Cũng chỉ vì tôi là con lai!
Chúng tôi yêu nhau, đến nỗi trao hết tất cả cho nhau! Mỗi lần tiễn nhau về, cả hai đều rất bịn rịn và khóc rất nhiều!
Tôi là một người con trai nhà nghèo nhưng lại rất có ý chí. Năm đầu tiên tôi đỗ Đại học nhưng lại không được học chuyên ngành mình đam mê nên tôi quyết định bỏ học và thi lại. Năm ấy tôi về quê ở Buôn Ma Thuột để ôn thi và tình cờ quen em! Như một định mệnh, chúng tôi yêu nhau kể từ lúc mới quen! Tôi là một người lạnh lùng, lại không tin vào tình yêu của con gái nên khi yêu em, bạn bè tôi ai ai cũng không khỏi ngạc nhiên!
Sau những tháng ngày ôn thi, công sức bỏ ra thật không uổng. Tôi đậu vào trường Đại Học Kinh tế Đà Nẵng, còn cô ấy thi trượt Đại học và học Trung cấp tại trường Đại học Đà Lạt. Đến nay, chúng tôi yêu nhau đã được bốn năm và tôi đang là sinh viên năm cuối chuyên ngành ngân hàng.
Mặc dù xa nhau nhưng tôi và cô ấy rất hay liên lạc và đến thăm nhau. Lúc thì cô ấy ra Đà Nẵng thăm tôi, lúc thì tôi vào Đà Lạt thăm cô ấy. Chúng tôi yêu nhau, đến nỗi trao hết tất cả cho nhau! Mỗi lần tiễn nhau về, cả hai đều rất bịn rịn và khóc rất nhiều! Mỗi lần như thế, cô ấy lại nói “Mình ơi nhớ qua thăm bà xã nhé! Em rất thương và nhớ ông xã lắm…”. Nghĩ lại những lần chia tay với cô ấy, tôi không thể kiềm chế được những giọt nước mắt đang chực trào ra trên khóe mi mình!
Mặc dù xa nhau nhưng tôi và cô ấy rất hay liên lạc và đến thăm nhau.
Khi mọi người biết chuyện chúng tôi yêu nhau, gia đình và họ hàng cô ấy hết mực phản đối. Thậm chí, họ còn nói tôi rất nặng lời! Bởi lẽ, tôi là một đứa… con lai. Tôi là người dân tộc thiểu số. Má tôi là người Kinh, còn ba tôi là người Ê Đê. Ba má lấy nhau và đổi họ con sang họ của Má cho đến nay!
Gia đình của cô ấy không có thiện cảm gì với người dân tộc nên mỗi lần cô ấy về thăm nhà lại bị gia đình và họ hàng la mắng, chửi bới. Mỗi lần như thế cô ấy lại đối xử với tôi không được nồng nàn như trước nữa! Khi tôi hỏi: “Tại sao em lại như thế?” thì cô ấy chỉ biết khóc lóc và xin lỗi! Lúc ấy, dường như trái tim tôi tan ra từng mảnh… Tôi rất yêu cô ấy, tôi không muốn phải xa rời cô ấy… Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại và tôi quyết định sẽ cưới cô ấy về làm vợ mình, là mẹ của những đứa con tôi! Cô ấy nhiều lần nói rất muốn cố gắng và sẽ vượt qua được sự ngăn cản của gia đình để đến với nhau! Nhưng hễ gia đình có nói đến chuyện cấm đối là cô ấy lại đối xử lạnh nhạt và xa lánh tôi!
Video đang HOT
Tôi biết ở quá xa cô ấy nên chẳng thể nào là bờ vai để cho cô ấy nương tựa mối khi cần, nhưnng lúc nào tim tôi cũng chỉ nghĩ và nghĩ mỗi cô ấy.
Hiện giờ đầu óc tôi cũng chẳng thể nghĩ được gì khác, thậm chí tôi nhiều lần khóc một mình trong đêm vì quá yêu và quá thương cô ấy nhưng lại không biết phải làm gì để cho cô ấy thêm phần tự tin và mạnh mẽ vượt qua. Tôi biết cô ấy rất yêu và thương tôi nhưng cô ấy lại rất sợ và rất thương gia đình mình, có quá nhiều áp lực với cô ấy.
Hãy giúp tôi và cô ấy cũng vượt qua khó khăn của cánh cửa ngăn cấm này!
Năm nay là năm cuối của tôi, làm xong luận án, nhận bằng là tôi về có chỗ làm ngay tại một ngân hàng của Tỉnh, nhưng mọi thứ giờ tôi chẳng thấy ý nghĩa gì nữa. Không có cô ấy, tôi chỉ biết lẳng lặng và buồn bã với cuộc sống vô nghĩa của mình! Tại sao gia đình cô ấy lại có thành kiến như thế? Liệu rằng xã hội này còn có cái gọi là sự công bằng? …
Tôi không thể viết được gì nữa khi nước mắt cứ rơi. Tôi gửi lá thư này rất mong nhận được lời khuyên của các bạn! Hãy giúp tôi và cô ấy cũng vượt qua khó khăn của cánh cửa ngăn cấm này!
Theo VNE
Muốn cưới nhưng bạn trai bị mắc bệnh
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy.
Hiện tại em đang gặp một vấn đề mà không biết phải làm như thế nào, mong mọi người cho em lời khuyên.
