Cung phụng nhiều để rồi chồng đi ‘hầu hạ’ người bạn thân
Chúng tôi yêu nhau cách đây 3 năm, khi tôi 24 tuổi còn anh lại vừa bước sang tuổi tứ tuần. Đó là một khoảng cách đủ để bất kỳ bà mẹ nào cũng xót xa con gái. Chúng tôi không được gia đình ủng hộ. Suốt một năm, tôi phải thề thốt, van xin, cự cãi tới mức suýt từ mặt gia đình. Mừng là cuối cùng, chúng tôi đã được bên nhau.
Cuộc sống hôn nhân hai năm đầu tiên rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc công ty, chuyển sang đi dạy, dành thời gian chăm sóc gia đình. Tôi lo cho anh từng chút một, từ cái áo, lịch hẹn khách hàng, đến bữa nhậu ở nhà. Bạn bè nói tôi đừng nên cung phụng chồng như thế, dễ sinh hư. Nhưng tôi luôn thấy đó là niềm vui lớn nhất của mình.
Rồi sóng gió ập đến. À không, thực ra là nó đến âm ỉ trong căn nhà này, đến từ lúc nào đó mà tôi chẳng hay biết. Anh ngoại tình với… bạn thân của tôi… Nỗi đau lớn chẳng phải là vì bị chồng phụ bạc, mà là bị chính người mình tintưởng nhất phá vỡ hạnh phúc gia đình. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn trong thời gian đó. Tôi loay hoay tìm lý do: tôi không làm việc nhiều, không xao nhãng gia đình, không bạn bè ngày đêm… Thức khuya hơn để dọn nhà, dậy sớm hơn để chuẩn bị quần áo cho chồng. Tôi tuyệt đối là tuýp người chỉ biết có gia đình, vậy tại sao anh lại chọn người con gái kia, bạn thân của tôi? Phải rồi, hẳn vì cô ấy xinh đẹp. Cô ấy luôn là người biết cách chăm sóc vẻ ngoài của mình nên luôn luôn tươi trẻ. Mà đàn ông thì ai chẳng thích gái đẹp? Tôi đã tự dằn vặt mình như thế.
Ảnh minh họa.
Suốt nhiều đêm, tôi không thể ngủ. Cứ nhắm mắt, những hình ảnh của hai người họ lại xuất hiện. Im lặng và tha thứ, chờ đợi anh quay về? Hay làm ầm lên một lần và kết thúc mọi thứ để giải thoát cho cả ba? Tôi đã nghĩ đến việc ly dị vì dù sao chúng tôi cũng chưa có con, không phải là quá ràng buộc. Nhưng ràng buộc vì… tôi biết mình còn yêu anh. Tôi hiểu mình cần có cách giải quyết thay vì nằm khóc một mình mỗi đêm hai vợ chồng nằm bên nhau. Nhưng càng nghĩ, tôi càng bế tắc. Gần như tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm.
Tôi không dám nói với ai cả. Bạn bè? Họ cũng là bạn của cô gái kia. Gia đình? Mặt mũi nào mà kể lể nữa. Với mẹ thì càng không, bà sẽ đau lòng lắm. Tôi chỉ dám nói đôi điều bâng quơ với mấy cô sinh viên nhỏ của mình. Nghĩ rằng sự non nớt của tụi nó sẽ giúp tôi thấy mọi thứ còn màu hồng. Nhưng tôi nhầm. Bọn trẻ giờ hiểu nhiều quá. Tôi chỉ cần nói đôi ba câu, tụi nó đã hỏi dò lại tất cả những cảm giác mà tôi đang phải trải qua. Tôi òa khóc ngay trước 4 cô sinh viên của mình vì tìm được người để giãi bày. Những uất ức mấy tháng qua đột ngột vỡ ra thành nước mắt, tôi tạm quên mất mình là một giảng viên. Bọn trẻ kiên nhẫn nghe tôi kể, nghe tôi hỏi, nghe tôi than thở. Một hồi sau, chúng nó khuyên tôi phải thay đổi, phải biết chăm sóc cho bản thân hơn, đừng chỉ lo cho gia đình. Tôi thấy ngờ ngợ, vợ vì chồng không phải là tốt lắm sao? Nhưng trong thời điểm đó, tôi gần như không có ai bên cạnh để dựa dẫm, nên tôi theo chúng.
