Cuộc đời đàn bà và chiếc váy cưới màu trắng
Trong cuộc đời người đàn bà, niềm hạnh phúc lớn nhất là được một lần khoác lên mình chiếc áo cưới, sánh bước bên người thương và cùng nhận những lời chúc phúc từ người xung quanh.
Một buổi chiều mưa tầm tã, dòng người vội vã ngược xuôi, trong tâm trạng mỗi người dẫu chứa đựng bao mối suy nghĩ ngỗn ngang, nhưng chắc hẵn đều có một mong muốn chung là chạy về nhà thật nhanh đoàn viên cùng gia đình bên mâm cơm nóng ấm.
Tôi cũng không ngoại lệ, mặc cho từng đợt mưa quất vào mặt rát buốt. Tôi vẫn cố gắng lao đi thật nhanh, để mong kịp về cho buổi cơm tối. Trong làn nước mờ ảo trước mắt, bỗng một vệt sáng chói lòa khắp không gian. Tôi buộc dừng xe, chờ cho vệt sáng đèn pha ấy trôi đi, chiếc xe dần qua, từ bên ngoài nhìn vào là đôi nam nữ trong bộ trang phục lễ cưới. Cô gái với mái tóc búi gọn gàng, cùng gương mặt trang điểm kỹ nhưng rất nhẹ nhàng, tôn lên đường nét thanh tú và rất phù hợp với chiếc áo soa rê trắng muốt mà cô đang mặc.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt lặng đi và nhận ra rằng không biết từ lâu lắm rồi, tôi đã không còn thói quen, ngày ngày chạy ngang con đường 3/2 để được nhìn vào các khung cửa trưng bày, ngắm nhìn từng chiếc áo cưới để rồi mơ ước một ngày chính tôi sẽ bước vào nơi ấy và chọn cho mình chiếc áo trắng, màu mà tôi luôn yêu thích.
Mặc cho từng cơn gió cuốn theo làn nước thốc thẳng vào người. Tôi quăng mình vào vùng trời ký ức đang ùa về ngập tràn trong trí óc. Nhớ ngày tôi yêu anh với bao sự ngời nghệch của tình yêu tuổi đầu đời. Bằng sự mộng mơ của tuổi trẻ, của cô gái đang lò dò từng bước vào con đường tình ái. Sống trọn vẹn và dâng hiến hết tâm can, tôi trao tặng anh cái thanh xuân của người con gái, cứ ngỡ rằng anh sẽ luôn bên tôi cùng tôi bước mãi trên con đường hạnh phúc. Tôi vô tư cùng anh vẽ ra ngôi nhà và những đứa trẻ, một đám cưới nơi ấy có tôi và anh là hai nhân vật chính cùng sánh bước bên nhau. Tôi yêu màu trắng và sẽ chọn cho mình chiếc áo cưới màu trắng.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Vì với tôi chiếc áo cưới màu trắng thể hiện một tình yêu trọn vẹn, trong sáng, thanh tao và vì tôi luôn mong chỉ có tôi và anh trong cuộc tình này, giả chăng có một người thứ ba xuất hiện, sẽ giống như một trang giấy trắng vướng vết mực đen, nó sẽ rất dễ dàng bị nhận ra và làm hỏng toàn bộ trang giấy trắng. Tôi không muốn có một mối quan hệ thứ ba nào khác bước vào, xen ngang giữa chúng tôi. Chính vì thế mà tôi luôn yêu và mong chọn cho mình chiếc áo cưới màu trắng.
Nhưng rồi anh quay đi, bỏ mặc tôi với những giấc mơ còn giang giở cùng chiếc áo cưới trắng thuộc về người con gái khác, người đang mang trong mình một mầm sống mới thuộc về anh.
Tôi rơi tự do, vô định, oằn mình trong từng vết cắt. Ngày qua ngày, cố chắp vá vết thương bằng cách khoắc lên mình sự lạnh lùng, vẻ mạnh mẽ, bất cần. Tôi dần quên đi sở thích ngắm nhìn những chiếc áo cưới qua khung cửa kính. Tôi lao đầu vào công việc, vào các mối quan hệ không tên, để quên để mong khỏa lấp đi khoảng trống nơi tâm hồn.
