Cũng chỉ là người lạ mà ta đã từng thương
Sau từng ấy yêu thương người ta nhận ra rằng chúng ta cũng chỉ là những người lạ lướt qua đời nhau, sóng gió ngược xuôi xô đẩy vậy là cũng phải rời xa mãi mãi.
Dù có biết bao nuối tiếc thì chúng ta cũng không thể trở lại như trước đây giống cái ngày anh và em yêu nhau bất chấp tất cả. Vội vã đuổi theo từng bước chân người đến khi hờ hững lại thấy người xuyến xao. Tất cả đã là thứ dĩ vãng xa xôi mà đến hôm nay khi nhìn lại chỉ có thể nói: “Anh là người lạ em đã từng thương”.
Khi ấy cô và anh đã dứt khoát muốn dừng lại, cuộc điện thoại cuối cùng của anh cô cũng không kịp nghe và sau đó họ mãi mãi chẳng gặp nhau nữa. Một cuộc tình thoáng qua, lẽ ra chẳng đọng lại gì vậy mà đến hôm nay khi nhắc lại cô vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Ngày đó anh nói sẽ không hối hận cô cũng khẳng định mình không bao giờ muốn quay lại khoảng thời gian ấy. Cô dặn anh hãy quên đi tất cả vì anh không xứng đáng được nhớ cô, cô gom tất cả những đau đớn trút hết vào lần nói chuyện đó. Vì cô muốn để anh dứt khoát ra đi như vậy thì cả hai mới có thể thanh thản.
Con phố ấy đã chứng kiến hai người trẻ nói câu chia tay mà không rơi một giọt nước mắt nào. Liệu rằng đó có phải tình yêu không nếu là yêu thì tại sao cả hai luôn tìm cách để khiến đối phương mệt mỏi? Có lẽ đó là thứ tình yêu kì lạ nhất trên đời này khi cô luôn sợ anh hạnh phúc cùng người khác, còn anh lại không muốn trói buộc cô trong thế giới của mình.
Thời gian liệu có thể cho chúng ta một câu trả lời chính xác nhất? Khi những thói quen đã trở thành một phần trong cuộc sống và quan trọng là trái tim của mỗi người đã không thể như lúc ban đầu.
Những ngày dài mỗi chúng ta đều phải gồng mình lên để chống đỡ, không dám trở về nhà vì sợ sự cô độc, không dám đi ra đường vì sợ sẽ gặp nhau mà đau đớn là gặp lại khi tay trong tay với người khác.
Rồi đến một lúc nào đó khi bất chợt nhớ về, một tin nhắn hỏi thăm cũng làm cho trái tim hồng hào trở lại. Nhưng chưa lần nào anh nói xa hơn với cô về cơ hội quay lại của hai người, dần thì cô cũng không còn mong chờ tin nhắn của anh nữa cũng không muốn biết thêm điều gì về cuộc sống của anh.
Cô nhận ra cả hai chỉ là quá khứ của nhau còn anh đang sống với hiện tại của mình. Có vài lần cô vô tình gặp anh đang vui vẻ cùng người khác, hình như anh đang rất hạnh phúc và đã quên hoàn toàn về cô.
Có thể một lúc nào đấy cả hai sẽ đều cảm thấy tiếc nuối cho khoảng thời gian điên cuồng bên nhau. Nhưng họ sinh ra không phải để dành cho nhau và cô cũng cần phải tìm một tình yêu khác như cách anh đang làm.
Hiện tại không có lỗi vậy nên cô sẽ quên hết mọi thứ về anh để cho người khác cơ hội. Đi một bước quên một chút, đi hai bước quên nhiều hơn, cô tin nếu cô tự mình bước đi như vậy thì đến một ngày cũng sẽ quên anh. Giờ này cũng chỉ là người lạ đã từng thương nên hãy để cho trái tim mình yên ổn vì chúng ta sẽ sống cho hiện tại và tương lai mà thôi.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Dành cả thanh xuân yêu anh
Tôi hi vọng đến một ngày không xa tất cả mọi người sẽ chấp nhận người khiếm thị như tôi. Những người như tôi sẽ không phải đau khổ vì tình yêu, thoải mái đón nhận tình yêu. Sẽ có một ngày như thế!
