Cùng là con gái mẹ nhưng tôi b.ị ghé.t còn em gái thì được cưng như công chúa để rồi khi phát hiện sự thật tôi như chế.t đứng
Ngày em gái tôi đi lấy chồng bố mẹ cho em hẳn ngôi nhà đang ở, làm của hồi môn. Còn bố mẹ tôi đành ở tạm căn nhà nhỏ chật trội trên miếng đất mới mua.
Bố mẹ tôi sinh được 2 chị em gái tôi và Xuân, ngay từ khi hiểu biết mọi thứ tôi đã cảm nhận được mẹ luôn dành tình cảm cho em gái nhiều hơn tôi. Mỗi lần mua đồ mới về thì lần nào em cũng được chơi trước còn tôi thì chỉ đứng nhìn. Nếu ngoan thì em cho chơi còn không nó giấu biệt tích chẳng thèm cho tôi chơi. Từ quần áo đến những thứ ăn ngon mẹ cũng luôn dành cho Xuân phần nhiều thậm chí khi nào nó ăn chán rồi mới đến lượt tôi.
Nhiều lần tôi giận mẹ bỏ ăn để phản đối cách đối xứ thiên vị của mẹ, vậy mà mẹ đâu có chịu nhường tôi mà còn phang cho tôi vài roi can tội cãi mẹ. Cuộc sống của tôi cứ âm thầm đố kị ghen ghét với em trong suốt tuổ.i thơ. Còn khi lớn lên gia đình có đầy đủ điều kiện tôi muốn gì thì đã có tiề.n tiết kiệm xuất ngay ra mua cái đó chẳng cần chờ đợi sự nổi hứng của mẹ. Nhưng vì là chị nên tôi phải làm mọi việc nhà còn em gái suốt ngày chỉ có ăn học và chơi, những lần đi học về tôi mệt mỏi nhảy vào phòng nằm ì để chơi như em gái mà đâu được toại nguyện. Mẹ về chưa thấy cơm nước gì nhà cửa bề bộn lại lôi tôi ra mà bấu bẹo tát đán.h, đau quá tôi cãi lại:
- Cùng là con của mẹ sao mẹ chẳng bao giờ thương con lúc nào cũng đán.h co.n vậy. Còn cái Xuân từ khi lớn lên con thấy nó có động vào việc gì đâu mà vẫn được mẹ cưng chiều.
Xuân em gái tôi lúc nào cũng được bố mẹ thiên vị như công chúa (Ảnh minh họa)
Mẹ toan định nói điều gì đó rồi lại thôi và quay mặt đi chỗ khác dường như mẹ lấy tay gạt nước mắt thì phải. Tức giận cãi nhau với mẹ cho hả lòng nhưng tôi vẫn yêu thương gia đình mình hết mực chỉ đôi lúc thấy bất công đòi lại sự công bằng để bố mẹ hiểu tôi không phải là con ngố là giúp việc trong cái nhà này.
Hai chị em tôi rồi cũng đến tuổ.i đi lấy chồng, ngày tôi lấy chồng mẹ cho một sợi dây chuyền 1 cây làm kỷ niệm, tôi hạnh phúc đón nhận món quà có giá trị của bố mẹ mà không hề muốn đòi hỏi gì hơn. Vậy mà ngày em gái tôi đi lấy chồng bố mẹ cho em hẳn ngôi nhà đang ở, làm của hồi môn. Còn bố mẹ tôi đành ở tạm căn nhà nhỏ chật trội trên miếng đất mới mua. Cho đến lúc này tôi không thể nhịn được sự thiên vị quá đáng, chồng tôi và cả nhà chồng cũng chì triết co.i thườn.g tôi chẳng ra gì không xứng “xách dép” cho em gái.
Sau mấy ngày cưới em chễm trệ được đàng hoàng cầm sổ đỏ đứng tên của ngôi nhà ghi dấu kỷ niệm của gia đình tôi. Còn tôi thấy tức tối khó chịu uất ức tất cả xen lẫn với nhau, nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được vì những câu nói của chồng:
- Em chắc là con nuôi của bố mẹ nên mới bị cho ra rìa còn con vàng con ngọc của bố mẹ lại được cả ngôi nhà, bố mẹ em thật chẳng ra gì.