Khi thời gian trôi qua, mọi vết thương rồi cũng thành sẹo. Khi con người ta bị quăng quật giữa dòng đời, ta lại mong tìm về với gia đình như chốn nương thân và khao khát tìm một bờ vai nương tựa. Tôi lại yêu và mơ ngày khoác lên mình chiếc áo cưới. Nhưng lần này sẽ không còn là màu trắng tinh khôi nữa, mà là một màu dành cho người đàn bà đã biết chấp nhận bước qua mọi vết nhơ vương vãi trên tà áo, người đàn bà từng trải, biến chiếc áo trắng thành một màu kem huyền ảo thanh lịch và sang trọng.
Vậy thì hỡi những người đàn bà quanh tôi. Đừng bao giờ ngừng hy vọng, đừng bao giờ ngừng dấn thân sau những sự tan vỡ mất mát. Tất cả chúng ta đều rất xứng đáng lựa chọn cho chính mình một màu áo cưới phù hợp trong ngày trọng đại của đời mình.
Theo Blogtamsu
Mẹ bảo: Đừng bao giờ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng và người yêu con thật lòng!
Có một dạo, lúc tôi vừa chia tay mối tình 3 năm của mình không lâu, tôi đã suy sụp và không đối tốt với bản thân và những người xung quanh mình lúc ấy. Tôi xanh xao, héo mòn, lầm lũi và mỏi mệt.
Có một dạo, lúc tôi vừa chia tay mối tình 3 năm của mình không lâu, tôi đã suy sụp và không đối tốt với bản thân và những người xung quanh mình lúc ấy. Tôi xanh xao, héo mòn, lầm lũi và mỏi mệt. Mỗi ngày về nhà, tôi tự giấu mình trong bốn bức tường, đóng băng mọi cảm xúc và không màng giao tiếp với ai. Ai hỏi thì tôi nói, ai cần thì tôi thưa, tôi cứ nghĩ rằng, tôi không đụng chạm vào ai thì sẽ chẳng ai làm phiền tôi cả.
Tôi tự mình duy trì trạng thái đó và nghĩ rằng mình sẽ mãi như vậy cho đến lúc tạm vơi bớt nỗi đau này đi, chỉ cần đừng ai động vào nỗi đau này, tôi sẽ khiến nó ngủ quên mãi mãi.
Chính vì thất tình, tôi đâm ra chán nản và cáu gắt với mọi chuyện. Người chịu trận nhiều nhất, chắc có lẽ là thằng em tội nghiệp của tôi. Nó trẻ con, hiếu động, cứ đi về nhà mà "vấp" phải nó là tôi lại la toáng lên. Ban đầu thì mọi người còn nhẫn nhịn, em tôi thấy thế thì ngày một xa lánh tôi hơn, nhưng cái tình trạng ấy tiếp tục kéo dài 2 tháng thì không ai chịu nổi tôi nữa.
Tôi tự mình duy trì trạng thái đó và nghĩ rằng mình sẽ mãi như vậy cho đến lúc tạm vơi bớt nỗi đau này đi (Ảnh minh họa)
Tôi bỏ qua mọi lời an ủi, gạt hết những cố gắng rủ rê của bạn bè, tôi như một người vô hồn đứng giữa phố xá đông đúc mà bất lực mất phương hướng. Người ấy đã đi xa tôi rồi, chẳng còn gì ở lại nữa, tôi mất niềm tin vào mọi thứ, nhất là tình yêu.
Vậy nhưng, có một người vẫn luôn ở bên tôi lúc ấy. Ngoài gia đình, bạn bè, cậu ấy vẫn đứng ở cạnh và tìm cách nâng đỡ tôi. Cậu ấy không phải người yêu cũ của tôi, cậu ấy là một cậu bạn kém tôi 1 tuổi và thương thầm tôi đã mấy năm rồi. Biết tôi lúc mà tôi vẫn còn mặn nồng với người kia, cho đến lúc bây giờ chia tay hẳn, cậu ấy vẫn luôn dõi theo tôi mỗi ngày. Mỗi tối, cậu ấy nhắn cho tôi một câu chuyện cười, kèm theo một tin nhắn khác với nội dung: "Đừng buồn nữa...". Chỉ vậy thôi, không nói gì hơn cả.
Ngày cậu ấy biết tôi, tôi đã nói rõ rằng tôi đã có người thương của riêng mình. Cậu ấy bảo rằng, cậu ấy có thể đợi được. Tôi có người yêu cũng không sao , cậu ấy tin rằng đến một lúc mình sẽ có thể đường hoàng mà tìm hiểu tôi như bao người khác. Vì kém tôi 1 tuổi, tôi nghĩ rằng cậu ta chỉ là một cậu nhóc nói giỏi hơn làm mà thôi.
