Cuộc chạm trán bất ngờ với người xưa làm tôi như rơi xuống vực thẳm
Tôi sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Tôi không ngờ mình lại chạm trán với người xưa ngay tại ngôi nhà này.
Bố mẹ tôi là người dân tỉnh lẻ, quanh năm ông bà chỉ biết làm nông. Thời còn đi học tôi chán nản với các kì nghỉ hè của mình. Ngày ngày, tôi phải ra đồng nếu không thì lên rẫy. Tôi chán ngấy với cuộc sống tù túng thiếu thốn ấy. Khi vào cấp ba, bắt đầu biết được mọi chuyện, khát khao đổi đời của tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi luôn tự ti và đầy mặc cảm về hoàn cảnh gia đình của mình, tôi muốn thoát khỏi cuộc sống đầy vất vả lo toan chuyện cơm áo gạo tiền.
Tôi vừa học đại học vừa làm thêm. Số tiền bố mẹ tôi gửi chỉ để hỗ trợ cho việc đóng học phí. Ông bà không đủ khả năng lo chu toàn cho tôi. Những ngày đầu, chưa quen việc làm thêm tôi khóc vì buồn tủi không biết bao lần. Từ chạy bàn quán ăn, phục vụ càfe, phát tờ rơi, bán hoa ngày lễ… tôi đều làm hết. Công việc chiếm nhiều thời gian và công sức nhưng thu nhập thì rất ít. Tình cờ trong một lần tham gia giới thiệu sản phẩm mới của công ty mỹ phẩm tôi gặp được chị H, là sinh viên của trường đại học. Hai chị em nói chuyện khá hợp, tôi có tâm sự về mình cho chị nghe.
Tôi bắt đầu gia nhập nhóm của chị, những người mẫu giới thiệu sản phẩm. Tôi khá xinh xắn nhưng còn có gì đó quê mùa. Nhưng chị đã giúp tôi thay đổi hoàn toàn, từ ngày cùng chị đi làm tôi như được lột xác. Ăn mặc đẹp, lại được trang điểm làm tóc cẩn thận. Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần khéo léo trong ăn nói, mỉm cười đúng lúc để làm hài lòng khách hàng. Nhưng đặc biệt hơn, sau giờ làm, nhiều người đã chủ động mời chúng tôi đi ăn đi chơi. Thời gian đầu, tôi còn hơi ngại nhưng rồi đó như là một niềm kiêu hãnh, khi bản thân được ai đó để ý.
Tôi đã gạt bỏ mọi lí trí qua một bên để trượt dài theo vật chất. (Ảnh minh họa)
Mới đầu chỉ là gặp gỡ làm quen, nhưng rồi tôi bắt đầu hẹn hò. Những người tôi quen đều là người nhiều tiền và có địa vị. Họ sẵn sàng mời tôi đến những nhà hàng sang trọng, những món quà tặng đắt giá. Với sự dìu dắt của chị H, tôi thành trợ lý cho một vị giám đốc nhiều tiền lắm của. Số tiền tôi kiếm được quá lớn và thật dễ dàng làm tôi choáng ngợp. Tôi đã gạt bỏ mọi lí trí qua một bên để trượt dài theo vật chất. Thế nhưng, trong một lần đi công tác ở Mũi Né, tôi bị vợ của ông ta bắt được và dằn mặt tại khách sạn. Chưa hả cơn giận, bà ta đã dùng kéo cắt nham nhở mái tóc dài của tôi.
Sau lần bị làm cho nhục nhã và ê chề ấy, tôi như chợt tỉnh, tôi hối hận và dằn vặt bản thân mình rất nhiều nên đã rời khỏi nhóm. Gần cả năm, tôi chỉ tập trung học tập để tốt nghiệp. Ra trường, tôi chuyển đến nơi khác và xin vào làm nhân viên kinh doanh của công ty may mặc. Là người mới nên tôi được trưởng phòng quan tâm rất nhiều. Anh hơn tôi 8 tuổi và còn độc thân. Thời gian đầu chỉ là giúp đỡ vì công việc nhưng rồi là những lần mời cơm trưa, hay rủ tôi lang thang cafe sau những giờ tan làm.
Video đang HOT
Anh hiền lành thật thà, dành cho tôi tình cảm vô cùng ấm áp. Bên anh tôi thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Anh cho tôi cảm giác tin tưởng và bình yên. Dù đôi lúc trong vô thức, tôi vẫn còn lo sợ mơ hồ. Lo sợ anh biết được con người khác của tôi ngày xưa. Nhưng rồi chính tôi cũng tự trấn an mình, chuyện trước đây đã là quá khứ, ngày đó cũng đâu ai biết. Mấy năm rồi, tôi bây giờ đã là một hình ảnh khác hẳn. Vì vậy mà sau một năm yêu nhau, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh.
