Cuộc đấu tên lửa chiến lược Trung – Ấn: chưa có hồi kết
Khi Trung Quốc khoe tên lửa đạn đạo xuyên lục địa DF-41 có tầm bắn trên 12.000km thì Ấn Độ cũng phát triển tên lửa Agni-6 có tầm bắn trên 10.000 km, sử dụng công nghệ đầu đạn đa phân hướng với tối đa 10 đầu đạn hạt nhân. Khi Trung Quốc thử tên lửa đánh chặn vệ tinh Dong Ning-2 (DN-2) thì Ấn Độ cũng thành công với vũ khí đánh chặn tên lửa đạn đạo ngoài tầng khí quyển.
Ấn Độ lọt vào “Câu lạc bộ tên lửa liên lục địa”
Dường như giữa Trung Quốc và Ấn Độ đang có sự ganh đua ngầm về vũ các loại tên lửa chiến lược, New Dehli luôn tỏ ra không hề thua kém Bắc Kinh trong bất cứ lĩnh vực nào. Hiện trên thế giới chỉ có 5 quốc gia sở hữu tên lửa đạn đạo xuyên lục địa là Mỹ, Nga, Anh, Pháp và Trung Quốc, ngoài ra còn có một số quốc gia nhăm nhe gia nhập “Câu lạc bộ” này, nhưng chỉ có Ấn Độ là có bước tiến nhanh nhất mặc dù họ là nước đi sau về công nghệ tên lửa.
Tên lửa đạn đạo liên lục địa Agni-6 sẽ có uy lực lớn hơn Agni-5 rất nhiều
Hiện Ấn Độ đang phát triển thế hệ tên lửa đạn đạo mang tên vị thần lửa của họ là “Agni” (tức Liệt Hỏa) với 6 phiên bản cùng các tầm bắn khác nhau. Agni-1 là loại tên lửa tầm gần 1 tầng, tầm bắn 500-700km Agni-2 và Agni-3 là tên lửa đạn đạo tầm trung 2 tầng (tầm bắn 2500 và 3500km) Agni-4 là tên lửa đạn đạo tầm trung, cận xa 2 tầng (tầm bắn trên 4500km) còn Agni-5 là tên lửa đạn đạo 3 tầng tầm xa, đạt chuẩn tên lửa xuyên lục địa (5500km), sử dụng công nghệ đa đầu đạn phân hướng (MIRV) với 3 đầu đạn hạt nhân.
Các phiên bản của thế hệ tên lửa Agni Ấn Độ hoàn toàn tương quan với các phiên bản của thế hệ tên lửa Đông Phong (DF) Trung Quốc. Khi Trung Quốc khoe tên lửa đạn đạo xuyên lục địa DF-41 có tầm bắn trên 12.000km thì Ấn Độ cũng lập tức phát triển tên lửa Agni-6 có tầm bắn trên 10.000 km, sử dụng công nghệ đầu đạn đa phân hướng với tối đa 10 đầu đạn hạt nhân.
Cấu trúc 3 tầng của tên lửa đạn đạo tầm xa Agni-5
Tuy vậy, người Ấn có một nhược điểm là do phải đuổi theo Trung Quốc nên đã bỏ qua nhiều loại tên lửa trung gian, ví dụ như từ Agni-5 lên Agni-6 là một khoảng trống tầm bắn tới gần 5000km (từ 5.500km –>10.000km). Trong khi đó, người Trung Quốc có rất nhiều biến thể thuộc cùng một phiên bản như DF-3/3A/31, khi DF-2 bị thải loại họ lại phát triển lên DF-21/A/B/C/D…, các biến thể này có tầm bắn làm cầu nối giữa các loại tên lửa tầm gần, tầm trung, tầm xa, chính vì vậy số lượng, chủng loại tên lửa đạn đạo của Trung Quốc nhiều hơn so với Ấn Độ.
Thế nhưng Trung Quốc cũng có một nhược điểm lớn là nhiều loại tên lửa có tầm bắn chồng chéo lên nhau, ví dụ như: DF-31A, DF-5 và DF-41 có tầm bắn tương đương, lần lượt là 11.200, 12.000 và 13.000km, đây là một sự lãng phí tài nguyên tên lửa. Hy vọng là với tư thế của một kẻ đến sau, Ấn Độ sẽ có cái nhìn cẩn trọng và có sự điều chỉnh trong chiến lược phát triển tên lửa đạn đạo hợp lý hơn so với Trung Quốc.