Em và anh ấy quen nhau từ năm cuối cấp 3, trong lần đi học thêm, tình cờ anh nhìn thấy và để ý đến em nên đã âm thầm nhờ bạn hỏi thăm số điện thoại nhà em (Lúc đó chỉ có điện thoại bàn thôi chứ chưa có di động như bây giờ). Và anh bắt đầu gọi điện làm quen, cho nhau nick yahoo trò chuyện, nhưng tuyệt nhiên chưa 1 lần gặp mặt. Sau khi Tốt nghiệp ra trường thì anh ấy chọn thi ĐH vào trong Nam, còn em thì chọn thi ở quê nhà. Ngay từ đầu 2 đứa đã có hai hướng đi riêng rồi.
Mãi đến Tết anh về quê thì tụi em mới hẹn gặp mặt nhau lần đầu tiên, tuy đã nói chuyện nhiều rồi nhưng khi gặp trực tiếp thì cả 2 đều khá rụt rè và ngại ngùng. Sau lần ấy, tình cảm của chúng em tiến triển nhanh hơn, tuy anh không bày tỏ câu "Anh yêu em" hay chưa nói những lời ngọt ngào, nhưng qua những lời quan tâm nhau hàng ngày thì cả 2 chúng em đều đã hiểu tình cảm của nhau.
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. Anh không giận mà chỉ nhẹ nhàng hỏi 1 câu : "Hôm nay có ai chọc giận em vậy?", ...."Giờ thì em đã hết giận chưa?".
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. (ảnh minh họa)
Quen nhau 3 năm nhưng chúng em chỉ gặp nhau vào dịp nghỉ hè, nghỉ tết thôi, cũng chưa 1 lần cùng nhau đi chơi. Chúng em chỉ gặp nhau ở nhà em, lúc thì em bận việc, lúc thì anh bận công chuyện, mà thời gian nghỉ hè hay Tết thì cũng có bao lâu đâu, nên tụi em chỉ gặp nhau vậy thôi.
Có lẽ với những cặp đôi khác thì với thời gian đó người ta có thể đã gần gũi thân thiết nhau lắm rồi. Nhưng với chúng em thì mới có nắm tay thôi mà cũng chưa dám giữ lâu, hôn cũng chỉ dám hôn nhẹ lên má, hôn vội, hôn lén. Ôm cũng không dám vì cứ sợ người kia phản ứng, thành ra chẳng ai dám động đậy gì cả.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. Gần như 1 tháng chúng em chỉ liên lạc có vài lần, rồi đến một ngày em cảm thấy hình như giữa chúng em chỉ giống như hai người bạn, em buồn chán và muốn giải thoát cho cả 2 nên đã nhắn tin chia tay anh. Anh đã rất sốc và gọi cho em nhưng vì lòng tự ái nên em đã không nghe máy, anh nhắn lại cho em nói rằng anh rất buồn nhưng em đã quyết định như vậy thì anh cũng không biết phải làm gì vì anh không ở gần bên em. Từ đó chúng em không liên lạc nữa, qua 1 người bạn của anh, bạn ấy nói rằng anh rất buồn và tuyệt vọng, anh còn nói anh muốn đi tu nữa.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. (ảnh minh họa)
Khoảng 1 năm sau, lúc đó ai cũng đã có công việc ổn định, (anh ra trường và ở lại trong Nam lập nghiệp) chúng em lại liên lạc, cũng chỉ hỏi thăm nhau thôi. Khi nhắc lại chuyện cũ anh nói rằng: "Anh là con trai trưởng trong nhà nên phải lo cho gia đình, anh không muốn em phải khổ vì anh, muốn em cho anh thời gian để ổn định tất cả". Anh còn nói: "Em là người đầu tiên anh yêu, thời gian qua anh vẫn không thể quên được em. Em có biết lúc đó anh như thế nào không? Anh như mất đi niềm vui sống vậy, anh gọi cho em nhưng em không nghe máy thì em bảo anh phải làm thế nào nữa chứ?". Anh còn hỏi em 1 câu: "Nếu biết nhà anh nghèo em có còn yêu anh nữa không? ". Em nói rằng giàu nghèo không quan trọng, miễn là mình yêu nhau thật lòng!
Nhưng giữa chúng em có 1 vấn đề khó xử nữa. Anh nói anh muốn em theo anh vào trong Nam làm việc và sinh sống gần anh chứ anh không về quê được. Còn phía em thì ngay từ đầu em đã chọn ở lại quê hương gần ba mẹ nên việc đi xa với em là không thể (anh chị của em đã vào Nam lập nghiệp chỉ còn mình em nên em không thể đi xa). Sau những lần trò chuyện thì vấn đề này luôn làm chúng em đau đầu và không tìm ra câu trả lời chung.
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... (ảnh minh họa)
Hiện tại chúng em vẫn liên lạc với nhau, anh hẹn tết này vô nhà anh chơi (vì em chưa biết nhà anh). Tuy ngày nào cũng nhắn tin cho nhau nhưng cả 2 đều không xác định rõ mối quan hệ này là có nghĩa gì đây, hình như ai cũng muốn quay lại nhưng còn e dè đối phương. Giờ anh ấy lại đang bị bệnh Viêm gan B, em tìm hiểu thì biết bệnh này có lây qua đường máu,...
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... Em sợ ảnh hưởng đến con cái sau này... Em thực sự rất bối rối. Em rất mong nhận được lời khuyên!
Theo VNE
Tôi chỉ cần một người tình Tôi hài lòng khi có một người đàn ông để lên giường, không cần người đó phải thành chồng. Mọi người sẽ nghĩ, họa tôi có là người điên hoặc là loại hư thân, mất nết thì mới phát ngôn như vậy. Nhưng nếu ai từng biết tôi, chắc chắn người ta sẽ không bao giờ buông lời đánh giá về nhân phẩm...