Cuộc đọ s.úng định mệnh và cái c.hết bí ẩn của cô gái trẻ xinh đẹp (Kỳ cuối)
Nó bước vào phòng t.ử h.ình với nụ cười trên môi gửi tới người mẹ của mình, nó gần như là một cậu bé bắt đầu chuyến phiêu lưu…
Crowley bị hành hình bằng ghế điện. (Ảnh minh họa)
“Kẻ hai s.úng” Crowley là một trong những tù nhân trẻ nhất chịu án t.ử h.ình ở Sing Sing. Nó mới 19 t.uổi và trông nó giống với một cậu bé 16 t.uổi. Lúc nó đến vào ngày 1/6/1931, Warden Lawes nói trông nó cũng vênh vang và tỏ ra không có một chút sợ hãi gì. Vào ngày đầu tiên Crowley bị lục soát, người ta đã tìm thấy một chiếc thìa bằng kim loại đã mài nhọn trong tất của nó. Khi người ta hỏi nó định sử dụng cho mục đích gì thì nó chỉ nói “hãy thử đoán đi!” Nó đã từ chối chấp nhận bất kỳ lời cáo buộc nào về tội s.át h.ại Hirsch và khẳng định mình vô tội.
Khi ở trong tù, nó nói với bảo vệ là nó chỉ tự vệ. Đó là tất cả những gì nó làm và giờ đây khiến nó phải chịu án.
Crowley thường nhai kẹo cao su và khá lém lỉnh trong việc làm các thủ tục vào trại. Vóc dáng nhỏ bé của nó đối nghịch hoàn toàn với bản chất thù địch và thách thức của nó. Tất nhiên là nó được giữ ở một khoảng cách nhất định với các tù nhân khác đã vào đây trước nó. Số tù nhân của nó là # 178. Nhưng sau đó, nó ngay lập tức nó coi phòng giam của mình như bãi rác, nó phá hủy mọi thứ trong tầm nhìn. Nó phá hỏng đồ đạc và ném đồ dùng trên giường qua chấn song. Bằng cách nào đó, nó đã tạo một đám cháy. Nó nhét quần áo vào nhà vệ sinh để làm nước tràn lênh láng ra nhà. Cuối cùng thì nó đã bị biệt giam. Tất cả mọi thứ được đem ra khỏi phòng giam của nó, nó bị lột t.rần c.huồng 24/24 giờ. Tấm nệm chỉ được ném vào cho nó vào buổi tối và sáng hôm sau sẽ bị dọn đi. Bữa ăn của nó được phục vụ cho mình nó. Nó không thể tiếp xúc được với một tù nhân nào khác.
Thời kỳ giữa những năm 1920 và 1940 là thời kỳ “đỉnh cao” của hình phạt t.ử h.ình ở Mỹ. Tại Sing Sing, năm 1932 có tới 20 người đàn ông bị t.ử h.ình bằng ghế điện. Năm sau,18 người đàn ông khác chịu chung số phận như vậy. Trong thời gian Crowley ở tù từ tháng 6/1931 đến tháng Giêng năm 1932, nó đã được chứng kiến 30 tù nhân đi đến cái c.hết như thế nào. Nó đã quen thuộc với các thủ tục được thực hiện trên con đường đi đến cái c.hết, thỉnh thoảng nó cũng nói chuyện với các tù nhân khác, những người đang chờ đợi bị hành hình. Nó nói với họ về những mong đợi và thậm chí còn mô tả chi tiết những gì sẽ diễn ra trong phòng t.ử h.ình. Vào ngày 10/12/1931, Fat Duringer cũng phải nói lời vĩnh biệt trước khi bước vào buồng t.ử h.ình vì tội g.iết Virginia Brannen.
Video đang HOT
Khi người đàn ông to béo lê bước xuống hành lang, Crowley nói: “Có một chàng trai tuyệt vời, một tay b.ắn s.úng cừ khôi và là bạn thân của tôi”! Robert G. Elliot, người hành hình nổi tiếng ở Sing Sing có giữ một cuốn nhật ký về tất cả những vụ hành hình mà ông đã thực hiện. Theo dữ liệu của ông ta thì Duringer là số #172, Elliot viết hắn là người đàn ông to lớn nhất ngồi trên ghế điện t.ử h.ình tại Sing Sing. Hắn hiên ngang bước vào phòng t.ử h.ình không hề nản chí.