Cuối tuần vừa rồi, tôi mạnh dạn cùng bạn trai về ra mắt bố mẹ anh. Chúng tôi còn lên kế hoạch, sau khi về nhà anh, hai đứa sẽ về quê tôi. Gặp mặt nhau, mẹ anh khá hài lòng về tôi, bà nói chuyện rất vui vẻ. Chúng tôi ngồi vào bàn và đợi bố anh về rồi dùng cơm. Nhưng ngay khi thấy ông bước vào cổng tôi chỉ muốn chạy trốn. Tôi ước gì mình có thể chui vào đâu đó.
Cho tới khi bạn trai giới thiệu và kéo tay, tôi mới sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. (Ảnh minh họa)
Hình ảnh ngày nào ùa về. Thời gian đã qua nhưng ông thì tôi không thể nào quên được. Tôi thật không ngờ bố của anh chính là một vị giám đốc của công ty đối tác mà thời còn làm trợ lý, tôi đã gặp mặt. Tôi còn nhớ, lúc đó ông còn khen sếp cũ của tôi là có một cô trợ lý thật xinh xắn, đáng yêu.
Tôi đứng chôn chân trước bàn, quên cả cất tiếng chào ông. Cho tới khi bạn trai giới thiệu và kéo tay, tôi mới sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Nhưng ông chỉ nhếch môi cười và gật đầu. Ông điềm tĩnh bao nhiêu thì tôi run sợ bấy nhiêu. Tay chân tôi lạnh ngắt, luống cuống đánh rơi hết thứ này đến thứ khác. Miệng mồm khô khốc, cổ họng như nghẹn lại chẳng nói được gì. Hai tai tôi như ù đi, tôi chỉ biết dạ dạ khi nghe ông hỏi chuyện. Tôi chẳng hiểu là ông không nhớ tôi hay đang cố tình không biết. Lấy lí do không được khỏe tôi xin phép về sớm. Thấy mặt mũi tôi nhợt nhạt, bạn trai vội vàng xin phép rồi đưa tôi về.
Mấy ngày nay, tôi gọi anh xin phép nghỉ vài ngày, tôi nói về quê vì gia đình có việc quan trọng. Tôi chạy trốn anh, tôi cắt hết mọi liên lạc. Nằm vùi ở một nhà trọ mới tôi chìm vào trong tuyệt vọng. Tôi không thể tưởng tượng được anh sẽ ra sao khi biết quá khứ của tôi. Hình ảnh ngây thơ trong sáng mà anh nghĩ về tôi sẽ như một vết dao đâm vào tim anh. Làm sao tôi có thể đối mặt với anh đây. Anh yêu tôi nhưng anh có chấp nhận được tất cả hay không? Rồi mặt mũi nào mà tôi dám nhìn bố anh. Tôi như muốn chết đi cho xong, tôi hoang mang cực độ, tôi nên làm gì vào lúc này, mọi người giúp tôi với.
Theo Afamily
Dù mất cả đời tôi cũng đeo đuổi chị ấy đến cùng
Tôi biết nhiều người sẽ nghi ngờ, cho rằng tôi cố chấp, không chịu thua chứ không phải tình cảm đích thực. Tôi mặc kệ, dù có mất cả đời tôi cũng phải đeo đuổi chị ấy đến cùng.
Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên năm 2011 do một người bạn giới thiệu. Người phụ nữ ấy hơn tôi 3 tuổi, nàng khi đó 32. Ban đầu tôi rất tức giận với "ông mai" bởi giới thiệu cho tôi cả một chiếc "máy bay".
Nói chung, chúng tôi xuất phát điểm là do bạn bè nóng lòng với cảnh phòng không quá lâu của cả hai nên châm ngòi. Gặp gỡ trong hoàn cảnh như vậy đôi bên đều mang tâm trạng thiếu thoải mái và muốn chứng tỏ mình "không thèm" xun xoe đối phương. "Bà chị" của tôi lại rất khác, cô ấy thẳng thắn nói mục đích kiếm một người phù hợp để kết hôn.
Khi đến buổi gặp, tôi cố nghĩ lịch sự cho phải phép rồi về cho nhanh. Nào ngờ chị ấy đã giữ chân tôi gần 5 tiếng đồng hồ. Càng trò chuyện tôi càng bị thu hút và cảm thấy mình rung rinh dữ dội với cô ấy. Một người dù không đẹp nhưng rất duyên. Chẳng mấy chốc cô ấy làm chủ cuộc gặp hoàn toàn. Sau hôm đó, tôi (hoàn toàn ngoài dự định) luôn chủ động hẹn gặp. Khi thì ăn trưa, lúc xem phim, lúc café cuối tuần. Cô ấy vui vẻ đi nhưng tôi cảm thấy dường như mình chưa làm nàng hài lòng.