Tên lửa đạn đạo DF-21C của Trung Quốc
Trung – Ấn lại so kè nhau trong cuộc đấu phòng thủ tên lửa
Bên cạnh tên lửa đạn đạo, New Dehli cũng không chịu thua kém Bắc Kinh về phương diện lá chắn phòng thủ tên lửa, khi người Trung Quốc chuẩn bị thử tên lửa đánh chặn vệ tinh Dong Ning-2 (DN-2) thì Ấn Độ cũng thành công với vũ khí đánh chặn tên lửa đạn đạo ngoài tầng khí quyển.
Trước đây, Trung Quốc đã từng 2 lần thử nghiệm tên lửa đánh chặn vệ tinh và tên lửa đánh chặn tên lửa đạn đạo ngoài tầng khí quyển.
Video đang HOT
Ngày 11/01/2007, Trung Quốc đã tiến hành cuộc thử nghiệm tên lửa chống vệ tinh lần đầu tiên, họ đã sử dụng tên lửa SC-19 để bắn hạ thành công vệ tinh khí tượng FY-1C của mình đã hết hạn sử dụng.
Tên lửa đẩy KT-2 và KT-2A của Trung Quốc
Cũng ngày 11/01/2010, Trung Quốc đã thử tiếp lần 2 với tên lửa chống vệ tinh SC-19 nhưng mục tiêu bắn hạ lần này là 1 tên lửa đạn đạo. Trong cuộc thử nghiệm, SC-19 được phóng lên từ căn cứ thử nghiệm tên lửa Khố Nhĩ Cần – Tân Cương đã đánh chặn thành công tên lửa đạn đạo tầm trung CSS-X-11 được phóng lên từ Trung tâm hàng không vũ trụ và tên lửa Song Thành Tử (tức Trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền – Cam Túc). Tên lửa chống vệ tinh đã đánh chặn thành công tên lửa đạn đạo ở độ cao 250km thì bị vệ tinh cảnh báo sớm tên lửa của Mỹ phát hiện và theo dõi.
Hiện nay, Trung Quốc đang âm thầm phát triển tên lửa DN-2 là mô hình tích hợp tên lửa chống vệ tinh và thiết bị bay sát thương lắp đặt trên tên lửa đẩy KT-2 hoặc KT-2A. Loại vũ khí đa năng này được phát triển trên cơ sở mô hình tên lửa đạn đạo liên lục địa dạng tổ hợp phóng cơ động DF-31 và DF-31A. Loại vũ khí này được Trung Quốc cho là có thể với tới hầu hết các vệ tinh dẫn đường, thông tin và giám sát của Mỹ trên quỹ đạo cao nhất của trái đất.
Mô hình hệ thống đánh chặn tên lửa phóng từ mặt đất, đoạn giữa đường bay
Người Ấn Độ cũng không chịu kém cạnh. Cuối tháng 11 vừa qua, Ấn Độ đã khảo nghiệm thành công khả năng bắn hạ đồng loạt các tên lửa đạn đạo tấn công của quân địch. Trong cuộc thử nghiệm, người Ấn đã sử dụng một quả tên lửa đánh chặn thực sự để phá hủy một quả tên lửa đạn đạo ở độ cao 15km, trong tầng khí quyển. Cùng lúc đó, họ cũng bắn hạ thành công một quả tên lửa mô hình ở độ cao 120km ngoài tầng khí quyển trái đất.
Trong thử nghiệm, 1 quả tên lửa đạn đạo thật được cải tiến từ tên lửa Prithvi có tầm bắn từ 600 – 1000km được phóng lên từ khu vực Chandipur. 5 phút sau, 1 quả tên lửa đánh chặn “Phòng không tiên tiến” (AAD) được phóng lên từ căn cứ thử nghiệm ở đảo Wheeler. Loại tên lửa này có bộ chiến đấu định hướng rất độc đáo, bay với vận tốc siêu vượt âm 4,5Mach (tiệm cận mức siêu thanh) để đánh chặn tên lửa tấn công. Đúng 12h52 phút, tên lửa đánh chặn đã bắn trúng tên lửa tấn công ở độ cao 14,7km, khi tiếp cận tên lửa đạn đạo địch, đầu đạn của ADD nổ tung thành các mảnh nhỏ, phá tan tên lửa tấn công trong tầng khí quyển.