Khi ngày t.ử h.ình của mình tới gần, Crowley đã trở nên u sầu hơn, không còn giữ được sự can đảm nổi tiếng của nó trước đó. Nó bắt đầu vẽ hình ảnh của cây cầu và tòa nhà chọc trời trong thành phố New York và xây dựng các mô hình thu nhỏ của các tòa nhà. Nó cho người ta thấy có một chút năng khiếu vẽ. Phần lớn thời gian nó dùng để vẽ. Trong sáu tháng cuối cùng chờ c.hết trong tù, nó đã hoàn toàn hài lòng với chính mình. Khi nó ở gần những tù nhân khác thì nó biểu hiện mình đúng với bản chất của “Kẻ hai s.úng”, một nhân vật được mong đợi. Tuy nhiên, khi còn lại với chính mình, nó là một cậu bé rất ngoan, có hiếu và dễ thương. Trước khi đến ngày nó bị t.ử h.ình Lawes đã gửi cho nó một chút kem.
Trong lúc đó, Helen Walsh vẫn chờ đợi được gặp bạn trai cũ vào ngày cuối tuần. Cô đến Sing Sing nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Crowley luôn từ chối gặp gỡ hay nói chuyện với cô. Nó nói với báo chí là “cô ấy đã đi rồi, cô ta luôn loanh quanh bên cảnh sát, tôi không muốn nhìn mặt cô ta nữa”.
Vào 11 giờ đêm 21/1/1932, Crowley đã được dẫn ra khỏi phòng giam và đưa đến buồng t.ử h.ình. Trên tay nó cầm một cây thánh giá 15- inch do một sỹ quan nhà tù Father McCaffrey đưa cho. Crowley đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nó ngồi xuống ghế điện trong khi một bảo vệ đang hồi hộp chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Nó nói với người giữ chính, “tôi không nghĩ rằng bên dưới đã đủ chặt”. Có một số nhân viên từ Ossining đã nhận ra Crowley. Sau đó một mặt nạ đen được đeo lên mặt của Crowley.
Nó nghẹn ngào: “Điều ước cuối cùng của tôi là có thể gửi tình yêu tới mẹ”. Vài giây sau, nguồn điện được sập xuống và Crowley bị gí điện ở mức 2.000 Volt. Theo ghi chép lại, Francis Crowley có số tù nhân là # 178. Robert Elliot mô tả giây phút cuối cùng của “Kẻ hai s.úng” là … “Nó bước vào phòng t.ử h.ình với nụ cười trên môi gửi tới người mẹ của mình, nó gần như là một cậu bé bắt đầu chuyến phiêu lưu”.
Bên ngoài nhà tù, Anna Crowley, Helen Walsh và các thành viên khác trong gia đình của nó vẫn ở bên ngoài chờ đợi. Crowley sau đó được chôn cất tại nghĩa trang Calvary ở thành phố New York.
Theo Xahoi
Cuộc đọ s.úng định mệnh và cái c.hết bí ẩn của cô gái trẻ xinh đẹp (Kỳ 7)
Các thám tử chạy đua trên chặng đường tới số 90 West Street với tiếng còi báo động inh ỏi.
Cuộc đọ s.úng giữa Crowley và cảnh sát diễn ra cực kỳ ác liệt. (Ảnh minh họa)
Họ biết thời gian không chờ đợi họ khi mà thông tin được Billie Dunn cung cấp đã trôi qua 24 giờ. Khi họ đến nơi, căn nhà nằm ở góc Avenue, tất cả mọi thứ dường như vẫn bình thường. Thám tử Dominick Caso và William Mara thận trọng bước vào sảnh và vội vã leo lên cầu thang của chung cư. Cho đến khi lên đến tầng 5, họ bất chợt nhìn thấy các phóng viên của tờ New York, trong đó cả cả nhiếp ảnh. Họ vừa mới gõ cửa phòng số 303 khi 2 thám tử này tới.
Một giọng nói khá gắt gỏng từ phía sau cảnh cửa vang ra: "Ai đó"?
Một trong các phóng viên trả lời: "Tôi là một phóng viên báo chí". "Tôi muốn nói chuyện và chụp vài tấm ảnh với anh".
Có tiếng phía trong trả lời vọng ra: "Cút ngay". Theo bản năng của mình, Caso nhanh chóng kéo các phóng viên ra khỏi cửa. Ngay lúc đó, cánh cửa mở toang và Crowley xuất hiện lăm lăm 2 khẩu s.úng trên tay. Các thám tử cũng rút vũ khí và b.ắn trả buộc Crowley phải trốn vào bên trong căn phòng. Crowley đóng sầm cửa lại và hét lên sau lưng cảnh sát.