Video đang HOT
Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Hóa ra mình có chồng rồi mình vẫn có thể xinh như thế! Rồi chúng tôi đi ăn ở hàng quán các nơi, lần đầu tiên, tôi gọi điện cho chồng và bảo anh ấy tự lo bữa tối. Chúng tôi mặc đẹp, đi chơi phố đêm và cùng nhau làm vài dự án nhỏ. Mấy cô sinh viên còn mua cho tôi một lọ thuốc vitamin nào đó có tên Complebiol. Lúc đầu tôi nghĩ đó là loại đặc trị gì đó cho căn bệnh “suy sụp tinh thần”. Nhưng sau mới biết đó là thuốc lấy lại cân bằng dưỡng chất trong cơ thể, đồng thời giúp giữ vẻ ngoài trở nên tươi tắn hơn. Qua mấy tháng kinh hoàng vừa rồi, tôi mất ngủ, bỏ bữa đến mức da sạm đi, tóc rụng nhiều, dễ bị mệt mỏi đột ngột nên giờ tụi nó muốn tôi uống Vitamin để bổ sung.
Và… chồng tôi nghi ngờ tôi ngoại tình. Nhưng không tìm được bằng chứng, anh chuyển sang dò xét mọi việc làm của tôi. Suốt cả tuần, thay vì đi chơi với “ai đó”, anh ở nhà. Nghe tôi than chán, anh lại chở tôi đi dạo, cà phê cà pháo như hồi còn yêu nhau. Tôi bỗng nhận ra cũng lâu rồi, từ hồi trở thành vợ, tôi đã tước đi quyền được anh chiều chuộng. Có hôm vô tình gặp mấy anh bạn, họ khen tôi dạo này xinh hơn, chồng tôi xem ra tự hào lắm. Có vẻ mấy cô sinh viên của tôi “mát tay” quá. Không những quần áo mà tới thuốc thang cũng biết phải dùng loại gì cho bệnh gì.
Tôi không biết giờ chồng tôi đã dứt hẳn với cô bạn tôi chưa. Tôi cũng không có ý định hỏi dò thêm điều gì. Bởi tôi biết mọi thứ xuất phát từ đâu và làm thế nào để cải thiện tình hình. Ai cũng có những sai phạm: Tôi bỏ quên chính mình để anh lãng quên gia đình. Vậy nên chúng tôi đều cần thời gian để tha thứ và tự sửa đổi. Người ta nói: “Nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Còn nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau”. Tôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau.
Theo Eva
Chúc vợ tôi hạnh phúc
Tôi không thể tiếp tục đi cùng cô ấy trên đoạn đường phía trước. Tôi đành chấp nhận dừng lại và cầu chúc cô ấy sẽ có cuộc sống yên bình, hạnh phúc hơn.
Chúng tôi đến với nhau khi còn rất trẻ, cả hai đều là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Sau khi ra trường, vì hiếu thắng nên cả hai đều muốn thử thách mình ở một nơi thật khắc nghiệt. Chúng tôi thống nhất sẽ rèn luyện ở vùng núi non ấy khoảng ba năm rồi quay về thành phố, nên duyên vợ chồng.
Thời gian ấy thông tin liên lạc không được hiện đại, tiện ích như bây giờ đâu. Chỉ là những lá thư tay viết đi rồi mòn mỏi ngóng đợi thư về. Có khi phải cả tháng mới có được một lá thư. Rồi ôm ấp, nâng niu, khóc cười với những dòng chữ đầy tình cảm yêu thương ấy. Cho đến khi nỗi nhớ sắp sửa giết chết mình thì mới có thư mới. Vòng tròn ấy cứ xoay vần và chính tôi không thể chịu đựng nổi.
Lời hẹn ba năm tôi rút ngắn chỉ còn một năm. Tìm đến nơi cô ấy công tác, tôi nói: "Mình lập gia, lập nghiệp ở đây". Sau một hồi cười ngặt nghẽo chế giễu tôi, cô ấy gật đầu rồi cười vang cả núi. Ngày cưới, chỉ có cau trầu, tôi đã tin rằng em là cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất thế gian. Từ thời khắc đó, tôi đã nguyện với lòng mình dành trọn cuộc sống này để bảo vệ nụ cười trên môi cô ấy.
Hoàn cảnh khó khăn ban đầu khiến cuộc sống chung gặp không ít lao đao nhưng thời điểm ấy ai cũng nghèo như vậy. Chúng tôi nhìn nhau mà vượt qua. Khi con gái đầu lòng được bốn tuổi, vợ tôi quyết định gia đình phải về thành phố lớn sinh sống. Vì trình độ chuyên môn của chúng tôi đều tốt và thuộc diện ưu tiên nên việc chuyển công tác diễn ra rất dễ dàng.
