Uất ức lắm nhưng nghĩ dâu mới, lại phận làm em nên tôi chỉ biết im lặng làm trong một tháng.
Bố mẹ chồng tôi thì hiền lành, chị dâu chỉ cần lấy lý do chị bận cái này cái nọ, chị bị đau lưng, hoặc chị đang huấn luyện dâu mới cho bố mẹ, thế là bố mẹ chồng tôi chẳng nói gì, kệ cho chị làm chủ gia đình, kệ cho chị sai khiến tôi. Chị sai bảo chèn ép tôi, ban đầu tôi còn nghe, về sau tôi mặc kệ. Việc gì cần thì tôi làm, không cần thì thôi.
Thế nhưng, điều bực bội nhất là chị dâu tôi rất thích "thó" đồ. Hồi đầu bố mẹ chồng tôi đã dặn tôi đi đâu thì khóa cửa phòng lại, lúc đó tôi nghĩ đơn giản rằng chắc bố mẹ bảo thế để tôi yên tâm rằng bố mẹ không đụng vào đồ đạc của tôi. Nên có ngày đi làm thì tôi khóa, có ngày thì không. Và rồi chỉ một tuần sau cưới, tôi đã phát hiện ra chai nước hoa và 2 cây son hàng hiệu đã biến mất, trong ngăn kéo tủ chỉ còn lại một lọ nước hoa bỏ túi và 2 cây son rẻ tiền.
Mới về nhà chồng, tôi bị chị dâu bắt nạt tơi bời. (Ảnh minh họa)
Tôi biết bố mẹ chồng tôi thì chẳng lấy những cái đó làm gì. Ông bà trông nhà cả ngày nên không thể có người lạ đột nhập. Vì thế chắc chắn chỉ có chị dâu. Đúng là vài hôm sau tôi liền ngửi mùi nước hoa trên người chị, nhìn thấy màu son của mình trên môi chị. Tôi hỏi chị sao lấy nước hoa và son của tôi. Chị bảo tôi vu khống, nước hoa chị mua ngoài shop, son bạn chị cho, tôi không có chứng cứ đừng có bôi xấu chị mà tổn hại danh dự chị.
Tôi ức lắm nhưng đúng là không có chứng cứ. Có ai đánh dấu tên mình lên mỹ phẩm kia chứ. Tôi quyết định im lặng tìm cơ hội "dạy" cho chị một bài học.
Nửa tháng sau, tôi giả vờ quên khóa cửa rồi đi làm. Chiều về, tôi thấy đúng là mất 1 cái túi xách, 1 đôi giày, và cay cú hơn là chị còn lấy cả đôi hoa tai bằng vàng của tôi nữa. Tôi cứ nghĩ chị chỉ thích trộm vặt vài món đồ về dùng. Ai ngờ chị còn tham lam đến mức dám lấy cả hoa tai bằng vàng trị giá 6 triệu của tôi. Lần này tôi quyết định làm lớn chuyện.
Bữa tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi hỏi cả nhà có ai nhặt được đôi hoa tai của tôi đâu không? Nếu nhặt được thì cho tôi xin, tôi xin hậu tạ 500 ngàn đồng. Tôi nói vậy để cho chị ta có cửa mà trả tôi không xấu hổ. Bố mẹ chồng tôi sốt sắng hỏi tôi mất khi nào, mất ở đâu, có khi nào đánh rơi ngoài đường không? Giá trị bao nhiêu tiền, có đắt lắm không? Rồi mẹ chồng tôi toan đứng dậy đi tìm. Còn chị dâu thì chối luôn: "Không, chị chẳng thấy đôi hoa tai nào cả. Chắc thím đánh rơi ngoài đường rồi".
Biết chị vẫn cãi cối cãi chày nên chiều hôm sau tôi về sớm, nói với mẹ chồng tôi về kế hoạch của tôi. Bà cũng đồng ý vì biết tính con dâu cả hay để ý và tự tiện lấy đồ người khác. Khi chị dâu đi làm về (bình thường chị về sớm hơn tôi), rất ngạc nhiên vì thấy tôi ở nhà. Hỏi thì tôi bảo: "Nay em xin nghỉ làm để đi trình báo công an. Nhà mình bị trộm đột nhập, khoắng mất mất đôi hoa tai của em nên lúc chiều công an đến xem hiện trường".
Tôi quyết phải để chị dâu chừa thói trộm cắp vặt này. (Ảnh minh họa)
Chị dâu tôi tái mét mặt mày. Rồi chị bỗng quát tôi: "Trộm gì mà trộm, bố mẹ ở nhà suốt thì làm sao mà có trộm, thím có rút đơn ngay không?". Tôi cũng nói cứng: "Em mất vàng thì phải báo công an là đúng rồi. Em tìm khắp nơi không có, mọi người trong nhà cũng không nhặt được. Cửa nẻo không bị phá khóa, họ nói có thể là người trong khu vực này, giờ chỉ cần lấy dấu vân tay là truy ra ngay ai trộm".
Nhìn vẻ mặt lo lắng của chị, tôi quyết phải để chị dâu chừa thói trộm cắp vặt này. Chị dâu đi qua đi lại rồi vỗ tay nói: "À, chị nhớ ra rồi, hôm trước thím tắm xong bỏ quên trong nhà tắm, chị cất hộ. Hôm qua bận việc nên không nhớ. Đây, để chị vào tìm cho".
Tôi ra vẻ không tin, chị liền chạy vào phòng chị, tìm một hồi rồi mang đôi hoa tai ra cho tôi. Tôi cũng giả vờ ngạc nhiên nhận lấy rồi bảo sáng hôm sau tôi sẽ ra trình báo lại với công an rằng chị dâu cầm hộ mà tôi không biết và xin rút lại đơn.
Từ sau hôm đó, chị dâu tôi không dám mon men lại gần phòng tôi nữa. Tôi cũng thử lại bằng cách để cửa phòng không khóa, nhưng chiều về không thấy mất đồ. Tôi nghĩ có lẽ chị đã cạch đến già rồi!
Hồng Bạch / Theo Thời đại
Nhiều khi bị chồng thách thức, tôi chỉ muốn viết đơn ly hôn rồi ký ngay lập tức Những lúc mâu thuẫn lên đỉnh điểm, anh cứ ném giấy vào mặt, bắt tôi viết đơn ly hôn rồi quát: "Viết đi rồi tôi ký giải thoát cho cô đi với thằng đàn ông khác". Tôi năm nay 29 tuổi, đã kết hôn được 3 năm, có một cô con gái 2 tuổi, công việc của tôi cũng ổn định. Chồng tôi...