Cuộc chiến thông gia
Bà Du m.áu dồn lên mặt, làm một tràng ngôn từ mà bà vẫn hay sử dụng khi cãi nhau ở chợ phun vào mặt thông gia làm bà Thuỷ thất kinh hồn vía. Tuy vậy, trước khi cúp máy bà Thuỷ vẫn cố mạt sát bà Du: “Đúng là phường buôn thúng bán bưng mà, mở mồm ra là không có lời nào tốt đẹp!”.
Ngay từ khi bà Thuỷ biết Dung – con gái bà yêu Sơn thì bà đã ra sức phản đối. “Yêu ai không yêu lại đi yêu cái thằng nhà cửa, bố mẹ chả ra gì, mình là con nhà đàng hoàng. Mẹ cấm con” – bà đe nẹt con gái.
Gia đình Sơn quả thật cũng không phải danh giá gì. Bố Sơn nghiện và qua đời đã lâu. Ba Du – mẹ Sơn là dân buôn bán bình thường ở chợ. Còn bà Thuỷ đường đường có chồng làm trưởng phòng của một chi cục trong tỉnh. Bản thân bà cũng là giảng viên của một trường cao đẳng, họ hàng nhà bà lại toàn người danh giá cả.
Thế nên, việc chuyện con gái bà đẹp đẽ, cao sang thế mà lại đi yêu ngươi gia thế chăng ra gì, bà phản đối là lẽ tất yếu.
Mặc dù gia đình Sơn như vậy nhưng anh lại là một người đàn ông có trí tuệ và bản lĩnh. Học rộng, tài cao và đang là kiến trúc sư của một tập đoàn xây dựng có tiếng. So về tài – đức thì hoàn toàn có thể là “cây tùng – cây bách” để con gái bà có thể tự hào. Thế nhưng vì cái lí lịch “mẹ nó buôn thúng bán bưng, bố nó thì thế kia…” nên bà Thuỷ vẫn không hài lòng về chàng rể tương lai.
Chuyện đến tai bà Du. Vốn là dân buôn bán, tính tình tuy chân thật, xuề xoà nhưng lại có phần hơi sồn sồn, lỗ mãng. Bà vốn có thiện cảm với Dung nhưng khi nghe phong thanh đến tai chuyện mẹ Dung chê con trai bà thì bà nóng mắt, bốc hoả gọi ngay Sơn về bảo “Nhà nó cậy nó danh giá nên chê con à? Thế thì bảo nó giữ giá về mà làm nộm, không yêu đương gì sất!”. Tư đo, ba cung cấm đoán chuyện con trai yêu đương với Dung tắp lự.
Ngay từ khi bà Thuỷ biết Dung – con gái bà yêu Sơn thì bà đã ra sức phản đối (Anh minh hoa)
Vi thê, đôi trẻ đã phải trải qua biết bao khó khăn, trắc trở từ hai phía gia đình mới được sự đồng ý trong miễn cưỡng của hai họ mà thành đôi. Hai bên vốn chẳng ưa nhau nhưng cũng vì đôi trẻ mà bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng.
Rôi cung đên ngay đâu tiên Dung về làm dâu nhà Sơn. Mẹ Dung vì xót con gái “trâm anh thế phiệt” của bà từ bé chưa phải hầu ai, nay phải về “làm thân trâu ngựa cho mẹ con nó” nên bà gọi điện thoại cho thông gia liên tục: “Bà đừng bắt nó phải làm cái này cái kia. Trước bà với thằng Sơn làm thế nào thì giờ cứ làm thế ấy, đừng bắt con Dung phải làm việc này việc nọ, nó yếu lắm..!”.
Video đang HOT
Bà Du nghe thấy thông gia gọi điện dặn dò nhưng với tông giọng cao vút thì bực mình lắm. Bà cũng “dằn mặt” lại bao: “Bà cứ yên tâm. Người ta bảo con gái là con người tam – con dâu mới thực của mẹ cha mua về’ nên tôi khăc biết đường dạy bảo con dâu bà ạ. Có điều &’ở bầu thì phải tròn, ở ống thì phải dài’, chứ cứ &’ăn cây táo mà rào cây sung’ thì không được!”. Nói xong ba Du cúp máy rụp một cái làm bà Thuỷ điên tiết làu bàu: “Cái mụ con buôn này lại còn văn chương ví von gớm, đúng là &’múa rìu qua mắt thợ…”.
Nói là nói thế nhưng bà Du nào có phải phường ác ôn gì. Bà vẫn nhẹ nhàng chỉ cho Dung những công việc đơn giản, nhẹ nhàng để Dung dần làm quen với vai trò dâu con trong nhà. Còn Sơn, môi khi đi công tác trên miền núi, nghe thấy đồng nghiệp chỉ chỗ nào có rượu ngon và đặc sản núi rừng thứ thiệt là anh tìm đến mua để về biếu bên ngoại dịp Tết này. Hai vợ chồng bảo nhau quyết tâm năm nay phải hàn gắn mối quan hệ có nguy cơ r.ạn n.ứt của hai bên nội – ngoại vì ” bà nội với bà ngoại mà giận nhau thì con mình sau này chắc buồn lắm!”.
