Cuộc chiến giành giật tình cảm của tôi và con chồng
Tôi là tập 2 của chồng nên khi cưới nhau tôi phải nuôi cả con trai riêng của anh ấy. Đây là một thử thách không nhỏ. Tôi không hề có thời kỳ trăng mật hai vợ chồng. Trước khi biết làm vợ, tôi đã phải học cách làm mẹ.
Thằng bé không thích tôi nhưng không thể trách nó. Trong mắt nó, tôi có khác gì mụ phù thủy cướp bố khỏi tay mẹ nó đâu. Dẫu tôi có nịnh nọt, hay chồng tôi có phân tích này nọ thì chỉ sau một hôm về với mẹ ruột, nó lại quay về nhìn tôi với ánh mắt thù hằn.
Đó là chưa kể đến việc tôi cũng không thích thằng bé. Dù là người phụ nữ cao cả đến mấy cũng khó lòng mà yêu thương con người khác. Nhất là khi đó là con của người đã từng đầu ấp tay gối chia sẻ người đàn ông với mình.
Giữa tôi và con riêng của chồng luôn diễn ra cuộc chiến giành giật tình cảm từ người tôi gọi là chồng còn nó gọi là bố. Nhiều lúc tôi đã không nghĩ nó là một đứa bé 9 tuổi.
Giữa tôi và con riêng của chồng luôn diễn ra cuộc chiến giành giật tình cảm từ người tôi gọi là chồng còn nó gọi là bố. Nhiều lúc tôi đã không nghĩ nó là một đứa bé 9 tuổi.
Buối tối, hai vợ chồng tôi đang ôm nhau nằm xem tivi trên ghế sofa. Nó không lại gần chúng tôi những lúc như thế nhưng liên tục đi ra đi vào nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi biết thừa điều này nhưng hả hê tảng lờ. Chồng tôi thì vô tư không biết còn vẫy nó lại ngồi cùng.
Nhưng nó không đến gần, không phải nó buông tha mà im lặng tìm cách để tách hai chúng tôi. Khi thì nó gọi bố vào giảng bài, khi thì nó viện cớ đói bụng réo tôi xuống bếp làm trứng ốp la hay bánh mì kẹp giò, chả cho nó ăn.
Chồng tôi muốn bù đắp cho con, còn tôi lại muốn thể hiện lấy điểm với chồng. Thành ra trong nhà này, con riêng 9 tuổi của chồng tôi là một ông hoàng nhỏ. Nó sai tới đâu, tôi chạy tới đó. Sự giả tạo đó của tôi chỉ là một nửa, nửa còn lại rất thành thật. Tôi thật sự muốn hòa đồng chung sống với nó. Nhưng nó thì không.
Lúc có bố ở nhà, nó rất nhõng nhẽo nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Tuy không lễ phép với tôi lắm nhưng tôi nói gì nó cũng nghe. Điều đó khiến tôi tưởng bở đã thuần hóa được nó. Nhưng lúc chồng tôi vắng nhà, nó mới đáo để làm sao.
Tôi nấu bữa trưa, dọn ra thì nó khóc bảo chỉ muốn ăn thịt bò, rằng mẹ nó hay làm bò khô cho nó ăn. Bỗng dưng tôi cũng muốn khóc theo nó. Bởi dù có đáng ghét nhưng nó cũng đáng thương.
Video đang HOT
Tôi bỏ bữa đứng dậy lao ngay vào siêu thị mua bò về làm bò khô. Trước khi đi còn nhón tay bấm máy giặt và nhờ nó đổ xà phòng hộ. Hì hục cả buổi nấu nướng gọi nó xuống ăn thì hóa ra đã lẻn ra khỏi nhà từ lúc nào.
Tôi không giận chỉ hơi ngao ngán. Sờ vào máy giặt thì tá hỏa vì áo quần loang lổ bạc phếch còn nồng nặc mùi thuốc tẩy. Tôi giận sôi máu dù không biết nó vô tình hay cố ý.
Nó phá hoại không chỉ một lần mà còn nhiều lần. Chồng tặng tôi son môi. Nó rất tức tối bèn tìm cách ăn cắp và đem đi tô màu cho những bức tranh. Chỗ nào cần tô đỏ thì nó bôi vào.
Những mỹ phẩm khác của tôi nó cũng quậy phá lung tung lên, trộn lẫn kem này với kem nọ, đổ cả nước hoa và nước hoa hồng vào đó. Cảm tạ trời đất là nó đã không cho thuốc tẩy vào.
Tôi đã báo lại với chồng nhưng anh chỉ cho là trẻ con nghịch ngợm. Tôi nói nhiều lần thì anh bảo tôi khắt khe định kiến với con chồng. Từ đó tôi thôi. Có chuyện gì cũng tìm cách xử lý riêng.
Nó còn làm tôi bị bỏng rất nặng. Hôm đó tôi là quần áo xong thì rút phích cắm và quay sang xếp áo quần. Không ngờ nó đã lẻn vào cầm bàn là lên từ lúc nào. Nó gọi tôi, theo phản xạ tôi quay mặt lại và đụng mông vào bàn là còn đang nóng rực.