Ai cũng bảo tôi có nét giống cả bố và mẹ còn Xuân thì chẳng giống ai trong 3 người chúng tôi cả thì làm sao tôi là con nuôi được chứ. Đã vậy chồng lại co.i thườn.g bố mẹ nữa. Cơn thịnh nộ của tôi càng ngày càng dâng cao. Tôi không chịu nổi nữa nên nhân lúc cả nhà tôi và Xuân cùng về thăm bố mẹ, trong bữa cơm, tôi vừa nói vừa khóc:
- Bố mẹ có coi con là con đẻ không đấy, một ngôi nhà to chềnh ềnh thế này mà lại chỉ có mỗi em gái được thừa kế là sao, bố mẹ nghĩ vợ chồng con chế.t rồi sao.
Con Xuân nhỏ nhẹ nói:
- Em cũng không muốn nhận mà muốn dành cho bố mẹ ở nhưng bố mẹ nhất định không ở mà bắt ép em phải nhận đấy chứ. Em cũng chẳng muốn vì căn nhà này mà gia đình bất hòa chị em mâu thuẫn đâu.
- Bây giờ mày được sở hữu nó rồi mày nói gì chẳng được, ngay từ nhỏ tao đã nhiều phen cay cú với mày tao đều cho qua hết nhưng chuyện tấc đất tấc vàng tao không thể bị chèn ép mãi được. Hãy lấy sổ đỏ ra chia đôi, hôm nay không làm rõ quyền thừa kế thì đừng có trách.
Thấy tôi làm căng mẹ tôi chỉ ôm mặt khóc còn bố tôi quát ầm lên tức giận và tát cho tôi một cái đau điếng:
- Tao cho mày ăn học đàng hoàng mà có cách nói chuyện như kẻ côn đồ sao, mày định đ.e dọ.a tao đấy à?
- Thôi bố con ông đừng cãi nhau nữa, đã đến lúc vợ chồng mình phải nói ra tất cả sự thật rồi.
Nói rồi mẹ tôi bùi ngùi kể lại chuyện đã xảy ra hơn 20 năm trước:
- Ngày đó bố các con còn là một người lái xe, sau khi uống rượu bố vẫn lên xe chạy bon bon chạy hết tốc độ để kịp chuyến hàng. Cơn say rượu ngấm dần vào cơ thể của bố khiến ông ấy không tài nào kiểm soát được lái và cho đến khi một tiếng động mạnh khiến ông tỉnh ngủ thì đã quá muộn. Bố con đã đâ.m vào một gia đình có 3 thành viên, trước khi tắt thở người mẹ vẫn cố bảo vệ đứa con gái mới sinh của mình còn người bố đã văng ra khỏi xe và tắt thở ngay lập tức.
Sau ngày đó bố con bị đi tù, còn mẹ đã khóc hết nước mắt để đưa tiễn bố vào tù, thương đứ.a tr.ẻ không có người chăm sóc. Nên mẹ đã tình nguyện sẽ nuôi nấng nó khôn lớn. Vì muốn lưu giữ lại kỷ niệm cho đứ.a b.é nên bố mẹ quyết giữ lại ngôi nhà này để khi nào lớn lên sẽ mong đứ.a tr.ẻ hiểu cho bố mẹ đã cố gắng làm hết sức có thể. Sau khi mãn hạn tù bố con cũng từ bỏ lái xe luôn. Bố mẹ xin tạ lỗi với con Xuân ạ, hãy tha thứ cho bố con đã gây ra vụ ta.i nạ.n cướp đi tính mạng của ba mẹ đẻ của con.
Nhìn trên khuôn mặt của Xuân tôi đã thấy đẫm lệ, nó khóc nấc lên khiến tôi lo sợ nó sẽ gây khó dễ cho bố mẹ. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Chị xin lỗi em từ nhỏ đến giờ đã không hiểu chuyện nên nhiều lần gây khó dễ cho em lại còn muốn đòi ngôi nhà của chính bố mẹ em gây dựng nên nữa, hãy tha lỗi cho bố và chị em nhá.