***
Bước trên con đường phố xưa nơi có kỷ niệm buồn giữa anh và tôi, cảm nhận một mùa thu nữa lại về - mùa thu Hà Nội! Thu về. Gió thổi lá vàng bay bay mang theo cái se se lạnh thấm vào người. Trời trải lá vàng cho bước chân tôi thêm nặng. Bước chậm từng bước nghe tiếng lá vàng dưới chân vang lên "sột soạt". Tiếng lá như tiếng trái tim khô, mỏng của tôi đang kêu. Đưng giữa con đường cam nhân mui hương diu dàng hoa sữa. Nhưng mui hương đo không thê lam diu đi nôi buôn trong long tôi. Nước mắt lăn dài trên má, tôi nhớ nơi góc phố mình chia tay anh giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh với tình yêu nồng nàn, đắm say.
"Nhi! Anh yêu em! Rât thât long!"
Tôi nơ môt nu cươi chua xot khi nhơ lai câu noi đo. Không phai tôi không co tinh cam vơi anh mà vi giưa anh va tôi co môt khoang cach rât lơn kho co thê rut ngăn lai đươc. Môt cô gai bi mu như tôi thi liêu ai co thê châp nhân đươc chư? Chinh vi thê đôi vơi tôi tinh yêu la môt thư tinh cam xa xi tôi không bao giơ mong co đươc.
Bản thân tôi ngay tư khi sinh ra đa bi bênh khiếm thị bâm sinh. Vi thê co le suôt cuôc đơi nay thê giơi tôi nhin đươc chi mai môt mau đen. Tôi khao khát một lần dù chỉ một lần tôi được nhìn thấy bình minh lên. Được nhìn thấy mặt trời mọc mang theo ánh sáng đẹp như nào! Có thể ước mơ đó mãi mãi không thực hiện được nhưng cũng có thể một ngày không xa tôi thực hiện được. Với tôi ước mơ là động lực giúp tôi vượt qua khó khăn khi phải học những điều như một người bình thường. Trong nhà không ai coi tôi là một người khiếm thị, điều đó giúp tôi luôn tự tin về bản thân. Nhưng khi tôi bắt đầu đi học để hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa đã đập tan sự ngây thơ và hồn nhiên lúc tôi mới 10 tuổi.
Đi học, bạn bè xa lánh, mắng chửi, trêu trọc vì biết tôi là người khiếm thị. Những câu mắng chửi, xua đuổi, vết thương này nối vết thương khác trên người tôi đã khiến tôi mang một lòng thù hận cả thế giới. Tôi từng oán hận, từng căm ghét bố mẹ khi sinh biết bị khiếm thị bẩm sinh lại không bóp chết tôi ngay khi sinh ra. Tôi cũng từng có ý định tự tử khi nghe những lời nói không hay của người ngoài dành cho mình. Và hơn cả là tôi căm ghét ông trơi cho tôi môt khuôn măt xinh xăn, nu cươi ấm áp, môt giong hat trong treo - như bao người nhận xét. Mọi người cảm thấy đó là một điều may mắn đối với tôi? Nhưng không! Với tôi khi đó là một điều bất hạnh hơn cả điều tôi không nhìn được. Mọi người nghĩ tôi ngốc nghếch? Nhưng tôi lại nghĩ: "Bản thân suốt cuộc đời sống trong bóng tối, nghe từng lời chê bai khinh bỉ của mọi người thì sẽ chẳng ai thật lòng yêu mình. Vậy xinh đẹp, hát hay, tài giỏi thì được gì? Hồng nhan thì bạc mệnh! Tại sao ông trời đã làm tôi khổ lại càng khổ hơn?"
