Cũng có gì to tát đâu khi chúng ta chỉ là bạn…
Là bạn.. tôi sẽ chờ, sẽ không giận hờn, không gò bó và không bao giờ tạo cho bạn cảm giác khó xử. Hãy tìm cho mình một niềm vui mới, một vùng trời mới và một mối quan hệ có tên gọi đúng nghĩa nhé!
Ta là gì của nhau trong cái hỗn tạp này nhỉ? Là bạn. Vậy tại sao quay lung lại với nhau? Bạn chê tôi xấu? hay bởi vì tôi không phải là mẫu người bạn thích, như bạn vẫn thường hay nói với tôi trong trạng thái nửa thật nửa đùa?
Nhưng tôi lại thường hay thắc mắc với bản thân rằng: ” Là bạn cũng quan trọng ngoại hình hay sao?”. Chính bạn là người bắt tôi phải hứa là không được nói ” không quan tâm” với bạn, lời hứa tôi vẫn giữ, vẫn nhớ nhưng sao bạn đã vội quên thế? Ờ thì…mình không có mối ràng buộc nào cả, nhưng tình bạn mau vơi cạn vậy sao? Hay bạn chỉ xem tôi là người thay thế, một nơi tạm trú trong lúc bạn cô đơn và lạc lõng? Rồi khi bạn đã hòa nhập được cuộc sống muôn màu của thành phố náo nhiệt này, bạn đã quên bẳn đi tôi, quên đi người luôn âm thầm bên bạn.
Tôi gìn giữ, trân trọng mối quan hệ này bao nhiêu, thì bạn lại đạp đổ không thương tiếc. Là bạn, tôi không có lý do hỏi bạn nguyên nhân vì sao bạn lại im lặng với tôi, vì tôi biết sẽ có hàng ngàn lời nói dối biện minh, hoàn hảo một cách tế nhị, đằng sau một sự thật phũ phàng đến mức làm người ta phải hụt hẫng, đau lòng.
Ờ thì…là bạn…nên tôi không đòi hỏi ở bạn sự quan tâm nào cả, tôi đã thông suốt và không bao giờ cho phép mình vượt mức tình cảm với bạn. Trước đây, tôi đã từng trải qua cái mối quan hệ ” Có lúc thật gần, có lúc thật xa, có lúc thật quan tâm, có lúc như không quen biết. Có lúc tựa tình yêu, có lúc nhạt hơn người thường. Có lúc rất hạnh phúc. Có lúc hụt hẫng đến đau lòng.” Đó là mối quan hệ không được đặt tên, tôi đã bị nó gieo rất nhiều hy vọng và bị đạp xuống một cách tàn nhẫn dưới cái hố hiện tại chua chát và phũ phàng.
Nhờ vậy, nên bây giờ tôi không còn cái cảm giác trông đợi bạn rồi thất vọng, không nhớ bạn đến phát điên, không hậm hực giận bạn đến mức muốn xóa tất cả những gì thuộc về bạn, rồi khi bình tâm trở lại, thấy mình ngốc nghếch vì đã làm những trò trẻ con ấy. Không còn nghe những bản nhạc buồn đến nao lòng về tình đơn phương, rồi khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Qua rồi cảm giác ấy, tôi đã từng…nên giờ tôi đã rút được bài học cho chính mình. Giờ chỉ còn cảm giác: Ờ thì…bạn gọi điện, nhắn tin cũng được, không thích cũng không quan trọng, ờ thì… chuông điện thoại reo hiện lên số bạn thì tôi vui, mà không phải cũng chỉ thoáng buồn, ờ thì…trách bạn chứ không giận bạn, nếu bạn tìm đến tôi thì tôi vẫn vui vẻ tươi cười như trước đây, mà nếu không tìm thì cứ như ” chuyện như chưa bắt đầu”. Và nếu bạn đã tìm được một nửa cho mình thì tôi thành tâm chúc bạn hạnh phúc. Cũng có gì to tát lắm đâu khi hai ta chỉ là bạn.
Video đang HOT
Cảm giác hiện tại của tôi là tiếc nuối thay vì đau khổ. Tôi thích bạn. Nhưng đó không phải là cái thích của một cô gái đối với một chàng trai, gần thì vui xa thì nhớ, chỉ muốn gặp nhau hằng ngày, cùng nắm tay nhau thật chặt đi đến con đường hạnh phúc. Mà đó là cái thích của hai người cùng quan điểm, cùng đam mê và đang tìm cho mình một người bạn khác giới. Ta đi chung với nhau rất ư là thoải mái, buồn thì tìm nhautâm sự , giận thì cãi nhau kịch liệt, là cái thích khi tôi không hề mắc cỡ khi bạn trêu ghẹo tôi, không e ngại, thẹn thùng khi ta vô tình chạm vào nhau, là thân thiết, là sẽ chia, là sòng phẳng.
Cái tình cảm đơn thuần này, nhiều khi nó còn đẹp hơn, lãng mạn hơn cả tình yêu nữa đấy! Tôi nâng niu, tôi trân trọng như một thứ thủy tinh mỏng manh dễ vỡ vậy. Nhưng mối quan hệ đâu tồn tại nếu chỉ từ một phía, bạn đạp đổ nó bằng sự im lặng, tôi tiếp tay bạn khi không hỏi bạn lý do. Bạn im lặng vì bạn không cần cái mối quan hệ này nữa, tôi không hỏi nguyên nhân vì tôi đã tự cảm nhận được câu trả lời.