Tôi là thằng tự trọng cao, công việc rất tốt, lương cao, có nhà có xe bây giờ tự nhiên phải đi theo đuổi một bà chị là đã thấy kì rồi, lại còn phải chấp nhận thái độ không mấy mặn mà nên hơi ấm ức.
Chắc nhiều người nghĩ tôi điều kiện tốt, tại sao phải nhờ đến mai mối. Thú thực là tôi không trả lời được điều đó. Tôi quen biết rất nhiều phụ nữ, người đẹp vô số, nhiều người đã xin chết vì tôi nhưng tất cả đều không ở bên cạnh nhau được quá 1 năm. Đều là do tôi từ bỏ trước. Tôi luôn cảm thấy họ thật trẻ con, người thì u buồn quá, người lại nhí nhảnh quá, có người mơ mộng quá, lại có người thực tế quá... cũng từng yêu say đắm nhưng rồi chẳng đi đến đâu nên tôi mệt. Tôi nghĩ giờ chỉ cần cưới một người chu đáo, truyền thống một chút rồi nghiêm túc sống tới già là được
"Chị gái" này có tất cả những tiêu chuẩn tôi cần ở một người vợ. Tôi cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Dù tức chuyện nàng không nồng nhiệt nhưng tôi nhớ, muốn gặp, có lần đi chơi về tôi vui đến mức không ngủ được.
Tôi và cô ấy đi chơi như vậy khoảng 3 tháng, mối quan hệ cứ lưng chừng. Nghĩ bụng cô ấy đã "gấp" mà sao còn câu giờ thế. Tôi quyết định đẩy nhanh tiến độ. Tôi sắp xếp một cuộc du lịch 3 ngày và hẹn nàng đi. Thật không ngờ cô ấy từ chối thẳng thừng, còn cho rằng tôi bất lịch sự khi nghĩ nàng là người dễ dãi.
Tức quá tôi chat với "ông mai" kể lể đủ chuyện, tuôn ra hàng tràng lời hay ý đẹp. Bạn tôi bình tĩnh khuyên nhủ, tôi phang luôn một câu "đã lớn tuổi hơn người ta còn bày đặt làm giá". Tai bay vạ gió, đúng lúc cô ấy cũng chat với tôi nên câu nói ấy bay thẳng vào nick của nàng. Tôi điếng hồn còn nàng "đọc" rồi im lặng suốt ngày hôm đó. Khi bình tĩnh lại tôi mới đọc được câu chat trước đó của nàng là "xin lỗi vì đã nghĩ xấu cho T."
Hôm sau, cô ấy chủ động chat, cho biết sẽ xóa số, unfriend tôi khỏi facebook và không nối lại mối quan hệ vì thấy không cần thiết, kể cả là bạn bè bình thường. Tôi nửa ngượng nửa kiêu nên cũng mặc kệ.
Chuyện ấy đã khiến tôi tổn thương ghê gớm. Tôi đau khổ, nhớ nhung trong một thời gian dài. Một năm sau, tôi vẫn không quên được nên chủ động kết bạn lại. Cô ấy vẫn chưa kết hôn và chấp nhận kết bạn như một hành động lịch sự. Chúng tôi không gặp nhau, chỉ theo dõi qua facebook. Trong thời gian này tôi có cặp kè vài người nhưng vẫn xác định mục tiêu là cô ấy.
Cứ vậy đến bây giờ đã 3 năm rồi, thỉnh thoảng tôi đề cập chuyện hẹn gặp nhưng cô ấy thoái thác. Tôi xin lỗi, giải thích thì cô ấy chỉ cười và bảo "không sao". Thời gian trôi qua, chúng tôi đang già đi trong cô đơn, vì cớ gì mà cô ấy cứ "treo" tôi tòn teng như thế? Tôi không cam tâm nên vẫn nghĩ sẽ theo đuổi đến cùng. Trời không dẫn cô ấy đến cho người khác thì rồi kẻ chai mặt như tôi sẽ khiến nàng hiểu được lòng mình.
Theo Phunuvagiadinh
Ly hôn vợ ở quê, bạn trai cũ quay lại cầu xin chăm sóc mẹ con tôi Biết chuyện bạn trai cũ ly dị vợ vì mình, tôi không biết phải vui hay buồn. Buồn vì vợ con anh ở quê nào có tội tình gì, chỉ vì tính đèo bòng của anh mà giờ cũng bơ vơ. Tôi mới ra trường, vào làm ở một công ty nhỏ, tương lai phía trước rộng mở. Bạn trai tôi là Trong,...