Và tôi tình nguyện chấp nhận mình xấu không ai để ý còn hơn. Tôi ghét ve bê ngoai cua tôi. Vì nó biết bao chang trai mê đăm nhưng biêt tôi bi mu ho lai sơ hai xa lanh hoăc thâm chi trêu troc tôi. Tôi cũng căm ghét những kẻ đến bên tôi bằng vẻ ngoài. Những ngày tháng tuổi thơ đó của tôi như một cơn ác mộng vây hãm mãi mãi tôi không thoát ra được. Nhưng nhờ có bố mẹ luôn quan tâm, động viên, khuyên bảo, yêu thương tôi hết mực bao khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua vậy mà tôi đã mạnh mẽ bước qua. Sau này tôi không còn mât đi sư tư tin, khat khao sông cua minh cho du moi ngươi xung quanh co nhưng lơi noi va hanh đông không tôt thê nao. Đôi vơi tôi co môt bố me luôn yêu thương minh hêt long man nguyên lăm rôi cho du ông trơi đa cươp đi anh sang cua tôi.
Môi ngay cuôc sông cua tôi cư trôi qua vơi sư cô đôc cho đên lúc găp Thiên. Anh la môt chang trai co tinh cach hiên lanh, hoat bat khiên biêt bao cô gai thương thâm trôm nhơ. Thiên đa mang đên cho tôi nhưng niêm vui, điêu mơi la tôi chưa biêt va chinh anh đa rut ngăn khoang cach bi kỳ thi cua moi ngươi đôi vơi tôi.
Tôi quen Thiên vao năm đâu cua đai hoc khi vô tinh đung trúng phai anh lúc mơi nhâp hoc. Sự vô tình đụng đó làm tôi ngã trên nền đất, chiếc gậy của tôi rơi đi đâu mất.
"Xin lỗi bạn mình sơ ý quá! Bạn có sao không" giọng trầm ấm vang lên, đồng thời tôi cảm nhận anh nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.
Lắc đầu tôi hỏi: "Gậy của tôi đâu?"
Anh la ngươi đâu tiên không kinh ngac hay khinh thương khi biêt tôi la môt ngươi mu ngươc lai tôi cam thây anh thành thật xin lỗi và giúp tôi.
Video đang HOT
"Mình xin lỗi! Trả lại bạn. Chắc bạn đang tìm phòng đào tạo nộp giấy?" có thể anh nhìn thấy tay tôi cầm hồ sơ nhập học.
Tay nắm chặt cây gậy, tôi do dự không biết nên trả lời không anh nói tiếp: "Để mình dẫn bạn lên phòng đó!"
"Có làm phiền bạn không?" tôi không biết anh cao thế nào nhưng nghe giọng anh có lẽ anh là người tốt muốn giúp tôi.
"Không sao! Mình cũng có việc cần lên đó! Để mình giúp bạn!"
Anh lịch sự giúp tôi nộp hồ sơ, hoàn thành hết mọi thủ tục.
"Cảm ơn bạn đã giúp mình!"
Tôi tính tạm biệt đi về nhưng anh lại đề nghị "Để mình dẫn bạn đi thăm quan trường nhé! Với lại đừng gọi bạn vì tớ học năm 3 rồi. Gọi là anh đi. Với lại là đàn anh trong khoa đó nha!"
"Xin lỗi! Em không biết!"
Tôi nghe được tiếng anh cười giòn tan trong gió khiến tim tôi lúc đó đập loạn nhịp.
"Không sao! Để anh đưa em đi thăm quan trường. Mà sao em lại chọn thanh nhạc?"
"Vì em yêu thích âm nhạc, chỉ có hòa mình vào âm nhạc giúp em quên đi những khuyết điểm của mình."
Anh không nói, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm mang chút gì đó buồn của anh.