Thế nhưng, nhiều khi mọi chuyện đôi vơ chông tre muốn thế này song cuối cùng lại hoá ra thế khac. Môt lân, Dung đang ngồi gọt mấy quả su su thì nghe mẹ đẻ gọi điện hỏi han. Thấy con gai bảo đang gọt su su thì bà tru tréo lên: “ Sao con lại phải làm mấy cái việc đấy, mẹ đã bảo bà ý thế rồi, cẩn thận không nhựa nó dính hết vào tay lại ngứa!”. Rồi bà gọi điện ngay cho thông gia trách móc: “Con tôi có phải ô sin đâu mà bắt nó vào bếp…”.
Bà Du m.áu dồn lên mặt, làm một tràng ngôn từ mà bà vẫn hay sử dụng khi cãi nhau ở chợ phun vào mặt thông gia làm bà Thuỷ thất kinh hồn vía. Tuy vậy, trước khi cúp máy bà Thuỷ vẫn cố mạt sát bà Du: “Đúng là phường buôn thúng bán bưng mà, mở mồm ra là không có lời nào tốt đẹp!”.
Bà Du cáu tiết xuống bếp đuổi Dung lên phòng mặc cho con dâu nài kéo và xin lỗi thay mẹ mình “Mẹ con xỗ mồm nhưng không có ý gì đâu, mẹ đừng để bụng…” thì bà Du vẫn lạnh lùng đuổi cô ra khỏi bếp: “Thôi, con cứ ngồi im để mẹ hầu, nhà con danh giá thế làm mấy cái việc này nó bẩn tay” làm Dung vô cùng khó xử.
Cô gọi điện về trách mẹ đe sao lại can thiệp quá sâu vào chuyện làm dâu của cô, để giờ cô khó xử thế này. Bà Thuỷ nghe thấy con gái than vãn vậy thì càng uất thêm: “A! Nó h.ành h.ạ con mình, vậy mình cũng hành con nó cho nó biết tay!” .
Khi con gái và con rể sang nhà bà chơi cuôi tuân, vừa bước chân vào nhà, bà Thuỷ đã nói mát: “Ô kìa! Anh con rể đi đâu mà sắp gân thang trơi mới thấy mặt thế kia? Nhà thì bao nhiêu là việc mà chả thấy sang giúp bố một tay”. Sơn gãi đầu phân bua: “Con bận công tác giờ mới được nghỉ. Con biếu bố mẹ ít đặc sản với chai rượu thuốc để tăng cường sức khoẻ”.
Bà Thuỷ nhìn túi quà của anh con rể tỏ ý không hài lòng. Bà lại tiếp tục nói mát mẻ: “Rượu thì chả biết có ngon không nhưng cũng phải uống để mà tăng cường sức khoẻ chờ con Dung về thôi. Chứ không sau này yếu đi mà con Dung nó bị đàn áp quá nó không chịu nổi thì nó biết đi đâu!”.
Biết mẹ vợ nói kháy mình nhưng Sơn vẫn cười xuề xoà: “Dạ ,mẹ cứ yên tâm! Ai mà động vào Dung là con &’xử’ ngay!”. Anh tếu táo vậy nhằm giảm bớt căng thẳng của mẹ vợ. Ai ngờ bà Thuỷ chộp ngay câu đấy chì chiết: “Xử cái gì mà xử, anh nói nghe cứ như phường đầu đường xó chợ, đúng là &’rau nào sâu’ nấy’!”.
Nghe mẹ chồng xúc phạm mình quá đáng, Sơn không nhịn được nên bật lại: “Mẹ không nên nhận xét về người khác hồ đồ như thế!” rồi xin phép kéo vợ ra về.
Dung thấy chồng tức giận vì cách cư xử của mẹ mình thì buồn lắm, cô cứ lén nhìn chồng suốt lúc đi về rồi luôn miệng xin lỗi nhưng anh vẫn lặng im không nói.
Lần đầu tiên cô làm dâu mà đa thây buồn đến vậy. Nghi đến những ngày tiêp theo, Dung thực sự bế tắc (Anh minh hoa)
Về đến nhà, vào phòng đóng cửa rồi Sơn nói trong bực tức vơi vơ: “Ba ngoai thế này thì quá đáng lắm! Vơ chông minh đã phải cố gắng bao nhiêu để đến với như ngày hôm nay, thế nhưng sau những chuyện thế này, anh thực sự mệt mỏi quá. Em phải tính thế nào chứ thế này anh thấy khó chịu lắm!..”.
Dung cứ ngồi nhìn chồng rồi lã chã nước mắt rơi mà không biết nói gì. Là phận làm con – phận làm dâu, cô không biết phải làm thế nào để hài hoà được mối quan hệ căng thẳng này, nhất là lúc nãy khi thấy chông mặt phừng phừng đi vào nhà thì mẹ chồng lại nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn.
Lần đầu tiên cô làm dâu mà đa thây buồn đến vậy. Nghi đến những ngày tiêp theo, Dung thực sự bế tắc.
