Cũng chỉ là người lạ mà ta đã từng thương
Sau từng ấy yêu thương người ta nhận ra rằng chúng ta cũng chỉ là những người lạ lướt qua đời nhau, sóng gió ngược xuôi xô đẩy vậy là cũng phải rời xa mãi mãi.
Dù có biết bao nuối tiếc thì chúng ta cũng không thể trở lại như trước đây giống cái ngày anh và em yêu nhau bất chấp tất cả. Vội vã đuổi theo từng bước chân người đến khi hờ hững lại thấy người xuyến xao. Tất cả đã là thứ dĩ vãng xa xôi mà đến hôm nay khi nhìn lại chỉ có thể nói: “Anh là người lạ em đã từng thương”.
Khi ấy cô và anh đã dứt khoát muốn dừng lại, cuộc điện thoại cuối cùng của anh cô cũng không kịp nghe và sau đó họ mãi mãi chẳng gặp nhau nữa. Một cuộc tình thoáng qua, lẽ ra chẳng đọng lại gì vậy mà đến hôm nay khi nhắc lại cô vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Ngày đó anh nói sẽ không hối hận cô cũng khẳng định mình không bao giờ muốn quay lại khoảng thời gian ấy. Cô dặn anh hãy quên đi tất cả vì anh không xứng đáng được nhớ cô, cô gom tất cả những đa.u đớ.n trút hết vào lần nói chuyện đó. Vì cô muốn để anh dứt khoát ra đi như vậy thì cả hai mới có thể thanh thản.
Con phố ấy đã chứng kiến hai người trẻ nói câu chia tay mà không rơi một giọt nước mắt nào. Liệu rằng đó có phải tình yêu không nếu là yêu thì tại sao cả hai luôn tìm cách để khiến đối phương mệt mỏi? Có lẽ đó là thứ tình yêu kì lạ nhất trên đời này khi cô luôn sợ anh hạnh phúc cùng người khác, còn anh lại không muốn trói buộc cô trong thế giới của mình.
Thời gian liệu có thể cho chúng ta một câu trả lời chính xác nhất? Khi những thói quen đã trở thành một phần trong cuộc sống và quan trọng là trái tim của mỗi người đã không thể như lúc ban đầu.
Những ngày dài mỗi chúng ta đều phải gồng mình lên để chống đỡ, không dám trở về nhà vì sợ sự cô độc, không dám đi ra đường vì sợ sẽ gặp nhau mà đa.u đớ.n là gặp lại khi tay trong tay với người khác.
Video đang HOT
Rồi đến một lúc nào đó khi bất chợt nhớ về, một tin nhắn hỏi thăm cũng làm cho trái tim hồng hào trở lại. Nhưng chưa lần nào anh nói xa hơn với cô về cơ hội quay lại của hai người, dần thì cô cũng không còn mong chờ tin nhắn của anh nữa cũng không muốn biết thêm điều gì về cuộc sống của anh.
Cô nhận ra cả hai chỉ là quá khứ của nhau còn anh đang sống với hiện tại của mình. Có vài lần cô vô tình gặp anh đang vui vẻ cùng người khác, hình như anh đang rất hạnh phúc và đã quên hoàn toàn về cô.
Có thể một lúc nào đấy cả hai sẽ đều cảm thấy tiếc nuối cho khoảng thời gian điên cuồng bên nhau. Nhưng họ sinh ra không phải để dành cho nhau và cô cũng cần phải tìm một tình yêu khác như cách anh đang làm.
Hiện tại không có lỗi vậy nên cô sẽ quên hết mọi thứ về anh để cho người khác cơ hội. Đi một bước quên một chút, đi hai bước quên nhiều hơn, cô tin nếu cô tự mình bước đi như vậy thì đến một ngày cũng sẽ quên anh. Giờ này cũng chỉ là người lạ đã từng thương nên hãy để cho trái tim mình yên ổn vì chúng ta sẽ sống cho hiện tại và tương lai mà thôi.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Ai cũng có lúc cực kỳ cô độc!
Kết nối với người khác khiến chúng ta thấy hạnh phúc hơn, không phải chỉ vì bản thân chúng ta bớt cô độc, mà vì chúng ta đang giúp được cho người khác cũng cảm thấy bớt cô độc hơn.
Nhà thơ Rupert Brooke từng có lần đi du lịch bằng tàu biển từ nước Anh đến nước Mỹ. Tất cả mọi người lên tàu đều có ai đó đứng ở bến tàu để tiễn. Tất cả mọi người, trừ ông. Rupert Brooke cảm thấy cô độc, cực kỳ cô độc. Nhìn mọi người ôm hôn nhau, nói những lời tạm biệt, chúc nhau lên đường may mắn..., ông bỗng ước giá như có ai đó sẽ nhớ ông khi ông đi.