Mẹ là người chứng kiến hết mọi chuyện của tôi. Mẹ là người mà từ trước tới nay tôi có thể kể mọi chuyện về mình. Hai tháng tôi đau khổ, mẹ đứng ngoài, chỉ im lặng và giúp đỡ tôi nhiều nhất có thể. Vậy rồi một hôm, mẹ dựng tôi dậy giữa đêm, lúc tôi còn thút thít trong chăn vì chợt tỉnh giấc khi mơ về người cũ.
Và rồi mẹ khóc, mẹ bảo tôi làm sao vậy? Tại sao tôi cứ ôm mãi một nỗi buồn. Tôi cứ nghĩ là mỗi mình tôi buồn, nhưng tôi đâu biết những người yêu thương tôi cũng đau đến xé ruột. Mẹ bảo, tôi hãy dậy soi gương đi, xem giờ tôi như thế nào. Mẹ bảo tôi hãy tỉnh lại đi, người ấy đâu có xứng để tôi buồn đau đến mức này. Mẹ xót, cha xót, em sợ, bạn bè thương, tại sao tôi lại làm mình khổ tâm đến mức này. Mẹ tôi nói nhiều, nói nhiều lắm. Mẹ bảo tôi tại sao không nhìn lại phía sau, xem tôi đã làm tổn thương biết bao nhiêu người. Người mà tôi bảo rằng đã bỏ ra 3 năm thanh xuân để yêu lấy, rồi cũng vì một người con gái khác mà bỏ tôi đi, vậy nhưng gia đình và bạn bè tôi sẽ không bao giờ như vậy.
Ngày cậu ấy biết tôi, tôi đã nói rõ rằng tôi đã có người thương của riêng mình. (Ảnh minh họa)
Và mẹ nhắc về cậu ấy, người kém tôi 1 tuổi. Mẹ bảo rằng, mấy năm nay mẹ luôn chú ý đến người tìm hiểu con gái mẹ. Ai cũng hào nhoáng, ai cũng khí thế, chỉ có riêng cậu ấy vẫn lặng lẽ như vậy, âm thầm như vậy ở bên tôi. Mẹ bảo rằng, có lẽ tôi không biết, rằng hôm nào tôi đi làm về khuya, mẹ ra đón tôi từ ngoài ngõ cũng thấy cậu ấy đứng đợi cùng ở đấy. Cậu ấy bảo rằng chỉ cần tôi an toàn và vui vẻ, cậu ấy dù biết mình mù quáng cũng sẽ cố gắng yêu tôi bằng cách của riêng cậu ấy. Cậu ấy bảo, cậu ấy sợ rằng sẽ không gặp được ai như tôi nữa, cậu ấy sợ việc mình không dám yêu sẽ có lỗi với bản thân mình. Mẹ cũng đã từng nghĩ cậu ấy trẻ con và bốc đồng, nhưng năm tháng qua đi, mẹ dần thay đổi suy nghĩ ấy. Mẹ chỉ muốn con gái mẹ được hạnh phúc, và mẹ muốn tôi hãy thử mở lòng với cậu ấy xem.
Cuối cùng, mẹ bảo: "Đừng bao giờ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng và người yêu con thật lòng! Ngày mai, hãy tỉnh giấc và đừng buồn thêm nữa, hãy làm lại từ đầu, đừng khiến người yêu thương con phải đau!"
Tôi chìm vào giấc ngủ khi mà lời nói ấy vẫn đang vương vấn trong đầu. Ngày mai, sẽ là một ngày khác chứ? Ngày mai, tôi sẽ bình tâm lại chứ? Có ai đó trả lời hộ tôi không?
Theo Một Thế Giới
Vì tôi ngu dại, hay do tôi bất hạnh? Một đứa con gái chưa được nếm mùi yêu nó ngọt ngào và tuyệt vời thế nào thì đã kịp nhận ra rằng tình yêu là trái đắng.... Ảo tưởng khi nghĩ rằng cứ yêu thật lòng thì sẽ nhận được sự thật lòng... sai lầm và ngu dại... đó chỉ là ảo tưởng thôi mãi trong tiểu thuyết ngôn tình thôi... Tôi....một...