Cuộc chạm trán trong thang máy
Tôi kết hôn năm nay đã được 6 năm, vợ tôi là một người xinh đẹp, đảm đang nhưng khá bướng bỉnh. Cuộc sống gia đình tôi khá viên mãn, hạnh phúc. Ngày kết hôn bố mẹ hai bên cho chúng tôi 1 số tiền lớn xây nhà Hà Nội, cả hai gia đình đều khá giả nên chúng tôi không lo lắng việc chi tiêu. Cuộc sống cứ mãi êm đềm cho tới năm thứ 5, tôi vẫn luôn yêu thương vợ con nhưng dường như cô ấy ngày một thay đổi khi công việc của tôi không thuận lợi.
Cô ấy chơi với nhóm bạn toàn dân đại gia, ăn sang mặc xịn. Kể từ đó cô ấy quay sang thích xài hàng hiệu và suốt ngày đòi tôi mua sắm. Tôi luôn chiều vợ, từ lúc yêu đến lúc cưới tôi vẫn luôn quan tâm chiều chuộng cô ấy.
Nhưng bây giờ khi công việc áp lực, làm ăn không thuận lợi, vợ tôi chẳng chịu hiểu và chia sẻ với tôi như trước. Cô ấy chỉ quan tâm tới bản thân và thích làm đẹp. Đi đâu vợ tôi cũng muốn mình là người nổi bật nhất, ăn mặc đẹp nhất và túi xách xịn nhất.
Tôi thấy mệt mỏi với sở thích mua sắm không biết điểm dừng của vợ. Cô ấy chỉ biết đòi hỏi mà không chịu quan tâm tới cảm xúc công việc của chồng. Cuộc sống cứ như vậy khiến tôi trở nên chán nản và không muốn về nhà, cái tổ ấm vốn đầy ắp tiếng cười của hai đứa con ngoan và cô vợ xinh đẹp giờ đây đã không còn như trước.
Video đang HOT
Tôi trở nên thích lang thang cà phê, lên phố với lũ bạn. Tôi chẳng muốn về nhà, chẳng muốn nói chuyện với vợ và dần dần cô ấy cũng chẳng buồn gọi điện hỏi thăm tôi đang ở đâu, làm gì?
Còn tôi vẫn yêu vợ dù lòng có buồn phiền, Tuy là một đàn ông lăn lộn trường đời nhiều, thành đạt, điển trai bên cạnh không thiếu các cô gái trẻ đẹp vây quanh nhưng chưa bao giờ tôi làm gì có lỗi với vợ. Nhưng chính sự thờ ơ của vợ đã đẩy xa tôi ra khỏi cô ấy và rồi tôi phải lòng một người con gái cùng cơ quan. Người đó khác hẳn vợ tôi, tuy người ấy không xinh đẹp nhưng lại dịu dàng và tâm lý.
Người đó chia sẻ với tôi về công việc, cuộc sống và khiến tôi có thêm động lực làm việc cũng như có nơi để chia sẻ và rồi tôi dành tình cảm đặc biệt cho cô ấy ngoài vợ. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn, chúng tôi cùng đồng ý chỉ dừng lại ở việc chia sẻ và làm chỗ dựa tinh thần cho nhau.
Rồi một hôm sinh nhật bạn gái mới, chúng tôi hẹn nhau lên Vincom mua sắm. Lúc đi lên cầu thang tôi vô tình nhìn xuống và thấy ai đó giống vợ tôi. Tôi trấn an tinh thần và nhìn kỹ lần nữa, đúng là vợ tôi rồi, cô ấy đang tay trong tay với một gã đàn ông khác. Nhìn họ rất tình tứ, tôi như chết lặng chôn chân tại chỗ. Bạn gái hỏi tôi:”Anh sao vậy”. tôi chỉ bảo:”Anh không được khỏe, mình về đi, để lần sau anh đưa em đi mua sắm bù nhé”. Cô ấy tỏ ra cảm thông rồi đưa tôi về.
Tôi ngoái đầu nhìn vợ, đã lâu rồi tôi không thấy vợ cười và nhìn tôi tình cảm như nhìn gã đàn ông ấy. Cái váy vợ tôi đang mặc là quà sinh nhật mà tôi mới tặng cô ấy cách đây mấy hôm.
Thì ra bấy lâu nay cô ấy lạnh nhạt, thờ ơ với chồng là vì đã có người khác. Tôi về nhà và gọi vợ về, cô ấy thú nhận là đã qua lại với người đàn ông đó một thời gian và mong tôi tha thứ. Tôi không thể tin đây là sự thật.
Bây giờ về nhà thấy mặt vợ, tôi thấy ghê tởm, tôi thực sự không biết phải làm gì? Nhìn hai đứa con đáng yêu, tôi không nỡ nào để gia đình này tan nát. Tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Vợ ơi! Anh "đói"! Anh biết lỗi rồi
Các bác ạ, em chưa bao giờ phải xuống nước với ai. Thế mà với cô vợ của em, em phải xin lỗi rối rít. Em thường xuyên bị bỏ đói ở bếp và... ở cả trên giường.