Cùng lúc đó, radar giám sát cũng phát hiện 1 quả tên lửa mô hình có tầm bắn 1500 – 2000 km đang phóng tới, quả tên lửa này cũng bị một quả tên lửa đánh chặn mô hình khác phá hủy ở độ cao 120km ngoài tầng khí quyển.
Tên lửa đạn đạo Prithvi của Ấn Độ
Đây là cuộc thử nghiệm đầu tiên của loại tên lửa đánh chặn do Tổ chức nghiên cứu và phát triển quốc phòng Ấn Độ (DRDO) nghiên cứu, chế tạo. Thử nghiệm thành công lần này đã giúp người Ấn tiến gần đến khả năng triển khai bố trí hệ thống phòng thủ tên lửa đạn đạo (BMD) 2 lớp, có khả năng đánh chặn cùng 1 lúc ít nhất 2 loại tên lửa đạn đạo trong và ngoài tầng khí quyển.
Bộ quốc phòng Ấn Độ dự định, tháng 1/2013 sẽ thử nghiệm thực địa với tên lửa đánh chặn và tên lửa tấn công thật ở độ cao ngoài tầng khí quyển một lần nữa, nếu thành công trong 2 năm 2013 – 2014 sẽ chính thức triển khai một bộ phận của hệ thống này để đối phó với các loại tên lửa đạn đạo có tầm bắn tối đa 2000km.
Theo ANTD
Liệu Iron Dome có xứng danh "Vòm sắt"?
Radar đa nhiệm Iron Dome (Vòm sắt) là sản phẩm của công ty hệ thống ELTA - công ty con của Tập đoàn công nghiệp hàng không vũ trụ Israel (Israel Aerospace Industries), được Tel Avip mệnh danh là "kẻ bảo hộ" tin cậy của Israel. Nó có khả năng sục sạo suốt ngày đêm, có thể phát hiện và đo đạc bất kỳ mối đe dọa đến an ninh Israel trong mọi điều kiện thời tiết, ở mọi cự ly.
Niềm tự hào của công nghiệp tên lửa và radar Israel.
Phó giám đốc bộ phận phát hiện và đánh chặn của IAI/ELTA, ông Avi Leshem cho biết, tỷ lệ phát hiện và đánh chặn tên lửa thành công của radar Iron Dome vượt trội tất cả các loại radar cùng loại trên thế giới.
Trong giai đoạn đánh giá sơ bộ, đầu tiên radar đánh giá khu vực ảnh hưởng của tên lửa, hỏa tiễn và pháo cối bắn sang và phát tín hiệu cảnh báo tới khu vực đó, sau đó nó gửi số liệu cần thiết đến thiết bị đánh chặn và xem xét liệu có cần phải đánh chặn hay không, nếu nó chỉ ảnh hưởng đến những khu vực không dân cư như: đồng ruộng. rừng núi thì hệ thống đánh chặn sẽ không khởi động.
Lí luận phát triển Radar Iron Dome của người Israel xuất phát từ khái niệm về radar đa nhiệm, bao gồm: định vị và khóa chết mục tiêu, phòng không và thực hiện đánh chặn, tất cả các nhiệm vụ đó đều được thực hiện bởi Iron Dome chứ không cần các radar chuyên trách từng nhiệm vụ như trước. Có thể nói, Iron Dome cung cấp số liệu vô cùng chính xác về vị trí và quỹ đạo bay của tên lửa địch, đảm bảo độ tin cậy cao cho hệ thống tên lửa đánh chặn, hơn nữa nó lại rất dễ thao tác.
