Cuộc đấu tranh nghiệt ngã của người nghiện trở thành chủ tàu
Bị nhiễm trùng rồi viêm tắc động mạch phải lần lượt cắt bỏ cả hai chân. Buồn chán về sức khỏe đâm ra buông xuôi bỏ mặc cho số phận, rồi dính nghiện. Lại tận mắt chứng kiến em trai chết giữa biển khơi. Mọi khổ đau, bất hạnh dồn dập đến với mình, nhưng cũng chính từ những mất mát đó mà anh Lê Văn Xuân đã biết quay đầu lại bám biển làm giàu, tạo việc làm cho hàng chục lao động địa phương.
Bao năm qua, người vợ chủ tàu tật nguyền luôn là đôi chân để chồng ra khơi
Bỗng chốc thành người tàn phế
Anh Xuân sinh năm 1962, là con trai thứ 3 trong một gia đình ngư dân có 8 anh em ở khối Hồng Hải, xã Quỳnh Phương (thị xã Hoàng Mai, Nghệ An). Giống như bao chàng trai miền biển khác, từ nhỏ cậu bé Lê Văn Xuân đã quen với cái vị mặn mòi biển cả. Lên 14 tuổi, Xuân đã được bố cho vươn khơi. Quen vị mặn của biển một thời gian, khi tròn 18 tuổi, chàng trai Lê Văn Xuân chuyển vào hợp tác xã tàu biển Hồng Hải và làm thợ máy. Trong một lần ra khơi, thuyền bị hỏng máy nên Xuân bước xuống khoang chứa máy móc để kiểm tra, chân anh chẳng may dẫm vào một chiếc đinh lâu ngày bị ô xi hóa.
Vì cứ nghĩ rằng chỉ là vết thương nhẹ nên Xuân chủ quan, vẫn cứ tiếp tục ra khơi. Không ngờ, vết thương ở càng ngày càng nặng rồi bị nhiễm trùng, Xuân được đưa ra Bệnh viện Phong – Da liễu Quỳnh Lập điều trị. Nằm viện suốt 6 tháng trời nhưng không khỏi, bàn chân của Xuân bị đen bầm và tới năm 1986 phải cắt chân tới sát đầu gối.
Từ một người lành lặn, lại là trụ cột gia đình bỗng chốc thành người tàn phế, với Xuân đó là một nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời. Hằng ngày, anh phải tự đứng lên trên chiếc nạng gỗ. Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó, Xuân còn bị viêm tắc động mạch, hay đau nhức khắp cơ thể. Nhưng lúc cơn đau quằn quại, anh đã phải dùng loại thuốc giảm đau có chất gây nghiện. Không chỉ vậy, Xuân còn tiết lộ, ngày ấy người dân vùng biển hầu như nhà nào cũng có một lượng thuốc phiện to bằng cái chén phòng khi ốm đau. Nhà Xuân cũng vậy. Mỗi lần lên cơn đau nhức, Xuân thường dùng tới thuốc phiện. Cứ như vậy, anh nghiện từ lúc nào không hay.
Từ khi Xuân nghiện ngập, gia đình kiệt quệ. Nhìn vợ con nheo nhóc, Xuân càng thương và anh quyết tâm cai nghiện tại nhà. Những lúc lên cơn, anh thường bảo vợ con trói mình lại và cấu véo khắp nơi trên cơ thể. Bao lần thèm thuốc là bấy nhiêu lần bị hành hạ vật vã nhưng anh vẫn quyết tâm đoạn tuyệt với “nàng tiên nâu”. Và rồi, nỗ lực của anh cũng được đền đáp: cai nghiện thành công.
Máu khó lưu thông, chân còn lại của Xuân bị teo tóp và cuối cùng cũng phải cắt bỏ vào năm 1991. Những ngày đầu mất cả đôi chân, với Xuân đó thật là khó khăn, cực nhọc. Không còn đôi bàn chân để di chuyển, Xuân gắng tập đi bằng được trên 2 đầu gối. Thời gian đầu tập đi, hai đầu gối của anh tứa máu nhưng anh không bị khuất phục. Từ chỗ chỉ lê đầu gối là ngã dúi dụi cuối cùng, Xuân đã tự đứng lên trên đôi đầu gối của mình và di chuyển được.
