‘Cuộc chiến’ giành lại chồng của người vợ thông minh
“Ngày tôi bị phát hiện ngoạ.i tìn.h, vợ chỉ hỏi lạnh lùng có 3 từ: ” Đi hay ở?”. Sự bình tĩnh đáng sợ của vợ làm tôi gai người.
ảnh minh họa
Hai đứa con nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ quấn quýt ôm lấy cổ, đòi bế bồng, khiến tôi cảm giác tội lỗi đến nghẹt thở. Vợ tới giằng chúng lại và cố không lên cao giọng: “Anh mất cái quyền được chúng yêu thương rồi!”. Các con tôi vội oà khóc do không hiểu chuyện gì hết. Giật mình hoảng hốt. Ngay lập tức, tôi trả lời: “Ở”.
Tuy vậy, tôi cũng vạch rõ danh giới với nàng. Ở thôi nhé, nhưng chuyện vợ chồng thì không. Bù lại tôi vẫn hoàn thành trách nhiệm của người cha trong gia đình. Vợ tôi thoáng buồn nhưng cũng đồng ý việc đó. Thế là tôi ở lại ngôi nhà của mình và nghiễm nhiên đến với nàng bên ngoài mà không sợ vợ mình nổi má.u Hoạn Thư tan tành mọi thứ.
Tôi yêu các con của mình vì chúng quá nhỏ chứ nếu chúng nó lớn hơn xem. Còn tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực khiến trái tim tôi thao thức như tuổ.i đôi mươi. Sự ngây thơ hồn nhiên của Mai khiến tôi phát chán sự tính toán, đắn đo trước mọi việc của vợ.
Quyết định “ở” nhưng tôi vẫn qua lại với Mai. Sức hút tuổ.i trẻ của cô ấy khiến tôi không thể cưỡng lại được. Giả tạo làm người chồng mẫu mực, tôi đi làm về đúng giờ và ăn cơm đúng bữa. Nhưng cảm giác gia đình không còn trọn vẹn, chắc hẳn vợ tôi nhận ra điều ấy có điều cô ấy không thể hiện ra mặt, hoặc cố ý che giấu đi mà thôi. Cùng đưa các con vào phòng nhưng tôi và vợ không nhìn vào mắt nhau như trước nữa. Chúng tôi vẫn ở chung phòng, ngủ chung giường chỉ có điều tôi không thấy hứng thú với vợ mình. Mọi sức lực tôi đều dành cả cho Mai.
Video đang HOT
Vợ tôi vẫn đều đặn làm nhưng việc của cô ấy. Thời gian gần đây hình như cô ấy biết điều hơn hoặc là quá chán nản nên không có ý dò xét tôi nhiều như trước nữa. Ngược lại, tôi lại thấy sung sướng, tự do. Tôi chỉ còn nhớ đến các con mỗi lần từ nhà Mai bước chân về nhà. Vợ tôi có nhà hay không cũng không còn ý nghĩa với tôi nữa.
Cuối tuần, vợ đưa tôi 2 triệu cùng tờ giấy.
- Em phải đi Sài Gòn công tác 2 tuần, anh hãy chăm sóc 2 con cẩn thận. Anh có thể nhờ sự giúp đỡ của cô gái đó nhưng chỉ được sử dụng số tiề.n này. Mọi việc cần làm và những điều quan trọng em đã ghi hết ở giấy rồi. Hi vọng khi em về nhà, các con vẫn ngoan ngoãn, khoẻ mạnh, mọi thứ vẫn như cũ.
Tôi nhếch mép mừng thầm. Lo cho hai đứa nhỏ thì có gì mà to tát đâu? Tôi có Mai, nàng sẽ giúp tôi mọi thứ đâu ra đấy. Đúng là cơ hội tốt để các con tôi làm quen với “mẹ mới”.
Chiều hôm ấy tôi cùng Mai tới trường đón các con. Chúng ngạc nhiên rồi xị mặt xuống khi nghe tin mẹ đi công tác. Cô ấy đi chợ và về nấu cơm, việc mà vợ tôi vẫn thường làm. Mặc dù rất thích Mai nhưng tôi phải khẳng định thức ăn cô ấy nấu thật tệ có món đơn giản nhất là cá nấu chua nàng cũng làm không xong. Ngay cả nấu cơm, hôm thì cơm sống, hôm thì cơm không khác gì món cháo, bố con tôi thường phải ăn thêm bữa phụ bằng mỳ tôm. Trong 5 ngày, chúng tôi liên tục phải ăn cơm quán vì không món ăn nào hợp khẩu vị. Món thì quá mặn, món thì cháy khét…
Số tiề.n tôi liên tục tiêu gần hết số tiề.n vợ đưa. Toàn nhưng việc đâu đâu mà tôi không ngờ tới. Nhìn vào giấy vợ ghi chú, còn bao nhiêu thứ chi tiêu phải lo. Ngày kia là sinh nhật bà nội, vợ có nhắn là như mọi năm tôi sang sớm tổ chức sinh nhật cho mẹ, mua cho mẹ chiếc áo cùng vài món đồ mẹ thích.