Xuân cố nuốt nước mắt lại mà nói:
- Bố mẹ không có công sinh thành thì đã có công nuôi dưỡng con bao năm qua, con không biết lấy gì đền đáp được. Bố mẹ đẻ con ở suối vàng cũng mãn nguyện với sự chăm sóc của bố mẹ và chị gái dành cho con. Dù con biết được sự thật đi nữa thì bố mẹ vẫn là bố mẹ của con và chị vẫn là chị gái của em, mọi người hãy quên quá khứ đi để vun đắp cho tương lai tốt đẹp hơn.
Video đang HOT
Lòng cao thượng của em thật lớn hơn những gì tôi nghĩ về nó, sự thật đã được sáng tỏ khiến tôi không còn ghen ghét em như ngày nào nữa mà thương em nhiều hơn lúc nào hết.
Theo Afamily
Kiếp yêu -Phần 6
- Mẹ em đỡ chưa?
- Mẹ em đỡ rồi !
- À quên không nói với em Thư chính là con cô Tình đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Vâng em đi tắm đây, anh ngủ ngon.
- Em ngủ ngon !!!
Hôm sau đi học Duy bận nên không đưa tôi đi, tan học thấy bố tôi đón Thư , tôi quay đi thì bố gọi Tâm con, tôi dừng chân.
- Chú nhầm người rồi.
- Con....bố xin lỗi , về ở cùng với nhau đi , mẹ con ốm vậy cần có người chăm sóc.
- Tôi lo được ông đừng lo.
Thư kéo tay tôi.
- Tối qua chị bàn với mẹ bảo đưa mẹ con em về rồi xin lỗi, không biết em là em gái .
Chị ta thay đổi chóng mặt tỏ ra vô cùng thân thiết.
- Tâm con, hãy nghĩ cho mẹ con , bố sẽ điều trị cho mẹ con, mẹ con bệnh nặng lắm.
- Tôi không tin!
- Mẹ con bị ung thư má.u con à !
- Tôi không tin...tôi không tin...
Tôi chạy lên xe và chỉ muốn về nhanh tới nhà , thấy mẹ ngất trên sàn tôi hô ...mẹ ơi rồi cầm điện thoại cho Duy.
- Mẹ em lại ngất rồi anh đến giúp em với.
- Anh đến ngay đây.
Tôi cõng mẹ xuống núi.
- Mẹ ơi mẹ , cố gắng lên đừng làm con sợ nhá mẹ.
Xuống tới chân núi Duy vẫn chưa đến tôi gọi taxi đưa mẹ nhập viện....bác sĩ nói.
- Bệnh trầm trọng rồi sao còn không nhập viện điều trị .
- Mẹ cháu bị sao vậy bác sĩ?
- Làm con mà không biết mẹ bị bệnh gì à? Mẹ cháu bị ung thư má.u giai đoạn cuối rồi thuố.c mạnh thì có thể kéo dài thêm 1 năm.
Tôi ngã quỵ , Duy chạy tới.
- Mẹ sao rồi ( tôi nhìn Duy vừa cười vừa khóc )
- Mẹ em ốm rồi phải thế nào đây, mẹ em bị ung thư má.u em sắp mất mẹ rồi.
- Em bình tĩnh , anh sẽ nghĩ cách.
Tôi suy sụp bước vào giường , mẹ tôi đã tỉnh.
- Sao mẹ không nói với con, sao mẹ không điều trị đi?
- Tiề.n đó mẹ còn cho con ăn học, mẹ không dùng được, đằng nào cũng chế.t sớm hay muộn khác gì nhau đâu.
- Con không học nữa, mẹ điều trị ....con không học nữa!!!!
- Kìa em đừng làm mẹ mệt thêm, mọi việc sẽ có cách giải quyết.
Một lúc sau bố tôi đến , chắc mẹ tôi nhờ ai nhắn:
Bố: em có ssao không? ( mẹ Thư và cô ta cũng tới )
Em không sao !
Tình: em dại quá sao không nói sớm về ở với mọi người đi em. Chị xin lỗi đã trách em ( họ thay đổi thật nhanh )
Thư: Anh Duy cũng ở đây ạ. ( Thư nhìn Duy trìu mến )
- Uh, anh cũng vừa tới.