Làm lại từ đầu
Gượng dậy khi gia tài khánh kiệt và đôi chân cụt, Xuân thấy mình thật có lỗi với vợ con. Anh quyết tâm làm lại từ đầu. Lúc ấy, ngư dân tật nguyền quyết định vay mượn và cùng anh em góp vốn đóng tàu nhưng suy đi tính lại, Xuân quyết tâm sắm luôn tàu riêng với giá 85 triệu đồng. Thời đó, đấy là một số tiền không nhỏ mà khó khăn lắm anh mới chạy vạy để vay mượn được. Thấy Xuân tàn tật sắm tàu quyết ra khơi, người dân xung quanh cảng biển Hồng Hải bán tín, bán nghi. Liệu người đàn ông đi đâu phải nhờ vợ cõng ấy làm được gì giữa muôn trùng sóng bể? Nhưng Xuân đã làm được điều tưởng chừng như không thể.
Ba năm đầu với chiếc tàu mới và bằng kinh nghiệm của một người hàng chục năm trời đi biển, chủ tàu Lê Văn Xuân làm ăn phát đạt. Hầu như chuyến ra khơi nào, anh cũng trúng quả và trang trải hết nợ nần. Những chuyến tàu ra khơi được 4 năm, Xuân nghiện trở lại và đành phải bán tàu với giá bèo 18 triệu đồng, bán lưới được 30 triệu, tổng cộng anh thu về 46 triệu đồng và lại thêm những tháng ngày bê tha, điêu đứng vì ma túy. Những lúc ấy Xuân mới thấm thía đến tận xương tủy vì những cơn nghiện hành hạ. Anh đã làm khổ không chỉ chính mình mà cả chính vợ con mình. Đoạn tuyệt được với ma túy không hề đơn giản nhưng không còn con đường nào khác.
Video đang HOT
Xuân bàn với vợ thuê luôn cả thầy thuốc về nhà nhằm giúp anh chữa dứt cơn đau. Suốt ba tháng trời, Xuân thấy rằng khi lên cơn đau, thầy thuốc được thuê về nhà chỉ tiêm thuốc cho thì mới đỡ. Bán tín bán nghi, Xuân bảo vợ con xem vỏ thuốc ông ta tiêm cho mình mới biết ông thầy thuốc chỉ dùng thuốc giảm đau. Biết mình bị lừa, anh đuổi “thầy thuốc rởm” đi và tự cai. Thời gian này, Xuân vẫn nghĩ về biển khơi. Và đầu năm 2000, anh cùng em trai thứ 6 hùn vốn mua và hoàn thiện con tàu 72 mã lực với giá 100 triệu đồng. Có tàu mới, vài chuyến làm ăn thuận lợi thì trong một lần ra khơi, tai họa giáng xuống gia đình khi người em trai của anh đã một đi không về. “Khi ấy sóng to, gió lớn lắm, tui đang cầm tay lái, em trai tui đang đứng ở mạn tàu chưa kịp vào trong thì chẳng may bị đẩy xuống biển, vì tính mạng của anh em trên tàu mà tui đành bất lực nhìn em mình bị sóng cuốn trôi”.
Buồn bã, thấy cô đơn, năm 2002, Xuân dứt hẳn “nàng tiên nâu” và tự nhủ mình sẽ chăm chỉ làm việc thêm cả phần người em trai xấu số. Dù căn bệnh viêm tắc động mạch vẫn không dứt nhưng từ đó đến nay, Xuân không bao giờ dùng ma túy nữa.
Quyết tâm bám biển
Năm 2009, nhờ làm ăn thắng lợi nên Lê Văn Xuân đã bán tàu cũ và sắm cho mình chiếc tàu mới trị giá 1,7 tỷ đồng với công suất 200 mã lực. Một năm, tàu của anh có khoảng 20-25 chuyến ra khơi. Người chủ tàu ấy kể rằng, suốt hàng chục năm trời, anh chẳng được đón giao thừa bên vợ con. Nghĩ cũng buồn nhưng vì miếng cơm manh áo, phải dấn thân. Nói rồi anh bảo vợ, con lấy xe máy chở mình ra cảng biển, nơi có con tàu mang số hiệu NA TS 94009 đang nghỉ ngơi sau hải trình dài vất vả. Vừa đến đầu cảng, như thường lệ vợ anh Xuân lại ghé lưng vào cõng chồng lên thuyền. Thấy cảnh vợ cõng chồng bước đi thoăn thoắt trên bãi cát trắng phau lô nhô sò, huyết, người ta không khỏi thán phục đức hi sinh, tảo tần của người vợ chủ tàu. “Anh ấy đã bệnh tật mà vẫn gắng theo nghề, là người vợ như tui thì cũng chỉ biết động viên, an ủi chồng mình chứ làm răng được. Cứ mỗi lần anh ấy ra khơi, tui ở nhà cũng mất ăn, mất ngủ vì lo lắng cho chồng, chỉ đến khi tàu cập bến mới có thể thở phào nhẹ nhõm”, vợ anh Xuân tâm sự.