Tôi rủ Mai với mong muốn nàng về gia đình làm quen với mẹ tôi nhưng nàng từ chối bởi nàng ngại. Sau một thời gian phân trần cuối cùng chúng tôi quyết định ngồi xem phim thay vì về nhà ngày sinh nhật mẹ. Đây là điều tôi thấy ăn năn nhất bởi bao năm qua tôi chưa hề vắng mặt trong ngày sinh nhật của mẹ mình dù tôi rất bận.
Một ngày tôi bận quá nên không thể đón con được nên có nhờ Mai đón giúp. Khi từ công sở về nhà, nhìn ngôi nhà là một đống lộn xộn, bừa bãi, các con vứt đồ chơi linh tinh, thức ăn vương vãi khắp sàn .Vừa bước và nhà, tôi đã giẫm ngay vào đồ chơi của con khiến 2 đứa khóc toáng lên. Tôi như phát điên khi nhìn cảnh ngôi nhà lộn xộn như một đống rác. Đồ đạc, quần áo quăng quật từ trên giường xuống dưới đất. Những cảnh này khi có vợ ở nhà sẽ không bao giờ xảy ra.
Tôi vào nhà tìm Mai, nàng đang ngồi bên bàn trang điểm của vợ tôi với khuôn mặt cực nhăn nhó tiếc thương cho đôi móng tay mới làm của nàng bị xước màu sơn. Thấy tôi, nàng nhõng nhẽo phân trần, bắt đền. Tôi hỏi vì sao nàng không giúp tôi dọn qua ngôi nhà thì nàng bảo ô sin xin phép về quê, mà nàng thì không có thời gian. Sao lúc này, tôi thấy nàng đáng ghét thế!
Tôi cũng không còn thời gian để nhắn tin yêu thương với Mai nữa. Mỗi lần ghé thăm nàng tôi đều phải vội vàng bởi hàng tá những công việc không tên mà lẽ ra vợ tôi làm hàng ngày đang chờ tôi ở nhà. Điều đó làm những lời trách cứ của Mai đối với tôi tăng lên hàng ngày. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với cái cách nhõng nhẽo của nàng. Tôi nhìn lại mình và nhớ đến vợ. Mới qua 1 tuần mà sao tôi lại thấy nó dài lê thê quá!.
Tuần thứ 2, tôi không còn mong chờ đón Mai đi chơi như trước nữa. Tôi quá mệt mỏi khi buổi tối phải đán.h vật để dỗ 2 đứa ngủ, chúng rất nhớ mẹ. Mỗi sáng tôi dậy sớm hơn để đán.h vật với việc cho con lớn ăn, thay bỉm, pha sữa cho đứa nhỏ. Thậm chí có hôm sau khi cho hai đứa con đến trường tôi chẳng kịp ăn sáng để đi làm. Chiều đến tôi lại hớt hải về nhà đón con, tắm giặt cho ba bố con. Những đứa con tôi thì luôn kêu gào lên: “Ba làm sai rồi, mẹ con làm khác cơ”, rồi “con nhớ mẹ lắm, mẹ không làm như ba đâu…”
Mai có gợi ý sẽ về nhà nấu cơm, tôi từ chối vội, vì tôi còn nấu ăn ngon hơn cô ấy, các con tôi cũng sợ những món thừa muối thiếu mắm đó rồi. Hơn nữa, dọn lại chiến trường sau khi cô ấy nấu xong cũng mệt như ăn các món đó vậy. Tôi cũng sợ cái cách cô ấy nhõng nhẽo bắt đền mỗi khi móng tay, móng chân cô ấy bị xước khi tham gia nội trợ. Mai đẹp nhưng nàng quá vụng. Lúc đó tôi chỉ ao ước sao vợ về nhà nhanh chóng để tôi lại được ăn những món ăn cô ấy nấu.
Tôi cũng xó.t x.a khi các con tôi luôn bị Mai mắng bởi những lí do “trời ơi” chứ không phải lỗi của chúng. Tôi có góp ý thì nàng lại khóc gào nói tôi không coi nàng ra gì, coi nàng không bằng những đứa con của tôi… làm tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Tâm trạng của Mai càng chán nản khi nhưng buổi hẹn hò của chúng tôi luôn bị kẻ thứ ba là các con tôi phá quấy giữa chừng. Hình ảnh cô tình nhân bé nhỏ dịu dàng, biết chia sẻ, lắng nghe, ở bên cô ấy tôi thấy mình như được tiếp thêm sức sống mới, tươi trẻ yêu đời, không hề cảm thấy áp lực và mệt mỏi đang được dần thay thế bởi khuôn mặt nặng nề, lời lẽ cáu gắt, khó chịu, thái độ cáu kỉnh và khả năng nói dai hơn vải quần bò làm tôi thấy thật cực hình.