Nói chung là em đang rất uất ức. Em chỉ góp ý thôi mà cô ấy cũng giận dỗi, càu nhàu mãi. Bọn em mới lấy nhau được 3 năm, nhưng cuộc sống gia đình có vẻ rất căng thẳng và em chẳng biết tìm cách gỡ thế nào. Năm nay em 32 tuổi, vợ em 28 tuổi. Từ thuở yêu nhau em đã được nghe giang hồ ở quê đồn đại về cái tính bướng bỉnh, lì lợm của cô ấy, nhưng em thật không ngờ sự thật còn kinh khủng hơn thế. Vợ chồng em thường xuyên chiến tranh lạnh chỉ vì cái tính bướng bỉnh này.
Khốn khổ với vợ bướng bỉnh, cãi chồng nhem nhẻm
Có hôm em đi làm về, đã mệt mỏi thì chớ lại thấy túi xách, khẩu trang, quần áo của cô ấy vương vãi khắp nơi. Thứ thì ở ghế, thứ dưới sàn, thứ thì trên giường nom luộm thuộm đến phát hoảng. Em mới bảo nói thế này: - Nhà mình nhỏ, em nên cất các thứ ấy gọn lại chút. (em nói rất nhỏ nhẹ) (Cô ấy quát lên) - Đàn ông suốt ngày soi mói vậy. Tôi vừa đi làm về đâm đầu vào chợ búa, cơm nước, con cái. Anh rảnh thì dọn đi, ở đó mà kêu ca. - Anh biết em mệt, nhưng những thứ này thay ra em để gọn lại có sao đâu. - Không dọn cứ để đó. Đồ của tôi, tôi sẽ tự làm. Từ mai, cơm ai người ấy ăn, quần áo tự giặt... Rồi chúng em đấu khẩu với nhau thêm vài câu nữa và người phát ngôn cuối cùng vẫn là cô ấy. Chuyện chỉ có thế thôi, đến bữa ăn cô ấy không thèm nói với em câu nào. Em hỏi làm lành cô ấy cũng không thèm "bắt nhời". Rồi đến đêm, em vừa vắt tay ôm ngang người cô ấy thì được "ăn" ngay một cái đạp như trời giáng. Em thở dài ôm hận quay đi.
Chuyện chưa dừng ở đó, những ngày tiếp theo, cô ấy không nấu cơm cho em ăn. Quần áo thì cô ấy chỉ giặt cho 2 mẹ con, bỏ riêng quần áo của em ra. Tối đến cô ấy lấy cả một cái chăn ngăn đôi giường. Em mà gác chân qua cái chăn ấy, kiểu gì cũng "ăn đòn". Lần đầu, em tưởng chỉ 1, 2 ngày là cô ấy bớt giận, ai dè đến một tuần sau vẫn vậy. Thế là em phải xin lỗi làm lành! Lần nào tôi cũng phải xuống nước xin lỗi cô ấy... Lại một lần khác, chúng em chỉ va chạm với nhau về quan điểm dạy con thôi. Thế mà cô ấy đùng đùng tháo cái nhẫn cưới ném trả lại em và tuyên bố ly hôn. Em nói với cô ấy là, chuyện dạy con cái thì chỉ cần bàn bạc thống nhất là được, sao căng thẳng đến mức ly hôn. Cô ấy lại bướng bỉnh khiêu khích, nói: "Tôi thích thế. Anh không chịu được thì ra tòa, thế thôi". Lần này, em điên tiết quá không thèm đấu khẩu thêm, xách chiếc xe máy đi uống bia với mấy thằng bạn. Về đến nhà đã thấy cô ấy ngăn đôi giường, quần áo chưa giặt cũng được chia đôi. Em thấy mình không sai, thế là em quyết tâm xem độ lì của cô ấy đến đâu.
Cả tuần đó em cũng không thèm làm lành, em ăn cơm trước khi về nhà, quần áo em mang ra cửa hiệu. Nhưng còn cái "khoản kia" thì em không biết nên làm thế nào. Nhưng nghĩ vẫn ức, nên em cố...nhịn. Ai dè, cô ấy chẳng có biểu hiện gì biết lỗi cả. Quả thực, em không cố được thêm nữa nên đành xuống nước. Tối ấy, sau khi ăn cơm bụi xong, em thất thểu về nhà. Thấy vợ tắm xong, mùi thơm từ cô ấy tỏa ra khiến em thật khó chịu. Em lại phải gạt hết các sĩ diện của mình sang một bên và nhắn cho cô ấy cái tin: "Vợ ơi! Anh "đói"! Anh chừa rồi, anh biết lỗi rồi...". Thế là cô ấy mới tha cho em... Thỉnh thoảng đôi lần cô ấy còn xách vali và mang con về bên ngoại ở riết luôn. Em cứ phải cắn răng sang nịnh nọt cô ấy mới về nhà. Nói chung một tháng đôi, ba lần em phải chịu cảnh này các bác ạ. Em đang rất hoang mang, không biết có cách nào trị cái tính bướng bỉnh, luôn cho mình đúng và là nhất của cô ấy không. Chứ thường xuyên "đói" thế này em stress mất. Em viết những dòng tâm sự này muốn xin lời khuyên của các cao thủ ạ.
Theo Blogtamsu
Vợ đại gia... cũng khóc! Tôi biết anh vẫn còn thương tôi và yêu các con nhiều lắm nhưng anh cũng không nỡ lòng ruồng bỏ cô gái kia. Sĩ diện của một người đàn ông gắn mác đại gia đã trói anh. Ngày nhận được tin tôi lấy chồng, nhỏ bạn thân thay vì nhắn tin chúc mừng đã chất vấn gay gắt: Sao còn trẻ mà...