Ngày hôm nhập học anh giúp tôi làm quen từng lớp học, từng khuôn viên trường. Anh nói rất nhiều tôi chỉ nghe và chỉ biết "dạ" "vâng"
Sau lân đo trong một số buổi lên lớp học tôi gặp lại anh, chúng tôi dần quen biết nhau hơn. Thiên luôn giup đơ tôi rât nhiêu điêu, dân anh trở thành môt ngươi ban của tôi. Anh và tôi cùng chung sở thích về âm nhạc, hơn cả là âm thanh trong trẻo của piano mà càng gắn bó. Sau 2 năm môi quan hê giưa tôi va Thiên tương chưng chi dưng lai ơ tinh ban thân thiêt bât chơt vào ngày đầu mùa thu Thiên đa to tinh vơi tôi. Nhưng tôi lai đau vi biêt minh không xưng vơi anh va không co tư cach yêu anh.
* * *
Đầu mùa thu năm đó...
Tôi đang say sưa lướt tay trên những phím đàn, đánh bản nhạc mà tôi vẫn yêu thích. Tiếng nở cửa, tiếng bước chân chầm chận của anh vang lên tôi mỉn cười vẫn say sưa hoàn thành nốt bản nhạc. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên anh nói:
"Em vẫn là cô bé ngây thơ, xin đẹp khi mới ngày đầu anh gặp em!"
Tôi cười nhẹ "Đó là do anh thấy thế chứ em thật ra đã đánh mất đi sự ngây thơ của bản thân từ khi 10 tuổi rồi! Giờ chỉ còn lại là một người nhút nhát."
Tôi lại nhớ về những ngày tháng bản thân sống trong thù hận. Một làn gió mùa thu thổi qua cửa sổ mang đên cai mat diu trong long khiên tôi rùng mình. Không phải vì lạnh mà những năm tháng đó như cơn ác mộng khiến tôi sợ hãi. Khẽ thở dài tôi nói: "Dù sao cũng qua!"
"Anh có chuyện muốn nói với em!" nghe giọng anh tôi biết chuyện anh sắp nói ra rất quan trọng.
"Anh cứ nói đi! Em đang nghe!"
Tôi biết anh ngồi xuống bên tôi, khi nghe tiếng cử động. Bât chơt ban tay ấm áp của anh năm lây ban tay khiến tôi giât minh.
"Nhi! Anh yêu em! Rât thât long!"
"Em lam ngươi yêu anh nhe!"
Trai tim tôi trong giây phut đo lôi mât môt nhip khi nghe câu noi cua Thiên nhưng rôi tôi lai chua xot khi nghi đên ban thân. Giây phút đó sư tự tin vao ban thân minh vụt mất trong tôi. Tôi hi vọng, một hi vọng nhỏ nhoi, bản thân là môt cô gai binh thương như bao cô gai khac có lẽ trai tim tôi đa mơ long vơi anh nhưng điêu đo la không thê.
"Xin lôi! Em không xưng vơi anh đâu!"
Khe rut tay minh ra khoi tay anh, tôi ngoảnh mặt đi. Nói ra lời đo trong long tôi cung đau nhoi. Nhưng điêu khiên tôi buôn hơn anh lai cô châp cho du tôi đa lanh lung từ chối.
"Anh biêt em tư ti vơi ban thân va không tin vao tinh yêu anh danh cho em nhưng anh yêu em thât long, anh tin anh se lam em hanh phuc!"
"Hanh phuc ư? Nhưng ngươi mu như em thi không co cai goi la hanh phuc."
Tôi cươi chua xot khi nghe anh noi hai tư hanh phuc. Đôi vơi tôi ma noi cai thư hanh phuc va tinh yêu qua xa vời ma nhưng ngươi như tôi, se chăng bao giơ với tới được.
"Ai cung co quyên đươc hanh phuc va đôi vơi môt cô gai như em lai cang co quyên!"