Theo VNE
Vớ nhầm ông chồng “trẻ con”
Chú thím tôi như vừa trút được gánh nặng, thở dài kể chuyện con gái đã chính thức đuổi cổ thằng chồng ra khỏi cái nhà trọ dưới Hà Nội.
Nhớ ngày con Nhung mang bầu đã tủi thân vì thằng chồng lười rồi, cho đến lúc vào viện sinh cũng bị ấm ức, như người ta thì vào mà động viên vợ, ít nhất cũng biết hỏi xem vợ muốn ăn gì... cần gì để chồng đưa, đằng này nó cắm mặt vào cái điện thoại b.ắn chíu chíu đến mê mệt. Mẹ vợ góp ý thì nó làu bàu: "Ai chả phải đẻ, làm như có mỗi vợ con mang bầu ấy".
Lại được bà mẹ chồng cũng cứ cưng nựng con trai, lúc nào cũng coi nó như là ông giời con nhà mình. Nhung phải chịu đựng mãi cái tính chây ỳ ấy của chồng cho đến lần vào ngày nghỉ, Nhung đưa con về ngoại chơi, lâu rồi không về thăm ông bà vậy mà thằng chồng cũng không về theo, trong khi đó mẹ chồng đùng đùng gọi điện nói một thôi một hồi: "Mày đi như thế ai nấu nướng cho con tao ăn, ai chăm sóc nó". Bà thương con trai từ bé có biết vào bếp nấu nướng gì đâu, giờ lại ra quán xá mất vệ sinh...
Nhung ngỡ ngàng: "Con còn bận con nhỏ, chồng con bằng ngần ấy rồi mà không tự lo nổi cho bản thân thì theo mẹ có được hay không?". "Mày lại còn cãi à? Nó có ra quán, có đi nhà nghỉ thì cũng đừng trách nhé".
Nhung chỉ cười nhạt: "Mẹ cho anh ấy t.iền ạ?". Bởi tay ấy hiện công ăn việc làm không có, mà toàn muốn làm bố thiên hạ, động việc gì cũng chê với với lương không xứng tầm, chỉ được đôi ba tháng là bỏ. Ở nhà kêu tìm việc nhưng chỉ chúi mũi vào chơi cờ với lướt diễn đàn c.hém gió, mặc kệ có vợ lo.
Sau đó bà thông gia gọi điện đến làm um xùm lên nói chú thím tôi không biết dạy con. Bà ấy kể lể nhiếc móc từng chuyện nhỏ xíu một, nói như b.ắn liên thanh, thím tôi bật loa cho cả nhà nghe, rồi chỉ nhẹ nhàng nói ngắn gọn: "Chúng tôi sẽ dạy cháu". Chán cái ngữ ấy quá rồi nên chắc chú thím tôi cũng chẳng tiếc, muốn ra sao thì ra, tùy con gái. Và cái Nhung quyết định đá thằng vô công rồi nghề.
Thằng ấy giở mặt, quay ra mắng c.hửi con bé, rủa chú thím tôi là cái loại bị cụt giống, thất đức nên chỉ đẻ được ba đứa con gái, chị cái Nhung cũng chỉ đẻ được hai đứa con gái, chị thứ hai của Nhung thì mãi chẳng sinh được con. "Rốt cuộc cũng tịt giống, thằng chồng ruồng bỏ, nhà mày lại có nòi bỏ chồng thôi". Động vào nỗi đau của chú thím khiến họ không thể nào quên mà tha thứ nổi.
Ít lâu sau ông bà thông gia đến nhà chú thím xin lỗi: "Nó trẻ người, nóng tính nói khi chưa kịp suy nghĩ. Chúng tôi cũng chưa rõ chuyện đã trách nhầm con dâu".
Chú tôi thủng thẳng: "Đó là chuyện riêng chúng nó tự quyết thôi. Còn nói thật, sau những câu rủa xả nhà tôi mà nó còn vác mặt về đây được thì tôi cũng phục lắm".
Thằng đấy biết không thể cứu vãn nên được thể đến nhà trọ c.hửi cho hả: "Loại mày mà bỏ tao thì chỉ lấy được loài lang sói". Nó định xông vào đ.ánh c.on bé, Nhung nhanh hơn gọi được hai ông anh họ cao to lực lưỡng đến "nắn gân", thằng chồng chùn bước, bỏ đi.
Giờ Nhung cho con đi học, không phải hầu hạ thêm một đứa lớn xác nữa nên nhàn hẳn, lại đỡ căng thẳng. Nghe đâu tên ấy không chịu được nhiệt nên đã về quê với mẹ rồi.
Theo VNE
Vớ nhầm chồng “trẻ con” Chú thím tôi như vừa trút được gánh nặng, thở dài kể chuyện con gái đã chính thức đuổi cổ thằng chồng ra khỏi cái nhà trọ dưới Hà Nội. Nhớ ngày con Nhung mang bầu đã tủi thân vì thằng chồng lười rồi, cho đến lúc vào viện sinh cũng bị ấm ức, như người ta thì vào mà động viên vợ,...