Lúc này, nhà thơ chợt nhìn thấy một cậu bé đứng ở bến tàu. Ông liền hỏi tên cậu bé.
- Tên cháu là William - Cậu bé đáp.
- William này - Nhà thơ nói - Cháu có muốn kiếm được mấy xu không?
- Tất nhiên là có chứ ạ. Vậy cháu phải làm gì?
- Cháu chỉ cần đứng ở đây, vẫy tay tạm biệt ta khi con tàu rời bến - Nhà thơ cô độc hướng dẫn.
Người ta vẫn nói rằng tiề.n bạc không mua được tình yêu thương, nhưng với 6 xu, cậu bé William đã đứng vẫy tay tạm biệt Rupert Brooke khi tàu nhổ neo. Nhà thơ sau này đã viết: "Một số người mỉm cười và một số người khóc, một số người vẫy những chiếc khăn tay trắng và một số người vẫy mũ. Còn tôi? Tôi có William, đứng vẫy tạm biệt tôi bằng chiếc khăn quàng màu đỏ của cậu ta, để kiếm được 6 xu, và việc đó khiến tôi bớt cảm thấy hoàn toàn cô độc".
Nhà thơ Rupert Brooke.
Tất cả chúng ta đều có những lúc rất cô độc. Nhưng Rupert Brooke là người đủ mạnh mẽ để thừa nhận sự cô độc của mình.
Một nhà trị liệu tâm lý từng nói rằng bước đầu tiên và rất cần thiết để đối mặt với sự cô độc chính là chúng ta phải cảm thấy thoải mái khi thừa nhận rằng mình cô độc. Bởi một khi chúng ta nhận ra nó, thì chúng ta mới có thể làm gì đó để giải quyết nó.
Chúng ta có thể làm gì? Chia sẻ với bạn bè và gia đình. Quá nhiều người cô độc bởi vì họ đã xây dựng những bức tường chắn thay vì những cây cầu nối.
Chúng ta cũng có thể tìm những người khác - những người có thể cũng đang cô độc, và giúp lấp đầy sự trống rỗng của họ. Thế giới có rất nhiều người như vậy. Khi giúp được người khác cảm thấy dễ chịu hơn, thì bản thân chúng ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Mẹ Teresa từng miêu tả sự cô độc là "căn bệnh lớn nhất" của thời đại. Và những người cô độc nhất không phải đều sống trong những viện dưỡng lão, hay đang sống một mình. Bất kỳ ai, khi không kết nối tốt với người khác, đều có thể rất cô độc.
Cuối cùng, chúng ta có thể nhận ra rằng, về mặt tinh thần, chúng ta không cô độc. Chúng ta đều là một phần của một gia đình lớn.
Nhà hoạt động nhân quyền Desmond Tutu đã có cách nói rất đẹp: "Chúng ta được tạo ra cho những điều tốt đẹp. Chúng ta được tạo ra cho tình yêu thương. Chúng ta được tạo ra cho sự thân thiện. Chúng ta được tạo ra cho sự gắn kết. Chúng ta được tạo ra cho tất cả những điều đẹp đẽ mà bạn và tôi biết. Chúng ta được tạo ra để nói với cả thế giới rằng không có ai là kẻ ngoài cuộc. Tất cả đều được hoan nghênh: màu đen, màu trắng, màu đỏ, màu vàng, giàu, nghèo, có học thức, không có học thức, nam, nữ, người đồng tính, tất cả, tất cả, tất cả. Tất cả chúng ta đều thuộc về gia đình này, gia đình nhân loại".
Diễn viên hài người Mỹ Lily Tomlin nói đùa: "Tất cả chúng ta đều ở đây một cách cô độc". Nhưng, tất nhiên, điều đó là không đúng. Và có một hạnh phúc lớn lao sẽ đến từ việc khám phá ra sức mạnh của từ "ở bên nhau". Đó là sức mạnh của sự gắn kết.
Theo hoahoctro.vn
Đừng chỉ dạy con sống có trách nhiệm với bản thân mình Việc cha mẹ dạy con "chỉ cần có trách nhiệm với bản thân con là đủ" không có gì sai, nhưng hệ lụy của nó thì không phải ai cũng thấy. Nhân chuyện một người mà tôi biết đăng đàn chỉ trích người khác về cách dạy con, chợt thấy có quá nhiều vấn đề đằng sau việc giáo dục một đứ.a tr.ẻ...