Mỗi đại đội "Iron Dome' bao gồm một trạm radar đa nhiệm (phát hiện, theo dõi và dẫn bắn), trung tâm chỉ huy hỏa lực và 3 bệ phóng với 20 đạn tên lửa đánh chặn Tamir cho mỗi bệ. Tên lửa Tamir có đầu dò cảm biến điện tử - quang học, tầm bắn 4- 70 km, có thể đánh chặn các loại đạn cối, pháo, hỏa tiễn và tên lửa tầm trung, tầm ngắn.
Tên lửa Tamir có đầu dò cảm biến điện tử - quang học, tầm bắn 4- 70 km
Hiện Israel đã triển khai 5 đại đội tên lửa Iron Dome, đại đội đầu tiên được triển khai tại khu vực phụ cận Be'er Sheva - thành phố lớn nhất thuộc sa mạc Negev, cách dải Gaza khoảng 40km. Đại đội thứ hai được triển khai ở thành phố Ashkelon, cách dải Gaza hơn 10km về phía bắc, đại đội thứ 3 được bố trí tại khu vực phụ cận Ashdod, nằm xa hơn về phía bắc của bờ biển Ashkelon. Đầu tháng tháng 7, Tel Avip đã triển khai đại đội "Iron Dome" thứ 4 tại khu vực phụ cận thành phố cảng Eliat bên bờ Hồng hải (biển Đỏ), đại đội thứ 5 được triển khai vào ngày 17/11 vừa qua nhưng không rõ ở địa điểm nào.
Người Israel khẳng định hiệu suất tiêu diệt mục tiêu của "Iron Dome" lên tới 90%, nhất là sau khi chỉ có một số ít tạp chí quân sự cho rằng con số đó chỉ đạt tối đa là 75%. Sau khi triển khai đại đội thứ 5, Israel đã tiến hành thử nghiệm hệ thống Iron Dome vừa được cải tiến. Các hạng mục mới được nâng cấp gồm: sửa lỗi phần mềm điều khiển, cải tiến radar và sửa đổi hệ thống chiến đấu và ngay sau đó nó đã được kiểm chứng thực tế.
Theo thông tin từ Lực lượng phòng vệ Israel, trong 3 ngày diễn ra chiến dịch quân sự Pillar of Defence đầu tháng 11 vừa qua. Lực lượng Hamas đã bắn 737 tên lửa vào Israel, 492 quả đã rơi xuống, 245 quả đã bị hệ thống đánh chặn Iron Dome bắn hạ. Trong 492 quả đó, chỉ có một quả rơi xuống một tòa nhà 4 tầng ở thị trấn Kiryat Malachi cách 25km về phía Nam dải Gaza làm 3 người Israel thiệt mạng, số còn lại đều rơi xuống các khu vực không có dân cư. Như vậy có đến hơn 99% các tên lửa có khả năng đe dọa cho tính mạng người dân đều đã bị đánh chặn.
Hiệu suất cao của Iron Dome một phần do cách tính ảo
Liên quan đến hệ thống này, tạp chí Mỹ "Tiêu điểm phòng thủ tên lửa" đã có bài phỏng vấn ông George Lewis - chuyên viên cao cấp của viện nghiên cứu hòa bình và xung đột Judith Joppe - Đại học Cornell của Hoa Kỳ. Qua các số liệu đang nghiên cứu về "Iron Dome" và tham khảo các nguồn tin đáng tin cậy của mình, ông George Lewis khẳng định hiệu suất cao của Iron Dome một phần là số liệu ảo.
Mô hình đánh chặn của hệ thống phòng thủ tên lửa "Iron Dome"
Lần thử lửa thực tế đầu tiên của "Iron Dome" diễn ra vào ngày 07/04/2011, lần đầu tiên nó đã bắn hạ được một quả rocket 122mm "Grad". Trong mấy ngày tiếp theo, hệ thống này đã đánh chặn thành công 8 lần, trong 8 hoặc 9 vụ tấn công kế tiếp. Vào hạ tuần tháng 8/2011, ước chừng 130 quả rocket (chủ yếu là loại 122mm "Grad" và "Quassams") được phóng sang từ dải Gaza, trong đó chỉ có 28 quả là có khả năng uy hiếp cao.