Crowley hét lên: "Đến bắt tao đi cảnh sát, tao đã sẵn sàng chờ bọn bay".
Trong lúc đó, dưới đường phố, cảnh sát đang rầm rập kéo đến từng phút. Tiếng s.úng nổ có thể được nghe thấy khi họ đứng ở vỉa hè và cảnh sát đang tiến hành bao vây. Rất nhiều cảnh sát được lệnh tới đây khi biết thông tin Crowley đang ở nơi này. Cảnh sát Mulrooney được lệnh kiểm soát tình hình ở đây, ông đến ngay vài phút sau đó. Trong lúc cảnh sát hết sức cố gắng để dẹp những người đi bộ cũng như những người hiếu kỳ thì Crowley bắt đầu xả đạn ra ngoài cửa sổ.
Crowley tiếp tục hét lên: "Tao ở trên này! Tao đang chờ chúng mày". Trong căn phòng nhỏ đó, Crowley và Duringer đang sẵn sàng cho trận chiến. Còn Helen Walsh đang vô cùng sợ hãi trong làn da xám ngoét, cô chui xuống gầm giường chỗ góc phòng và ẩn nấp ở đó suốt cuộc chiến. Ở dưới đường phố, cảnh sát ẩn nấp sau xe ô tô và b.ắn trả vào căn hộ. S.úng máy cũng được đưa tới, những tay b.ắn s.úng thiện xạ b.ắn một loạt vào cửa sổ ngôi nhà số 90 Street. Trung tâm chỉ huy đã được thiết lập ở một góc phía tây End Avenue trong khi nhiều người khác tiếp tục tụ tập về đây. Mọi người đều muốn theo dõi những gì đang diễn ra. Cứ vài phút, "Kẻ hai súng" hoặc Duringer lại xuất hiện ở những cửa sổ khác nhau và xả đạn về phía cảnh sát. Ngược lại, cảnh sát cũng x.ả s.úng hai nòng vào tầng 5, b.ắn vỡ các mảnh bê tông và kính của tòa nhà.. Những mảnh vỡ rơi xuống con đường phía dưới khiến đám đông phải núp vào xe hơi hay các cửa tiệm. Thời báo New York gọi đó là "vùng đất không bóng người" và một "chiến trường".
Lực lượng đối phó các trường hợp khẩn cấp từ khắp nơi trên thành phố đã đến số 90 Street và nhanh chóng thiết lập các thiết bị của họ. Hàng trăm cảnh sát bao quanh căn hộ và n.ổ s.úng và cửa sổ của tòa nhà. Một giờ sau, đám đông tò mò đã lên đến 15.000 người, một số người nấp phía sau xe đang đậu để tránh bị trúng đạn lạc. Trên mái nhà của phòng 303, một vài nhân viên cảnh sát đi theo lối trên mái để đột nhập vào phòng Crowley đang ẩn nấp. Họ đục một lỗ thông qua trần nhà và ném một số hộp hơi cay vào phòng thông qua lỗ này. Crowley phát hiện và b.ắn vào những cảnh sát này nên họ lại phải bỏ chạy. Sau đó, Crowley nhặt các hộp đựng thuốc và ném chúng xuống đường. Tiếng s.úng vang vọng khắp các khu phố, đám cháy nhỏ xuất hiện khiến trận chiến trở nên dữ dội hơn. Crowley đã nã một cơn mưa đạn vào xe cảnh sát phía dưới, sau đó Crowley nguyền rủa và cười cho chính sự phá hoại của mình.
Hắn hét lên: "Chúng mày sẽ không thể bắt nổi tao khi tao còn sống đâu, cảnh sát"...
Theo Xahoi
Cuộc đọ s.úng định mệnh và cái c.hết bí ẩn của cô gái trẻ xinh đẹp (Kỳ 5) Frank Crowley đã không ngần ngại ra tay s.át h.ại viên cảnh sát Fred Hirsch Jr, 28 t.uổi. Cảnh sát có mặt tại hiện trường nơi đồng nghiệp của mình b.ị g.iết hại. (Ảnh minh họa) Vào đêm 06/05/1931, chỉ 10 ngày sau khi Brannen c.hết, cảnh sát tuần tra Fred Hirsch Jr, 28 t.uổi, và đồng nghiệp là Peter Eudyce, 24 t.uổi...