Cuộc đời của nữ nô lệ cuối cùng trên con tàu buôn vượt biển
Những kẻ buôn nô lệ đã ép bà Redoshi, khi đó mới chỉ 12 tuổi, trở thành “vợ” của một người đàn ông trưởng thành đã là nô lệ nhưng lại nói một ngôn ngữ khác.
Bà Redoshi được đưa đến Mỹ trên chiếc Clotilda, con tàu nô lệ cuối cùng được biết đến. Bà sống đến năm 1937.
Giống như nhiều người dân châu Phi khác bị bắt thành nô lệ người Mỹ, bà Redoshi chỉ là một đứa trẻ khi bọn buôn nô lệ đưa bà lên con tàu của chúng. Ở tuổi 12, bà đã bị bắt cóc ở nơi mà bây giờ gọi là Benin và trở thành tù nhân trên con tàu nô lệ cuối cùng được biết đến chuyên buôn lậu nô lệ vào nước Mỹ: Clotilda. Và khi được một học giả người Anh phát hiện, bà trở thành người sống sót cuối cùng trên con tàu đó: bà Redoshi sống cho đến năm 1937, đúng 72 năm sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ.
Trước khi học giả Hannah Durkin ở Đại học Newcastle biết đến bà Redoshi, người sống sót cuối cùng trên con tàu Clotilda là ông Oluale Kossola, một người đàn ông bị bắt năm 19 tuổi ở Tây Phi và đã sống đến năm 1935 với cái tên “Cudjo Lewis”. Cả ông ta và bà Redoshi đều nằm trong số hơn 100 nô lệ châu Phi bao gồm trẻ em, thanh niên và người trưởng thành trẻ tuổi đến Alabama trên con tàu nô lệ bất hợp pháp vào năm 1860, một năm trước khi cuộc Nội chiến ở Mỹ nổ ra.
Những kẻ buôn nô lệ đã ép bà Redoshi, khi đó mới chỉ 12 tuổi, trở thành “vợ” của một người đàn ông trưởng thành đã là nô lệ nhưng lại nói một ngôn ngữ khác. Những tên buôn sau đó lại bán bà Redoshi và người đàn ông như một cặp đôi cho ngài Washington Smith, người sáng lập của Ngân hàng Selma Alabama. Bà Redoshi đã mô tả cuộc hôn nhân trẻ em ép buộc này cho nhà hoạt động quyền công dân là bà Amelia Boynton Robinson.
“Tôi 12 tuổi và anh ta là người đàn ông từ một bộ lạc khác, người đã có gia đình ở châu Phi. Tôi không thể hiểu lời của anh ta và anh ta cũng vậy, không thể hiểu tôi. Họ để chúng tôi trên cùng chỗ và bán cả hai cho người đàn ông và vợ.” Bà Redoshi kể lại theo như hồi kí của bà Boynton Robinson trong cuốn Bridge Across Jordan.
Trong gần 5 năm, bà Redoshi làm việc trên đồn điền Bogue Chitto của nhà Smith ở Hạt Dallas. Nhà Smith cũng buộc bà phải lấy cái tên mới “Sally Smith”. Bà Redoshi mang thai và sinh hạ con gái ngay ở đồn điền. Khi tuyên ngôn giải phóng nô lệ hay còn gọi là “Juneteenth” đến vào ngày 19.6.1865, bà Redoshi mới chỉ 17 tuổi.
Với ít lựa chọn và không có phương tiện nào để trở về quê nhà cùng gia đình ở Tây Phi, bà tiếp tục sống ở đồn điền Bogue Chitto với cô con gái. Sau đó bà và những người bị nô lệ hóa khác đã tiếp nhận sở hữu khoảng 6.000 mẫu Anh đất trên đồn điền, nơi bà sống nốt quãng đời còn lại.
Durkin đã tìm thấy bằng chứng về cuộc đời của bà Redoshi trong những nguồn tư liệu đa dạng: hồi kí của bà Boynton Robinson, những trang viết chưa được công bố của Zora Neale Hurston và thậm chí trong một bộ phim. Nó có chứa đoạn băng về bà Redoshi, được biết như cuốn phim duy nhất về người phụ nữ sống sót của chuyến buôn nô lệ vượt Đại Tây Dương. Durkin đã công bố nghiên cứu của cô về bà Redoshi vào tập sách năm 2019: Chế độ nô lệ và Sự bãi bỏ.
“Những tài liệu khác duy nhất mà chúng ta có về trải nghiệm của những người phụ nữ châu Phi trên về cảnh nô lệ vượt biển là những lời bóng gió bâng quơ được ghi lại bởi chính những chủ buôn nô lệ, vì vậy thật tuyệt khi có thể kể lại câu chuyện đời của Redoshi. Hiếm khi nào chúng ta được nghe câu chuyện của cá nhân một phụ nữ, hãy xem bà ấy trông thế nào, ăn mặc ra sao và đã sống ở đâu”, bà Durkin chia sẻ trên báo chí ở Newcastle.
Sylviane A. Diouf, giáo sư thỉnh giảng tại Trung tâm của trường Đại học Brown về Nghiên cứu Nô lệ và Công lý cho rằng câu chuyện của bà Redoshi “có thể có giá trị chỉ riêng với nó”, nhưng cần cẩn trọng rằng chúng ta không nên quá tập trung vào việc xem thử người còn sống nào là cuối cùng.
Video đang HOT
“Có rất nhiều người trẻ khác trên con tàu Clotilda và một vài người có thể qua đời thậm chí còn muộn hơn bà ấy,” Diouf, cũng là tác giả của Những giấc mơ Châu Phi ở Alabama: Con tàu Nô lệ Clotilda và Câu chuyện của những người châu Phi cuối cùng được đem đến Mỹ, cho biết.