Theo tin của tờ "Bưu điện Jerusalem" - Israel, tỷ lệ đánh chặn thành công là 22/28 quả, đạt tỷ lệ 78%, số lượng bắn hạ không thành công được quy kết do lỗi thao tác của nhân viên kỹ thuật nhưng trên thực tế là do trục trặc của chính tên lửa đánh chặn. Hệ thống "Iron Dome" tiến hành lần đánh chặn cuối cùng trong năm 2011 vào hạ tuần tháng 10. Israel đã hứng chịu 9 đợt tấn công bằng Rocket, mặc dù cả 3 tiểu đoàn đều khai hỏa nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 3 lần.
Như vậy, trong năm 2011, các hệ thống "Iron Dome" đã triển khai hoạt động tất cả 3 lần. Đợt đầu tiên là tháng 4, Israel thành công 8 trong tổng số 10 lần đánh chặn, đạt hiệu suất 80%. Lần thứ 2 vào tháng 8, tỷ lệ thành công là 22/28, đạt 78%. Còn lần thứ 3 chỉ thành công vỏn vẹn 3 lần khi đối phó với 9 đợt công kích, tỷ lệ giảm xuống còn 33%. Hiệu suất bình quân chỉ đạt 70% với tỷ lệ thành công 33/47.
Hệ thống "Iron Dome" được sử dụng nhiều nhất từ ngày 9 - 15/03/2012. Hamas đã phóng sang miền nam Israel khoảng gần 300 quả rocket và pháo cối, các hệ thống "Iron Dome" đã ngăn chặn thành công 80% các mục tiêu cần thiết, còn các quan chức quân đội Israel hùng hồn tuyên bố con số ấn tượng hơn là 90%.
Binh sĩ đang thao tác điều khiển hệ thống Iron Dome
Về sự kiện này, ông George Lewis khẳng định mình nắm trong tay báo cáo chi tiết về vấn đề sai sự thật này. Các quan chức quân đội Israel báo cáo, đã có 250 quả rocket và pháo cối từ dải Gaza bắn sang Israel, trong đó có 166 quả xâm nhập vào không phận Israel. Trong số này có 74 quả có khả năng bắn trúng khu vực dân cư hoặc các công trình dân sự. Trước khi chúng bắn trúng mục tiêu, hệ thống "Iron Dome" đã bắn hạ 56 quả, đạt hiệu suất 75%. Trong số 166 quả rocket và pháo cối bắn sang Israel, chỉ có 18 quả bắn trúng mục tiêu thì đương nhiên hiệu suất phải là 90%. Điều này chứng tỏ các kết quả báo cáo toàn là số liệu ảo, thực chất 90% không phải là hiệu suất bắn hạ tên lửa mục tiêu của "Iron Dome" mà là tổng số tên lửa không trúng mục tiêu, trong đó số đánh chặn được thấp hơn rất nhiều số rơi nằm ngoài khu vực phòng thủ của nó.
Lần đánh chặn thứ 5 của hệ thống "Iron Dome" diễn ra vào trung tuần tháng 6/2012, Bộ quốc phòng Israel tuyên bố họ đã đánh chặn thành công 7 lần. ông George Lewis cho biết mình không được xem bất cứ một báo cáo cụ thể về số lần bị tiến công trên thực tế, nhưng ít nhất đã có hơn 150 quả rocket được phóng sang Israel mà họ mới đánh chặn được 7 quả.
Iron Dome đạt hiệu suất cao của do chưa gặp đối thủ xứng tầm
Không thể phủ nhận là Iron Dome đã làm giảm đáng kể thiệt hại của Israel trong các vụ pháo kích của Hamas. Thế nhưng, các chuyên gia quân sự cho rằng, người Israel chớ vội mừng, Iron Dome đạt hiệu suất cao như vậy vì sự thực là nó chưa gặp phải một đối thủ xứng tầm.
