Cuộc đời cô gái chôn vùi tuổ.i xuân nơi trại giam
Rủ nhau đi lên thành phố làm việc nhưng không có tiề.n, Phui và hai người bạn của mình lên kế hoạch giế.t ngườ.i để lấy tiề.n đi…
Gặp phạm nhân Phèn Thị Phui (25 tuổ.i, trú thôn Na Lan, Tả Nhìu, Xín Mần, Hà Giang) tại trại giam K1 thuộc trại giam Quyết Tiến (Sơn Dương, Tuyên Quang) khi buổi lao động sáng vừa kết thúc.
Nhìn khuôn mặt già nua không ai nghĩ Phui mới 25 tuổ.i tròn. Theo cán bộ trại giam, Phui vào trại cải tạo với hai tội danh “Giế.t ngườ.i” và “Cướp tài sản”.
Cũng như nhiều phạm nhân mới nhập trại, Phui cũng đã chán chường, tuyệ.t vọn.g không tìm được lối thoát. Nhưng rồi được sự động viên, giáo dục của các cán bộ trại giam, Phui cũng đã tìm cho mình được suy nghĩ đúng đắn là cải tạo thật tốt để có ngày trở về với xã hội.
Theo tài liệu cung cấp, khoảng cuối tháng 3/2007, Phèn Thị Phui (25 tuổ.i) được hai người bạn khác trong bản là Xèn Seo Tây (30 tuổ.i) và Hoàng Thị Thêm (29 tuổ.i, cùng trú Tả Nhìu, Xín Mần, Hà Giang) rủ đi làm thuê ở thành phố. Tuy nhiên, do cả ba không có tiề.n nên nảy sinh ý định giế.t Thèn Thị Ng. (28 tuổ.i) lấy tài sản để đi.
Một phút nông nổi, Phui đã chôn vùi tuổ.i xuân của mình nơi này…
Nghĩ là làm, khoảng 19h ngày 5/4/2007, cả ba cùng nhau đến nhà Ng. như đã thống nhất. Đợi Ng. ăn cơm xong, Xèn Seo Tây dùng dây váy của phụ nữ người Nùng tró.i ta.y chân Ng. lại, sau đó cả 3 dùng dao sá.t hạ.i Ng.
Gây án xong, cả ba tắt điện rồi đi rửa tay chân đi về nhà như bình thường. Đến khoảng 4h ngày 8/4/2007, Xèn Seo Tây bán số vàng đã cướp được 780.000 nghìn đồng.
Riêng Hoàng Thị Thêm và Thèn Thị Phui sau khi được Tây đưa đến thị trấn Cốc Pài – Xín Mần thì quay về. Hai ngày ở tại một khách sạn trên địa bàn nhưng không thấy Tây quay lại. Chiều ngày 10/4/2007, do hết tiề.n và không biết đi đâu, cả hai bắt xe ôm quay về nhà thì bị bắt giữ. Xèn Seo Tây cũng bị bắt giữ ngay sau đó.
Ngày 27/8/2008, VKSND tỉnh Hà Giang đã truy tố Phèn Thị Phui (25 tuổ.i), Xèn Seo Tây (30 tuổ.i) và Hoàng Thị Thêm (29 tuổ.i, cùng trú Tả Nhìu, Xín Mần, Hà Giang) các tội danh Giế.t ngườ.i theo điể.m g, khoản 1 Điều 93 BLHS và tội “Cướp tài sản” theo khoản 1 Điều 133 BLHS.
Trong vụ án này, Xèn Seo Tây là người khởi xướng, chủ mưu, đồng thời là người thực hiện hành vi tích cực nhất nên HĐXX tuyên phạt Xèn Seo Tây (30 tuổ.i) mức án chung thân.
Video đang HOT
Riêng Hoàng Thị Thêm (29 tuổ.i) và Thèn Thị Phui do bị rủ rê, lôi kéo và là người chưa thành niên khi phạm tội nên HĐXX tuyên Hoàng Thị Thêm 16 năm tù và Thèn Thị Phui 14 năm tù cho hai tội danh nêu trên.
Ngập ngừng một lúc, Phui bảo, nhờ các cán bộ trại giam ở đây mà Phui đã vượt qua được quãng thời gian 2 năm đầu tuyệ.t vọn.g. Giờ đây, sau 8 năm trong trại giam, Phui đã yên tâm cải tạo thật tốt để có thể trở về với gia đình, với xã hội.
Phui bảo, Phui sinh ra trong một gia đình 6 anh chị em, hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mấy chị em không được học hành đến nơi đến chốn. Cuộc sống gia đình chỉ trông chờ vào những cây ngô, cây sắn trên nương. Chính vì vậy, trong một lần bạn rủ đi giế.t ngườ.i để lấy tiề.n đi làm, Phui đã đi. Sau quyết định đấy, cuộc đời cô gái đang độ tuổ.i trăng tròn bước sang một lối rẽ mịt mù.