Về thành phố gầy dựng lại từ đầu, bây giờ không phải là lao đao nữa mà tôi thấy mình thực sự đuối trước những món tiền phải chi trả. Vợ không phải không biết xuất thân dưới mức bình dân của tôi nhưng cô ấy vẫn quyết cưới. Tuổi trẻ chăng? Có lẽ khi trở về thành phố, với gánh nặng gia đình trên vai, lần đầu tiên vợ tôi dao động vì quyết định ngày ấy của mình.
Cô ấy muốn con tôi được học trường tốt nhất, dù nhà ở có cấp 4 hay cấp 5 thì con cái vẫn phải học hành đạt chuẩn, được học kỹ năng, luyện thể thao, luyện múa, đàn, ca hát... như ngày cô ấy còn bé. Quần áo con tôi không được tươm tất như chúng tôi muốn, tập vở đầy đủ nhưng nhiều món cũ kỹ. Con bé xinh như công chúa cứ lớn dần lên trong sự nỗ lực tận cùng của cả hai vợ chồng mà vẫn luôn thiếu thốn.
Sự hòa thuận trong gia đình tôi tỉ lệ nghịch với quá trình trưởng thành của con. Chúng tôi bắt đầu tranh luận, rồi đến cãi cọ, dằn dỗi... tất cả cũng chỉ xoay quanh tiền bạc. Vợ tôi rất khổ, cô ấy chỉ một lòng lo cho con, chịu cực khổ cùng tôi, chính vì vậy tôi càng thương vợ hơn.
Tôi cố gồng cho đến khi cô ấy nói muốn mua chiếc đàn đắt tiền cho con thì tôi bùng nổ. "Em muốn con có được những thứ tốt nhất, cái đó có gì sai?", "không sai nhưng không phải lúc", "anh không lo được cho nó phải không? Vậy thì để em nhờ người khác lo". "Em sẽ nhờ người khác lo", những lời vợ nói hôm đó tôi không bao giờ quên được.
Sự bất lực của thằng đàn ông không lo được chu toàn cho vợ con. Tôi hiểu nỗi bức xúc của vợ mình. Ngay cả khoảnh khắc chúng tôi đặt bút ký đơn ly hôn tôi cũng không oán trách cô ấy. Tôi ôm cô ấy, chân tình. Tình thương yêu, quý trọng từ tận đáy lòng trong bao nhiêu năm làm sao có thể vơi được? Tôi nói cám ơn em đã làm vợ anh, đã sinh con gái cho anh và cho anh xin lỗi. Vợ tôi khóc, bản chất cô ấy vẫn vậy, là người con gái tôi yêu cả đời này.
Năm năm sau khi ly hôn, tôi phát hiện mình bị bệnh. Bệnh trở nặng rất nhanh, vì chỉ có một mình nên tôi đã phải nhờ tới sự giúp đỡ của những hội bảo trợ. Người tốt luôn có ở quanh ta và chúng ta khó mà nhận ra nếu không lâm vào hoạn nạn. Trước khi về quê, tôi quyết định gặp vợ một lần. Tôi không muốn gặp con vì sợ nó nhớ đến mình trong hình hài tàn tạ.
Cô ấy kể con bé học giỏi và rất ngoan, sắp đi Mỹ du học. Con tôi không phải ở trọ mà "ba" nó đã mua hẳn một căn nhà ở Mỹ và còn chuẩn bị xây biệt thự to ở trung tâm thành phố để đón nó trở về. Một tương lai rất ổn cho con. Tôi không còn gì để lo lắng nữa. "Nhìn anh mệt mỏi quá!" - vợ tôi nói. Ừ, anh mệt thật! Anh xin lỗi vì không thể tiếp tục đi cùng em trong cuộc đời được nữa, dù là đi bên lề. Chúc em hạnh phúc, còn con của chúng ta anh tin là con sẽ hạnh phúc nếu em hạnh phúc.
Theo Kiên/Phapluat
Trưởng Đặc khu Hong Kong trần tình về sóng gió gia đình Sau khi con gái tuyên bố trên mạng xã hội Facebook rằng cô muốn rời bỏ gia đình vĩnh viễn, Trưởng Đặc khu Hong Kong (Trung Quốc) Lương Chấn Anh đã nhanh chóng gặp gỡ báo chí để trần tình về sự việc. Thông điệp gây sóng gió của con gái Trưởng Đặc khu Hong Kong Sáng 17/3, trên trang Facebook cá nhân,...