Người vợ chủ tàu tật nguyền không lo sao được vì mỗi khi trái gió trở trời, bệnh viêm tắc động mạch vẫn hành hạ Xuân. Anh cho biết, vào mùa rét, máu trong cơ thể không lưu thông được nên đầu các ngón tay của bị ăn mòn dần, đến hè mới “hồi sinh” trở lại. Tuy nhìn chủ tàu đi lại một cách lanh lợi cùng nước da ngăm khỏe khoắn nhưng vợ anh tiết lộ cứ đến mùa lạnh, chị lại phải đưa chồng ra tận Hà Nội điều trị và lấy thuốc chữa bệnh. “Nhiều lúc trời lạnh đi không được, chán và muốn bỏ nghề nhưng vì nghĩ đến vợ con cùng gia đình các thuyền viên của mình ở nhà đói khổ nên lại tiếp tục ra khơi”, anh Xuân vừa nhâm nhi cốc bia với con mực nướng, vừa nói đến “cái duyên” ràng buộc anh gắn bó với biển khơi.
Đến nay, không những trang trải hết nợ nần, xây được nhà cửa khang trang, chủ tàu tật nguyền còn tạo việc làm thường xuyên cho 10 thuyền viên làm việc thường xuyên với thu nhập bình quân 7-8 triệu đồng/tháng và hàng chục lao động thời vụ. Nghĩ lại những ngày tháng cơ cực, bần hàn ấy người chủ tàu lại ngậm ngùi nhớ đến người con gái xấu số: “Nếu gia cảnh không khó khăn, túng bấn vất vả thì con gái của tui mô phải đi làm ăn xa rồi bị tai nạn qua đời ở Sài Gòn. Nhưng thôi, đời người mà, âu cũng là cái số”.
Hồ Duy Ngợi
Theo ANTD
Cuộc đời đẫm nước mắt của người đàn bà buôn ma túy
Sau những lần cai nghiện cho chồng thất bại, Yến đã cùng chồng lao vào buôn ma túy. Cùng chồng ngồi tù, Yến như đứt từng khúc ruột khi đứa con tật nguyền của cô ta không người chăm sóc.
Ngã rẽ cuộc đời
Học hết lớp 12, Nguyễn Thị Hải Yến (SN 1969, ở Phú Thọ) lên xe hoa về nhà chồng. Không thể sinh cho nhà chồng mụn con, sau 10 năm hôn nhân, Yến và chồng đã hai người đôi ngả.
Một năm sau, Yến xây dựng hạnh phúc với người đàn ông thứ hai là anh Nguyễn Đức Hoàn (SN 1966).
Nguyễn Thị Hải Yến.
Khao khát được làm mẹ trỗi dậy, Yến bàn với chồng nhận con nuôi. Ý định của cô được chồng ủng hộ. Năm 2011, vợ chồng Yến đã vui mừng nhận một cậu bé kháu khỉnh làm con nuôi và đặt tên con là Nguyễn Anh Tuấn.
Không may cho vợ chồng Yến, nuôi con một thời gian, cô phát hiện cháu bé bị bệnh bại liệt não bẩm sinh. Bao nhiêu tiền tích cóp được, vợ chồng Yến đều đổ vào để chạy chữa cho con nhưng vô vọng.
Chồng Yến vì chán nản đã bập vào nghiện ma túy, tài sản trong nhà cô thay nhau "đội nón ra đi" theo làn khói thuốc của chồng.
Phát hiện chồng nghiện, Yến đã tìm đủ cách cách khuyên ngăn, nhiều lần cai nghiện ma túy cho chồng nhưng lần nào cũng thất bại.
Người chồng bị cuốn vào vòng xoáy ma túy, con ốm đau, gia cảnh nghèo khó, cuối cùng Yến lao vào con đường mua bán trái phép chất ma túy, vừa để kiếm tiền chữa bệnh cho con, vừa để có tiền cho chồng dùng ma túy.