“Ngày đó em nông nổi, một phần chơi với bạn nên thấy bạn rủ đi mình cũng đi mà không hiểu biết gì. Một phần thời gian đó, gia đình khó khăn nên thấy bạn rủ đi làm thuê em cũng đồng ý đi cùng với mong muốn giúp bố mẹ đỡ khổ, nhưng không ngờ…”, Phui tâm sự.
Gạt đi những giọt nước mắt, Phui kể, trong khoảng thời gian 3 năm đầu, Phui luôn sống trong cảm giác sợ hãi, suy sụp, đêm ngủ thường nằm mơ về tội lỗi mình đã gây ra cho bạn.
Không còn cách nào khác, ngày Phui miệt mài làm công việc mà cán bộ giao. Đêm về, Phui tâm sự với bạn cùng phòng giam của mình cho quên đi những sợ hãi.
“Ngày đầu mới vào đây em thấy sợ, suy nghĩ nhiều lắm, em suy sụp tinh thần khoảng 2-3 năm mới quen được cuộc sống nơi này. Những lúc khó khăn như vậy, chẳng biết bấu víu vào đâu để cố gắng.
Em đi trại cải tạo năm em 16 tuổ.i, chẳng có ai bên cạnh, chỉ có mỗi gia đình nên những lúc ấy chỉ nghĩ về gia đình để cố gắng. Nhưng cũng lâu lắm rồi em không được gặp ba mẹ. 8 năm từ ngày em đi trại, gia đình xuống thăm em một lần. Nhưng em cũng không dám trách gia đình, vì tội lỗi là do em gây ra và cũng do đường xa, gia đình lại không có tiề.n…”, Phui bảo.
Trước khi về buồng giam, Phui vẫn kịp nói rằng, Phui chỉ mong sau này được trở về với xã hội, Phui được xã hội thừa nhận, cho Phui công việc để giúp đỡ bố mẹ chứ cũng không dám nghĩ về một gia đình như bao người con gái khác…
KIỀU LINH
Theo_Đời Sống Pháp Luật
Những chiến sĩ áo trắng sau cánh cửa trại giam
"Biết phạm nhân bị HIV, nhưng tình huống quá nguy cấp, tôi không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hô hấp nhân tạo mà không suy nghĩ đến chuyện bị phơi nhiễm..."- Đó chỉ là một trong những câu chuyện được Đại úy Nguyễn Thị Nhàn - hiện đang công tác tại bệnh xá trại giam Xuân Nguyên (Bộ Công an) tại Thủy Nguyên, Hải Phòng chia sẻ...
Đến thăm khu phân trại 1 của phạm nhân nữ vào một ngày thời tiết ẩm ương, vào những ngày như vậy, phòng y tế của phân trại không lúc nào là không bận rộn bởi nơi đây có không ít phạm nhân bị HIV, lao phổi... Phải đợi một lúc lâu sau, tranh thủ những phút nghỉ ngơi, chúng tôi mới có thể ngồi nghe các chị kể những câu chuyện đầy cảm xúc trong quãng thời gian công tác tại phân trại này.
Theo như Đại úy Nguyễn Thị Nhàn (SN 1979) cho biết, công tác của đội y tế thường khá bận rộn mà đơn vị còn thiếu người nên hầu như rất ít khi các cán bộ của đội được rảnh rỗi. Số lượng phạm nhân ở đây thường rất đông, ngay tại phân trại của phạm nhân nữ, số lượng phạm nhân hiện đang thụ án cũng lên tới con số hàng trăm người theo từng thời điểm. Hơn nữa, do công tác của trại giam rất đặc thù, nên các chị em cán bộ của đội y tế rất ít khi được nghỉ. Mỗi ngày sau giờ làm việc hành chính, 70% quân số còn phải ở lại để trực đêm đề phòng bất trắc. Như vậy cứ hai ngày các cán bộ trong đội mới được về nhà một buổi tối.
Khám bệnh cho phạm nhân.
Do phạm nhân đông như vậy nên mỗi sáng sớm, các cán bộ của đội y tế phải có mặt đầy đủ để chuẩn bị kiểm tra sức khỏe một lượt cho các phạm nhân từ lúc 6 giờ. "Nhiều chị em nhà cách trại phải đến gần 20km, tối hôm trước về nhà lúc 7h thì sáng sớm hôm sau 5h đã phải dậy để chuẩn bị đến trại làm việc. Công việc của chúng tôi cứ tất bật từ ngày này qua tháng nọ như vậy", chị Nhàn chia sẻ.