Tới đây thì tôi không cho rằng con chồng vô tình nữa. Thằng bé rất thâm và ác tính khi làm thế. Nếu không biết cách sơ cứu kịp thời và dùng thuốc thì giờ tôi đã không dám nhìn ai. Vết sẹo tuy mờ nhưng vẫn còn thâm đen.
Lần ấy, nó bị bố đánh rất đau. Nó giãy giụa đau đớn nhưng tôi không hề động lòng. Lần này nó hại tôi quá đáng quá. Tôi bàn với chồng đẩy nó về với mẹ ruột nhưng anh bảo vợ cũ của anh đang rất khó khăn.
Sau lần đó, tình hình giữa tôi và nó càng căng thẳng. Tôi đã nguôi giận nhưng nó thì không. Tôi lại ra sức nịnh nọt nuông chiều nó nhưng không có tác dụng.
Có lần tôi về nhà thì thấy vợ cũ đang ngồi ở sofa. Ba người họ ngồi với nhau như một gia đình. Tôi nghẹn ngào vì ghen tuông. Thằng bé đang cuộn tròn trên chân mẹ nó khóc thút thít. Nó đòi về sống với mẹ.
Tôi vừa bước vào thì bị cô ta mắng sa sả. Cô ta bảo tôi sống thế nào mà thằng bé sợ không dám ở nhà khi không có bố. Thằng bé còn phụ họa thêm bằng cách gào lên “Cho con về với mẹ, khổ thế nào con cũng chịu”.
Nó làm tôi bỗng dưng thấy ghê tởm quá, 9 tuổi đầu thì biết gì là khổ? Có tôi mới là người đang khổ đây. Chua chát hơn là chồng tôi không hề bênh vực mà chỉ im lặng. Chắc anh nghĩ những lúc anh công tác vắng nhà, tôi đã đối xử tệ với nó nên nó mới bức xúc thế.
Tình cảnh của tôi lúc đó thật thảm hại, vợ cũ của chồng thì được thể mắng chửi, con riêng của chồng thì tố cáo, còn chồng chỉ ngấm ngầm đồng lõa. Tôi chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức để gia đình họ có thể đoàn tụ.
Tuy là tập 2 nhưng tôi cũng có lòng tự trọng của riêng tôi. Cô ta tru tréo kể lể thương con cho lắm nhưng lạ lùng là thương con như vậy, sao cô tay không bao giờ có ý định nuôi con? Chính cô ta mới là người trơ trẽn.
Chồng tôi đi công tác, tôi kéo nó vào bàn và muốn nó nói chuyện như hai người lớn thật sự. Tôi trách móc nó, bao nhiêu oán hận tôi xả hết lên đầu nó. Càng nói càng tủi, tôi khóc “vì sao con lại ghét cô đến thế?”.
Nó lạnh lùng trả lời “Con không ghét cô nhưng cô không phải là mẹ con”. Hóa ra sự thật là như thế. Nó đã phủ nhận công sức yêu thương của tôi từ trước tới nay. Và có lẽ cũng là khẳng định từ nay về sau tôi đừng hoài công nịnh nọt nó nữa.
Tôi bất lực rồi. Nó đã nói thế thì tôi còn nỗ lực làm gì nữa. Sống với nhau chỉ thêm gây thù hằn. Nhưng không sống với nhau thì còn cách nào khác? Không thể đẩy nó về với mẹ nhưng tự tôi cũng không thể ra khỏi nhà. Tôi lại có bầu rồi, tôi sắp sinh con, con tôi cần bố, tôi cần chồng. Tôi bất lực.
Thế mới biết, nếu có đổ vỡ trong tập 1 thì cứ ở vậy cho xong. Đừng phụ nữ nào ngu ngốc làm “tập 2″ của bất kỳ ai. Làm “tập 2″ không dễ, làm mẹ của người khác càng không dễ chút nào. Tôi đã yêu thương nhưng vẫn không thể cảm hóa được con chồng. Tại nó cứng đầu hay tại tôi chưa đủ bao dung, nhẫn nại?
Theo VNE
Tôi muốn bỏ người yêu mình 8 năm
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra. Nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ.
Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Cô ấy luôn tự coi mình như một người vợ của tôi làm tôi không dám chia tay (ảnh minh họa)
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Tôi không còn yêu nhưng làm sao để chia tay với người con gái chờ đợi mình 8 năm qua? (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đề nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. Tuổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng tuổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
"Tại sao anh ngoại tình được còn em thì không?" Em với anh đến với nhau đều bằng tình yêu đầu đời. Chúng em đã từng yêu nhau thắm thiết, hiểu nhau nhưng đời đúng là không biết được chữ ngờ. Chúng em yêu 7 năm rồi cưới nhau tới nay đã được 10 năm, có với nhau 1 cô con gái đẹp xinh đẹp, ngoan hiền. Ai nhìn vào cũng bảo em...