Chúng ta đang cùng nhau lẩn tránh phải không? Bạn lẫn tránh sự nhàm chán và phiền phức, tôi lẫn tránh sự tổn thương và hụt hẫng. Thế là… ta im lặng… cái im lặng đến đáng sợ.
Có lẽ vì thế mà mối quan hệ này quay lại vạch xuất phát khi chúng ta đã cố gắng vun đắp bao ngày. Dù sao đi nữa, tôi vẫn trân trọng tình cảm vốn không ai tin có thật giữa nam và nữ. Tôi đã tin khi gặp được bạn, dù bạn xuất hiện chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Nó sẽ là một ký ức đẹp trong quãng thời gian sinh viên của tôi.
Là bạn.. tôi sẽ chờ, sẽ không giận hờn, không gò bó và không bao giờ tạo cho bạn cảm giác khó xử. Hãy tìm cho mình một niềm vui mới, một vùng trời mới và một mối quan hệ có tên gọi đúng nghĩa nhé! Nhưng nếu một lúc nào đó, bạn cảm thấy buồn, thấy cô đơn lạc lõng, không còn ai bên cạnh, thì hãy cố lôi ra trong đầu một cái tên đã từng quen thuộc với bạn – là tôi. Tôi vẫn cười, vẫn sẳn sàng sẽ chia với bạn, bên cạnh bạn và không bao giời quên lời đã từng hứa. Ờ thì…giữa chúng ta chỉ là bạn, thoáng nhớ – thoáng quên, nhưng sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, đúng không?
Theo Guu
Khi chúng ta đã bỏ lỡ một người....
Nên ta chỉ có thể để người đó hạnh phúc hơn ta... Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước vì dù có nhìn lại thì cũng chỉ là những nỗi buồn bị rêu phong phủ kín.
Giữa hàng tỷ người trên trái đất này, hàng triệu người trong đất nước này, chúng ta gặp bao nhiêu người? Quen bao nhiêu người? Và yêu thích bao nhiêu người?
Để rồi nhìn thấy một tâm hồn đồng điệu, để rồi nhận ra khi ở bên cạnh họ ta thấy thật khác...
Nhưng rồi giữa cuộc đời muôn trùng này, đã bao nhiêu người như thế mà vẫn đi qua nhau, lướt nhẹ qua bờ vai, thoảng dịu như một cơn gió, nhưng lại đau đến nghẹt thở.
Chỉ vì ta không đủ can đảm để ở bên nhau, không đủ dũng khí để nói với đối phương rằng " ta cần có họ" hay " ta yêu họ".
Đúng là dù có yêu nhau thế nào thì chẳng ai là không thể sống nếu thiếu ai, nhưng cái cảm giác bỏ lỡ một người mà ta đã từng yêu thương sâu đậm, thì thật sự rất khó chịu, cứ nghĩ đến mỗi ngày cùa quãng thời gian sau, ta không còn tìm đến nhau, không còn chia sẻ với nhau nhiều chuyện, nghĩ đến sẽ có người quan tâm họ thay cho ta, nghĩ đến việc nhìn nhau thôi cũng đã khó khăn rồi, ta lại thấy nuối tiếc, lại thấy trái tim như nghẹn lại, nước mắt như trực chò rơi xuống.
Và bởi vì họ đã đi lướt qua như thế, có nhiều lời hứa còn chưa kịp thực hiện, có nhiều chuyện đã nói ra mà vẫn chưa có cơ hội cũng nhau làm. Rồi cũng không rõ họ còn để tâm nữa hay không.
Bất chợt một ngày cùng ngồi lại với nhau, xung quanh là lũ bạn cũ, chẳng còn ai nhắc rằng chúng ta đã từng yêu nhau, cũng chẳng có ai thắc mắc tại sao chúng ta lại không còn ở bên nhau. Bởi vì một người đã có một người khác bên cạnh. Cặp đôi trước đây bỗng chỉ còn là câu chuyện mà không ai có thể nhắc lại.
Vì ta đã bỏ lỡ một người...
Nên ta chỉ có thể để người đó hạnh phúc hơn ta...
Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước vì dù có nhìn lại thì cũng chỉ là những nỗi buồn bị rêu phong phủ kín.
Chỉ có ta và họ là hiểu...
Nhưng vì ta đã bỏ lỡ một người..
Nên ta vẫn còn lãng đãng trong nhung nhớ..
Theo Guu
Lời trái tim: Chỉ một sự yếu đuối, chúng ta sẽ mất nhau vĩnh viễn Một năm xa cách ấy, nghĩ lại em vẫn thật sợ nhưng giờ đây chúng mình đã có thể hạnh phúc bên nhau, hứa cùng nắm tay đi đến trọn con đường. Lời trái tim của bạn Thanh Tâm ở số điện thoại 0944.878.xxx về 'người tình trăm năm': Ai đã nói về nỗi nhớ như những dòng sông mênh mang đổ lửng...