Đối với nhiều phạm nhân, phòng y tế không chỉ là nơi khám chữa bệnh mà nó còn là nơi để chia sẻ những câu chuyện, những nỗi buồn. Có lẽ ở nơi đây, không có kẻ buôn m.a tú.y, giế.t ngườ.i... mà chỉ có bệnh nhân và bác sĩ nên sự chia sẻ ấy cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều. Mỗi khi có bệnh nhân mới nhập trại, các cán bộ của đội y tế không chỉ là người khám chữa bệnh mà còn là người tư vấn tâm lý, an ủi họ sớm thích nghi được cuộc sống chốn lao tù. Chị Nhàn kể, đã có nhiều phạm nhân nhập trại trong trạng thái tâm lý bất ổn, nhiều ngày sau đó không chịu ăn uống khiến cơ thể suy nhược. Những phạm nhân này sau khi được đưa đến đội y tế, được các cán bộ của đội chăm sóc cẩn thận và nhận được sự động viên hết sức chân thành. Cũng vì thế mà sau khi khỏe lại, tâm thần của họ cũng ổn định hơn.
Với sự chân thành ấy, dường như sự giữa những phạm nhân nơi đây và cán bộ đội y tế có một thứ tình cảm không dễ nói bằng lời. Đại úy Nguyễn Thị Nhàn cho biết: "Nhiều phạm nhân trước khi ra trại đều xin được đến để chào từ biệt chị em chúng tôi. Họ còn xin số điện thoại và thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe và nhắn tin chúc mừng vào những ngày lễ tết. Nhiều người còn gửi thư, hoa, quà đến trại để cảm ơn các cán bộ của đội".
Chuyện những món quà nhỏ, những bức thư viết tay được gửi tới để cảm ơn các cán bộ trại là chuyện bình thường ở nơi đây. Có nhiều trường hợp đặc biệt, đó là phạm nhân sau khi ra trại gửi tặng những món quà rất đắt tiề.n, khi đó mọi người không ai dám nhận, phải gửi trả lại cho họ. Ngay như chính chị Nhàn cũng đã từng được gửi tặng một chiếc tivi có giá hơn chục triệu đồng. Sau khi được thông báo về món quà này, chị đã gọi điện cảm ơn và xin trả lại vì giá trị của nó quá lớn.
Đại úy Nguyễn Thị Nhàn.
Những bức thư, món quà ấy là niềm vui của các cán bộ đội y tế bởi họ biết rằng sau khi rời trại, phạm nhân đã có một cuộc sống tốt. Tuy nhiên, cuộc đời đâu hẳn chỉ có những niềm vui, trong những phạm nhân rời trại vẫn giữ liên lạc với các cán bộ của đội, cũng có những người không thích ứng được với cuộc sống quá đỗi khó khăn.
Chị Nhàn ngậm ngùi kể: "Tôi còn nhớ trường hợp của chị Cảnh, một phạm nhân từng bị giam giữ, cải tạo tại đây. Chị này bị nhiễm HIV nên sau khi mãn hạn tù cuộc sống rất khó khăn, nhiều lần gọi điện để tâm sự với các cán bộ của đội và cũng chia sẻ rất thật lòng. Bỗng một hôm đang làm việc, một cán bộ là chị Nguyễn Thị Mai Châu nhận được cú điện thoại của người nhà chị Cảnh, họ cho biết chị đang dọa t.ự t.ử và muốn gặp chị Châu lần cuối. Sau cú điện thoại đó, chị Châu phải xin phép lãnh đạo và bắt xe đi thẳng lên Hải Dương tới nhà chị Cảnh. Phải mất mấy tiếng an ủi, chị em nói chuyện trên trời dưới biển, chị Cảnh mới bình tĩnh trở lại. Rất buồn là sau đó nhiều tháng, đội nhận được tin chị này lại tiếp tục t.ự t.ử do áp lực của cuộc sống. Lần đó chị Cảnh được gia đình đưa đi cấp cứu nhưng không kịp".
Đó là một câu chuyện buồn, một lời chia sẻ chân tình trong rất nhiều những câu chuyện mà các cán bộ của đội y tế đang làm ở trại gặp phải. Ngoài câu chuyện buồn ấy, chị Nhàn cũng kể về những mối nguy hiểm, những khó khăn mà chị em trong đội gặp phải. Gần đây nhất đó là trường hợp cấp cứu phạm nhân Nguyễn Thị Hương. "Lúc đó là vào khoảng 9h sáng, chúng tôi nhận được tin báo rằng phạm nhân này nằm bất động trong buồng giam. Ngay lập tức tổ y tế có mặt kịp thời và tiến hành cấp cứu. Phát hiện phạm nhân ngừng hô hấp, sau khi lấy dị vật trong mồm của Hương ra, tôi trực tiếp hô hấp nhân tạo rồi cả đội đưa bệnh nhân này đi bệnh viện", chị Nhàn cho biết.