Năm 2005, vợ chồng Yến bị bắt. Theo tài liệu điều tra, vợ chồng Yến đã mua ma túy từ nhiều nguồn hàng khác nhau rồi chia thành những tép nhỏ bán cho các "đại lý" và con nghiện.
Xét hoàn cảnh có con nhỏ trọng bệnh, Yến được tại ngoại. Ngày cùng chồng ra hầu tòa, Yến tỏ ra thành khẩn khai nhận.
Được nói lời sau cùng, vợ chồng Yến nức nở xin HĐXX giảm nhẹ hình phạt và giảm mức tiền phạt để có điều kiện nuôi con và an tâm cải tạo.
HĐXX xét thấy, ngoài động cơ tham lợi, khuynh hướng phạm tội của Yến có phần bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình khó khăn- trong khi chồng nghiện nặng, luôn có nhu cầu về ma túy hàng ngày và con thơ dại lại bị bệnh tật hiểm nghèo đã đẩy Yến lâm đường phạm tội.
Sau khi xem xét, TAND tỉnh Phú Thọ đã tuyên Hoàn mức án 15 năm tù giam, còn Yến phải nhận 13 năm tù giam vì cùng tội Mua bán trái phép chất ma túy.
Nỗi đau của người mẹ tội lỗi
Phải ăn cơm tù, mặc áo số vì cùng chồng buôn ma túy, bỏ lại đứa con bệnh tật cho mẹ già chăm sóc, Yến ân hận vô cùng.
Cô ta viết những dòng đầy nước mắt trong lá đơn xin xác nhận hoàn cảnh gia đình khó khăn để được hưởng lượng khoan hồng: "Tôi ân hận vô cùng. Lúc tôi bị bắt, không ai chăm sóc đứa con nhỏ bệnh tật nên mẹ đẻ tôi đã phải nhận về nuôi. Nhưng do tuổi cao sức yếu, mẹ tôi lại bị mắc bệnh nên không thể chăm sóc cháu được.
Mẹ tôi đã làm đơn xin VKS và Tòa án cho tôi được tại ngoại. Khi phải đi thi hành án, tôi biết không thể để cháu cho mẹ tôi chăm sóc được. Tôi đã làm đơn nhiều nơi để gửi cháu đi vào trại, khi nào về sẽ đón con, nhưng do cháu bị mắc bệnh nên không trại nào nhận cháu...".
Sau khi bị bắt, hết thời gian được tại ngoại vì đang nuôi con nhỏ tật nguyền, nhìn mẹ già đau yếu, nhìn đứa con nhỏ bệnh tật, ruột gan Yến như muốn thắt lại.
Đến ngày 20/2/2006, Yến phải gạt nước mắt bỏ lại đứa con cho mẹ già nuôi. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, nuôi cháu được một thời gian, mẹ già của Yến lại bế đứa cháu tật nguyền lên trại giam trả cho vợ chồng Yến.
Hai vợ chồng cùng phải đi tù, chồng Yến lại mắc bệnh hiểm nghèo và đã chết trong trại giam. Chồng đoản mệnh, lần lượt cha mẹ già đều qua đời, phải thụ án trong trại giam, Yến không có người thăm nuôi và như đứt từng khúc ruột khi nghĩ đến con.
"Với mức án thi hành dài và hoàn cảnh gia đình thì gặp nhiều khó khăn, tôi thấy rất ân hận và khổ tâm vô cùng", lời của Yến.
Và điều may mắn đã đến với Yến vào đợt đặc xá tha tù trước thời hạn dịp 2/9 vừa rồi. Vì cải tạo tốt, xét hoàn cảnh khó khăn vì có con nhỏ tật nguyền, Yến đã được nhận quyết định đặc xá tha tù trước thời hạn.
Mừng đến mất ăn mất ngủ, Yến chỉ mong được ôm đứa con tật nguyền vào lòng để bù đắp cho những tháng ngày cơ cực đã qua.
Theo T.Nhung
Vietnamnet
Tú bà độc ác tên Đào khống chế "đào" bằng ma túy tổng hợp Mỗi khi dụ dỗ được các cô gái đưa về nhà. Tám Đào tìm cách cho họ sử dụng ma túy miễn để các cô gái trở thành con nghiện sẽ tự tìm đến để mua ma túy để sử dụng. Tú bà không chỉ môi giới mại dâm mà còn biến các cô gái trở thành con nghiện. (Ảnh minh họa) Thuê...