Hệ thống Iron Dome của Israel chưa gặp phải đối thủ xứng tầm
Thứ nhất: hỏa lực của Hamas không tập trung với cường độ cao nên dễ dàng bị đánh chặn. Giả sử Iron Dome phải đối đầu lực lượng pháo binh chính quy sử dụng giàn pháo phản lực 40 nòng BM-21 Grad do Nga sản xuất thì hậu quả sẽ như thế nào? Một tiểu đoàn tên lửa loại này thường được bố trí 18 dàn phóng với tổng cộng 720 quả tên lửa, thời gian xác định mục tiêu và khai hỏa chỉ trong vòng 3 phút. Trong điều kiện tác chiến, chỉ cần vài chục giây một tiểu đoàn có thể đồng loạt phóng tất cả 720 quả rocket về phía trận địa đối phương. Hamas cũng có loại hỏa tiễn này nhưng chỉ là vài ống phóng dạng rời, không thể bắn từng loạt lớn sang Israel nên Iron Dome có đủ khả năng đối phó.
Thứ 2: Lực lượng Hamas không có lực lượng trinh sát mục tiêu đủ mạnh. Thường họ pháo kích sang Israel theo kiểu bắn tọa độ, cứ ngắm sang Israel là được, không trinh sát cụ thể các mục tiêu trọng điểm nên thường là bắn hú họa, có khi một nửa số vũ khí bắn không trúng lãnh thổ Israel, số còn lại ít nhất một nửa, thậm chí 2/3 bắn chẳng trúng vào mục tiêu trọng điểm nào. Vì vậy các hệ thống "Vòm sắt" dễ dàng phân loại và tiến hành đánh chặn có hiệu quả một số lượng nhỏ tên lửa có khả năng uy hiếp cao. Chỉ cần một nửa số hỏa tiễn phóng đi có khả năng uy hiếp lớn là Iron Dome sẽ bị quá tải, không thể đánh chặn xuể được.
Nếu Iron Dome phải đối đầu với hệ thống hỏa tiễn 40 nòng BM-21 Grad
của Nga thì chưa biết hậu quả thế nào.
Thứ 3: Trang bị của Hamas quá cũ, không có vũ khí nào điều khiển chính xác.
Trên thực tế, các loại súng cối, pháo, hỏa tiễn của Hamas là loại không điều khiển lại các tham số đường đạn, đã phóng đi thì 1 là trúng, hai là trượt không thể thay đổi được. Giả sử Iron Dome gặp phải các loại pháo điều khiển chính xác, trước hết tập trung đánh phá đúng vào các trận địa Iron Dome, sau đó mới tiến hành công kích các mục tiêu khác thì hậu quả sẽ không lường hết được. Hơn nữa, các loại hỏa tiễn và tên lửa phóng sang Israel chủ yếu là có vận tốc, độ cao và quỹ đạo bay cố định, chỉ qua vài lần điều chỉnh là Israel dễ dàng nắm được quy luật này và có biện pháp đối phó tối ưu. Nếu trong tay Hamas có các loại tên lửa có khả năng thay đổi quỹ đạo, có thể biến tốc và biến đổi độ cao thì "Vòm sắt" sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Một điểm nữa đáng lưu ý là giá thành mỗi quả tên lửa đánh chặn vào khoảng 50.000 USD, trình tự tác chiến chuẩn của "Iron Dome" là mỗi lần phải phóng 2 quả tên lửa đánh chặn để tiêu diệt 1 quả tên lửa của kẻ địch. Nếu như Hamas bắn chính xác hơn, chi phí cho hệ thống đánh chặn tên lửa sẽ rất cao.
Với hiệu quả đánh chặn thực tế không cao như tuyên bố và chưa gặp phải một địch thủ xứng đáng, có thể khẳng định để Iron Dome xứng danh là "Vòm sắt" và xây dựng được một hệ thống phòng thủ tên lửa hiệu quả, đối phó được những đối thủ có vũ khí trang bị hiện đại hơn trong tương lai, Israel sẽ còn rất nhiều việc phải làm.
Theo ANTD
Trung-Ấn đấu khẩu gay gắt về Biển Đông Một ngày sau khi Trung Quốc cảnh báo Ấn Độ là không được "đơn phương" tiếp tục thăm dò dầu khí ở Biển Đông, New Delhi tuyên bố ủng hộ quyền tự do lưu thông hàng hải và tiếp cận các nguồn tài nguyên ở vùng biển này. Không chỉ Ấn Độ, Mỹ cũng đang muốn giành ảnh hưởng trước Trung Quốc ở...