“Điều quan trọng không phải liệu bà ấy hay ông Cudjo là người cuối cùng mà là câu chuyện của bạn viết về gì.”
Theo Danviet
Anh: Đi trông trẻ, cô gái bị lừa làm nô lệ tình dục suốt 18 tháng
Cô gái nói mình bị đàn ông lạ cưỡng hiếp hai lần một tuần và sống trong tình trạng không khác gì địa ngục.
Amy bị bắt làm nô lệ ở Anh khi mới 20 tuổi
Nằm trên sàn phòng khách ôm lấy mặt, Amy khóc thảm thiết vì đau.
Cô gái 20 tuổi vừa bị bà chủ của mình đánh đập tàn nhẫn. Nhưng Amy không thể làm gì vì chỉ là nô lệ của người phụ nữ.
Amy là một trong số 136.000 nạn nhân của nạn nô lệ ở Anh. The Sun vừa có bài phỏng vấn độc quyền với Amy, hiện 25 tuổi, về trải nghiệm khủng khiếp của cô.
Cuộc sống khốn khổ
Amy, 18 tuổi, đã rất phấn khích khi từ quê hương Ghana bay tới Vương quốc Anh.
Sau cái chết của cha mẹ vào năm 2013, cô kết bạn với một người phụ nữ tên Mary, người đề nghị đưa cô đến Vương quốc Anh để làm vú em.
Amy nói với Sun Online: "Cha mẹ tôi qua đời và đột nhiên tôi chỉ có một mình. Tôi bỏ học và không có ai".
Amy nói về Mary: "Cô ta biết tôi không có gia đình và là một người chăm chỉ, vì vậy cô ta lấy cho tôi một hộ chiếu với giá 6.000 bảng Anh để tôi có thể đến Anh. Tôi sẽ chăm sóc cho con gái 5 tuổi của cô ta".
Nhưng chỉ vài ngày sau khi đến Anh, Amy nhận ra mình không đến đây để chăm sóc con của Mary.
Khi về Anh, giọng điệu của Mary thay đổi 180 độ. Cô ta bắt Amy ngủ trên sàn nhà mà không có chăn hoặc đệm.
Trong vòng một tuần, Amy bị buộc làm việc 20h/ngày để dọn dẹp căn hộ của Mary. Nhiều ngày Amy không có gì để ăn. Đôi khi cô ăn vụng được một chút thức ăn thừa.
Amy nói: "Tôi đã trải qua địa ngục... Tôi phải giặt tay tất cả quần áo của Mary và con gái của cô ta và không được phép sử dụng nước nóng. Tôi bị mắc kẹt và cảm thấy muốn tự tử".
Bị cưỡng hiếp liên tục
Amy nói rằng Mary đã cho người lạ cưỡng hiếp Amy để kiếm tiền.
"Sau một tháng, cô ta bắt đầu để đàn ông ngủ với tôi. Chuyện này diễn ra hai lần một tuần - đàn ông đến, trả cho cô ta một ít tiền, hãm hiếp tôi và bỏ đi", Amy kể.
"Lần đầu tiên thật tồi tệ. Tôi nói với cô ta rằng tôi không thể làm điều đó và cô ta nói tôi có thể, bởi vì tôi đã bị hãm hiếp rồi".
Amy nói Mary còn đe dọa cô.
"Cô ta lấy hộ chiếu của tôi và bảo tôi không được báo cảnh sát, nếu tôi làm vậy, cô ta sẽ dùng tuốc nơ vít đâm tôi", Amy kể.
Sau 18 tháng, Amy không thể chịu nổi.
Một ngày khi Mary ra ngoài, Amy nắm bắt cơ hội và chạy trốn, phá khóa cửa trước.
Amy trở thành người vô gia cư cho đến khi được trợ giúp
Không còn nơi nào để đi, cuối cùng cô trở thành người vô gia cư. Nhưng ngủ trên đường phố London dường như là lựa chọn tốt hơn so với việc làm nô lệ.
Vài tháng sau, Amy tình cờ gặp Mary trên đường phố. Mary tát Amy và gọi cảnh sát, báo Amy là người nhập cư trái phép.
Chấn thương tâm lý
Không rõ Amy đã báo cảnh sát về việc bị ép làm nô lệ chưa và Mary có bị điều tra hay không. Nhưng Amy đã nhận được sự trợ giúp của Quỹ Sophie Hayes, một tổ chức từ thiện thành lập để giúp đỡ các nạn nhân của nạn buôn người.
Cô sống trong một nơi ở tạm thời ở Midlands nước Anh và dần hồi phục khỏi chấn thương.
Amy nói: "Tôi không tin người khác. Tôi ngủ không ngon và đang dùng thuốc chống trầm cảm. Trong một thời gian dài, tôi đã muốn tự tử. Tôi đã không còn thấy mục đích sống nữa".
Theo Danviet
Kí ức kinh hoàng của cô gái bị ép làm nô lệ tình dục ở phố đèn đỏ Hà Lan Một người phụ nữ vừa kể lại câu chuyện bị bắt cóc và bị bán làm nô lệ tình dục năm 19 tuổi ở Hà Lan. Ảnh chụp một góc phố đèn đỏ ở Amsterdam, Hà Lan Sarah Forsyth, hiện 42 tuổi, đã từ Tyneside nước Anh đến Amsterdam Hà Lan sau khi nộp đơn xin việc làm y tá. Tuy nhiên, khi...