Điều đáng nói ở đây là phạm nhân Nguyễn Thị Hương đang mang trong mình căn bệnh HIV, trong lúc đội y tế sơ cứu, miệng nạ.n nhâ.n cũng có dính má.u. Nhưng dù biết việc đó nguy hiểm, các cán bộ, đặc biệt là đại úy Nguyễn Thị Nhàn vẫn trực tiếp hô hấp nhân tạo bởi việc cấp cứu quan trọng hơn cả. Rất may ngay sau đó, khi kiểm tra lại sức khỏe, chị Nhàn không bị phơi nhiễm căn bệnh chế.t người kia.
Một trường hợp cấp cứu khác xảy ra gần đây, đó là phạm nhân tên Lương Kim Cúc bị tai biến lúc 3 giờ đêm. Khi đó, cả kíp trực đều phải có mặt cấp cứu để xử lý tránh phạm nhân bị nặng hơn. "Các chị em trong đội ai cũng lo lắng cho Cúc vì biết những trường hợp tai biến thường rất khó hồi phục. Phạm nhân này trước đây vào trại tâm lí không ổn định, phải mất nhiều năm mới có thể thích nghi được nên chúng tôi cũng thường xuyên trò chuyện để trấn an tâm lí. Những đồng chí đưa Cúc đi bệnh viện cấp cứu lại phờ phạc sau một đêm lo lắng không được chợp mắt", chị Nhàn cho biết.
Đó chỉ là số ít trong những ca cấp cứu mang tính chất nguy hiểm mà chị Nhàn gặp phải. Theo như lời kể, ở chốn lao tù này, những phạm nhân sức khỏe yếu, tâm lí không ổn định rất nhiều. Vì thế mà các chiến sĩ túc trực luôn trong trạng thái căng như dây đàn, sẵn sàng cho những ca cấp cứu bất ngờ nhất. Nhưng sau những ca cấp cứu, công việc vẫn chưa dừng ở đó. Với những phạm nhân bị bệnh nặng cần đưa đi viện, các chiến sĩ của đội y tế cũng phải túc trực đi cùng để tiện theo dõi tình hình sức khỏe. Và với công việc bận rộn như vậy, nhiều chị em của đội y tế luôn canh cánh trong lòng vì mình chưa thể hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, người mẹ.
Các phạm nhân nữ trong giờ lao động.
Như đã nói ở trên, cứ hai ngày các cán bộ trong đội y tế lại được về nhà một lần, người ở gần không nói nhưng người ở xa chỉ có thể ở nhà chưa đầy 10 tiếng. Ở nơi đây mọi người thường có câu nói vui với nhau rằng, phạm nhân có thể ốm chứ đội y tế thì không bởi với công việc bận rộn như vậy, một người nghỉ gánh nặng sẽ phải dồn nhiều lên vai người khác và không ai muốn điều đó. Và đối với nữ cán bộ của đội y tế thì điều đó còn khó khăn hơn khi mọi công việc gia đình đành phải giao cho chồng gánh vác.
Chia sẻ về việc này, chị Nhàn cho biết: "Một số chị em trong đội chưa lập gia đình còn đỡ, như mình đã có gia đình lại không thường xuyên chăm sóc chồng con được, đôi khi nghĩ cũng buồn. Nhưng công việc đã vậy thì phải cố gắng, mình may mắn cũng được sự ủng hộ của gia đình để hoàn thành tốt công tác".
Cũng vì sự nhiệt thành bỏ qua tất cả nỗi lo cuộc sống để dốc sức mình cho công việc, nhiều năm qua các cán bộ y tế của Trại giam Xuân Nguyên đã cứu được nhiều phạm nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Không chỉ vậy, các cán bộ y tế nơi đây cũng đã cấp cứu thành công nhiều trường hợp là người dân sống gần khu vực trại, đem lại khả năng sống cao hơn khi được đưa tới viện. Và với họ, quan niệm "lương y như từ mẫu" luôn được khắc cốt ghi tâm. Đến với đội y tế, chỉ có bệnh nhân và bác sĩ, chỉ có sự chăm sóc tận tình và những lời chia sẻ chân thật giúp các phạm nhân có thể cố gắng cải tạo làm lại cuộc đời.
Theo Lê Phong
Cảnh sát toàn cầu
Bộ Công an chỉ đạo điều tra, làm rõ vụ án cố ý gây thương tích xảy ra tại Trại tạm giam số 3 Liên quan vụ án cố ý gây thương tích xảy ra tại Trại tạm giam số 3 (Công an TP Hà Nội), Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang yêu cầu Giám đốc Công an Hà Nội chỉ đạo các đơn vị nghiệp vụ khẩn trương tiến hành điều tra, kết luận để xử lý nghiêm. Bộ trưởng Bộ Công an Trần...