Hơn nữa, Mai chẳng bao giờ tìm hộ tôi cái áo như vợ tôi vẫn hay làm mỗi khi tôi đi làm. Tôi đến công sở với cái áo nhàu nhĩ, quần không phẳng phiu làm mọi người xung quanh tôi thấy ái ngại. Chị kế toán còn trêu tôi: “Vợ mới đi công tác có mấy ngày mà nhìn chú thấy khác quá, cứ như chú không có thời gian chăm sóc đến mình ý. Các ông chồng cứ vắng bàn tay phụ nữ chúng tôi là biết ngay…”. Đành rằng nhà có osin, nhưng tôi nhớ vợ tôi vẫn thích tự làm những việc như thế. Có vợ, tôi luôn đi làm đúng giờ, đến công sở với bộ quần áo là lượt. Thế mà bao lâu nay tôi vô tình lãng quên mất điều đó!
Còn Mai, ngoài việc suốt ngày than vãn, kêu ca là cuộc sống buồn tẻ, rồi có hôm đùng một cái đòi đi du lịch vì “bỗng nhiên em thấy nhớ biển”… trong khi đó tôi không thể thu xếp được thì nàng giận dỗi ra thì hình như nàng không hề quan tâm đến tôi. Thế mà đã có lúc tôi có suy nghĩ b.ỏ v.ợ lấy nàng…
Dường như cái mà Mai quan tâm chỉ có tiêu tiề.n và làm đẹp thì phải. Hình như nàng yêu tôi cũng chỉ vì tôi đủ sức giúp nàng có tiêu cho những cuộc chơi và làm đẹp thì phải. Càng ngày, tôi càng thấy mình quá vội vã, nông nổi khi ngoạ.i tìn.h. Nhớ đến vợ mình, tôi càng hối hận.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng hình như các cô nhân tình chỉ đẹp khi họ là bồ thôi. Nếu một ngày bồ trở thành vợ thì họ cũng đầy tật xấu hơn cả những người vợ hiện tại. Và tôi càng chắc chắn hơn rằng nếu lấy Mai, tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc như với người vợ hiện tại. Tôi lại thầm mong thời gian trôi thật nhanh để vợ tôi nhanh trở về với gia đình, về với bố con tôi…
Tôi cũng biết trong mắt của Mai mấy ngày vừa rồi, tôi thành thằng đàn ông bê tha, lếch thếch chứ không còn là doanh nhân đẹp trai, bảnh bao như nàng từng thấy mọi ngày nữa. Chắc nàng thất vọng về tôi lắm! Và chưa hết 10 ngày, nàng đã ra đi không lời từ biệt với câu hỏi cuối cùng rằng có phải nếu nàng lấy tôi nàng sẽ phải ở cùng hai đứa con tôi và tôi đã bảo nàng điều đó là đương nhiên. Chắc nàng sợ cảnh sau này lấy tôi phải làm ô sin cho các con tôi. Tôi cũng không còn thấy luyến tiếc nàng mà còn phải cảm ơn nàng vì nhò mấy ngày vừa qua tôi mới nhận ra đâu là người phụ nữ thật sự của đời mình. Tôi thấy mình muốn yêu vợ mình thêm một lần nữa…
Cuối tuần, tôi gửi 2 con sang ông bà nội, để có thời gian dọn lại nhà cửa. Vợ sắp về, và tôi không thể để cô ấy thấy những gì đang xảy ra. Ít ra, tôi cũng cần cho vợ thấy tôi là người có trách nhiệm để cô ấy có một chút niềm tin tha thứ cho tôi.
Mẹ tôi kéo tôi vào, tôi chưa kịp định hình đã xoay 2, 3 vòng khiến tôi chóng mặt. “Áo mới đẹp không con? Mẹ rất thích, vợ con thật khéo chọn. Mà sao hôm trước bận gì không sang ăn cơm, vợ con chuẩn bọ chu đáo mọi thứ lắm. Mấy bà bạn mẹ cứ khen con bé khéo suốt, làm đâu ra đấy. Con lo mà giữ gìn hạnh phúc, mày mà làm gì để nó giận là mẹ không tha cho đâu nhé!”.
Trong lúc tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện, thì thấy bóng vợ loay hoay trong bếp…Xấu hổ, hối hận, tôi nhận ra, không phải cô ấy đi công tác. Vợ chỉ từ xa quan sát bố con tôi và chăm lo, thu vén những việc tôi đã làm không tốt. Chạy ngay tới gần, nom mặt mũi vợ hốc hác, mắt quầng thâm vì thiếu ngủ được che vội bằng lớp phấn mờ, tôi chùng xuống. Ôm chặt lấy “người phụ nữ của đời mình”, tôi cầu mong sự tha thứ dù có muộn.
Theo VNE