Bố: Con tính đi để mẹ ngất như thế, con thấy yên lòng không, về ở cùng đi con. ( mẹ tôi rơi nước mắt, tôi đành gật)... Ngay hôm sau, mẹ tôi xuất viện về nhà đó.. ở họ đon đả, nồng hậu 1 căn biệt thự rất to trước mắt tôi, cuộc sống của họ khác hẳn với tôi và mẹ.. đưa mẹ vào nằm nghỉ, tôi đi dọn phòng thì bố tôi nói:
- Có giúp việc, con không cần làm, để đó họ làm.
Thư: phải đấy, em để đấy ( bố tôi vừa đi ra, cô ta đổi giọng) mày ở nhờ không làm thì ai làm hộ mày ( cô ta hẩy vai) tôi cũng tự dọn dẹp rồi đi nấu cháo cho mẹ. Mẹ con Thư đã rủ nhau đi spa..
- Con không thoải mái thì bảo mẹ nhé, mẹ và con về.
- Không sao mẹ, họ đều đối xử tốt với con.
- Vậy mẹ yên tâm rồi.
Bố: Bây giờ mẹ sẽ nhận điều trị tại nhà. Anh tin còn nước, còn tát nếu không anh sẽ đưa em ra nước ngoài?
- Không cần đâu, em thấy ổn ( tôi để lại bát cháo và thấy ông đút cháo cho bà..) tối hôm đó, đang ngồi ăn cơm với mẹ con họ đon đả.
- Tâm học giỏi nhỉ, thi là đậu luôn à?
- Vâng ( không đậu luôn thì thế nào?)
Bố: con Thư thi đi thi lại mới đỗ, không biết em có bao che không đấy?
- Không, em có bao che gì đâu, con nó thi bằng năng lực với lại con nó đang qua lại với cậu Duy à, Cậu ta bố mẹ khó tính chắc gì đã ưng con ( bố tôi lườm).
Thư: Anh Duy đa tài lại hoàn hảo về mọi mặt, sẽ hiếm có người hợp với anh ý ( cô ta nói kháy tôi)..đang ăn thì Duy gọi, tôi ra ngoài nghe..
- Lát ra ngoài chút đi..
-...
- Em còn chăm mẹ.
- 10p thôi, anh chờ em ( tôi cúp máy đi vào, bố tôi đã ăn xong ) tôi đi lên thay đồ thì Thư quát lên:
- Đi đâu, dọn dẹp rồi đi ăn sẵn thế à ( tôi lại dọn thì cô giúp việc nói để cô làm nên tôi được ra ngoài..)..ra tới cổng Duy đã chờ sẵn..
- Sao lâu vậy, đi thôi ( Duy kéo tay tôi đi)..ra tới sân chơi trẻ con tôi ngồi trên xích đu và Duy đẩy:
- Em về nhà ổn không?
- Cũng tạm ổn ạ.
- Vậy thì tốt rồi, em chịu khó nhé ( Duy vuốt má tôi và hôn môi tôi nhưng tôi thụt lại) Sao vậy em ngại à ( tôi đứng dậy)
- Về thôi, muộn rồi anh.
- Mai anh đưa em về ra mắt nhà anh nhé.
- Sao gấp vậy?
- Gấp rồi ( Duy cười)
- Nhưng em chưa chuẩn bị mà.
Hôm sau tôi bảo mẹ
- Mẹ ơi, anh Duy nói con về ra mắt.
- Thật sao, tốt quá, cậu ý là một chàng trai tốt..
- Nhưng con còn thiếu sót và lại chúng con mới qua lại được 2 tháng.
- Mẹ thực sự muốn nhìn thấy con mặc váy cưới. Mong ước lớn nhất của mẹ đấy.
Theo Afamily
Ngày em gái dẫn người yêu về nhà ra mắt, tôi chế.t lặng muốn ngã quỵ vì sự thật không tin nổi Tôi điếng người, người đàn ông bội bạc năm đó lại chính là người yêu của em gái tôi. Tôi phải làm sao bây giờ đây? Tôi năm nay 29 tuổ.i, độc thân, hiện đang là nhân viên ngân hàng. Em gái 26 tuổ.i, là nhân viên của một công ty truyền thông lớn, trước đó em tôi có hai năm tu nghiệp...