Tôi cam nhân đươc trong lơi noi cua anh la sư nghen ngao, chân thành. Giot nươc măt nong hôi lăm dai trên má tôi.
"Anh nghi chi cân tinh yêu la đu? Anh nghi chi cân anh châp nhân em la đươc? Con gia đinh anh? Ho se nghi gi khi anh yêu môt ngươi mu? Va liêu tinh yêu anh co đu vưng vang đê vươt qua moi kho khăn cua cuôc sông không?"
Tôi lanh lung đứng lên rơi khỏi phòng mà trái tim xiết chặt. Nươc măt cư thê lăn dai, những tiêng nâc ngen ngao vang lên. Đôi ban chân không nghe lơi tôi, no trở nên năng nê qua. Tương chưng trong phut giây đo tôi đa hoan toan rơi vao hô đen của ngày xưa. Bông ban tay to va âm ap cua anh năm lây tay tôi keo vao trong lông ngưc khiên trai tim tôi trong giây phut ấm áp đến lạ. Cam nhận đươc trai tim đâp loan nhip, mui hương diu nhe cua cơ thê anh thoang thoang trong mui lam tôi say ma nhât thơi không phan khang. Nhưng nươc măt tôi lăn dai trên ma lam ươt ca ao anh. Anh cư ôm tôi vao long như thê măc cho gio thôi manh mang theo nhưng chiêc la bay loan trên không.
"Nhi a! Anh tin tinh yêu anh danh cho em se vươt qua đươc moi kho khăn thư thach. Anh biêt em cung co tinh cam vơi anh! Chi cân chung ta luôn quan tâm va tin tương nhau thi moi kho khăn se qua thôi em."
Tôi cư đê anh ôm vao long như thê! Bản thân đang nghi gi chinh tôi cũng không biêt nưa! Moi suy nghi đêu rôi ren va moi cam xuc đêu la rung đông. Nêu noi không co tinh cam vơi anh la sai. Nhưng đê rut ngăn khoang cach giưa tôi va anh lai rât kho vi no chi la môt sơi tơ mong manh.
Hai năm qua anh luôn ân cân, luôn giup đơ khiên tôi đôi lúc nghi anh co tinh cam vơi mình nhưng ngay sau đo y nghi bi gat bo. Tôi chi dám nghi đơn thuân anh coi tôi la ban be thân thiêt nên giup đơ. Tôi luôn cô găng noi vơi ban thân không cho phep ban thân vươt xa hơn tinh ban vơi anh. Nhưng tôi không thể ngăn nổi bản thân mình, nhất là trong lúc này.
"Nhi a! Em cho anh cơ hôi đươc không? Đưng nghi anh yêu em chi la nhât thơi! Anh thưc sư rât thât long!"
Anh ân cân lây tay lau đi nhưng giot nươc măt cho tôi. Trong vong tay cua anh, tôi cam nhân đươc tình yêu anh dành cho tôi là thật lòng, nhưng đôi vơi tôi ma noi tôi không co quyên đươc yêu anh. Tôi xót xa nghĩ lại những năm tháng khi còn bé tay tôi nắm chặt lại lanh nhat dung tay đây manh anh ra, xoay ngươi bươc đi.
"Em muôn vê nha!"
Tôi lăng le bươc đi không tra lơi câu noi cua anh. Trong tôi luc nay chi la những kí ức đau buồn khi tôi lên 10. Anh cung không noi thêm gi chi lăng lẽ đi sau tôi. Co le anh không muôn ep tôi va muôn tôi suy nghi thât kỹ.
Sau ngày hôm đó, tôi tự nhốt mình trong phòng để suy nghĩ liệu mình có thể yêu anh được không? Trong một tuần tôi suy nghĩ kỹ và muốn bản thân mở lòng yêu anh nhưng tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin hỏi ai vậy ạ?"
Giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi vang lên: "Cháu là Nhi đúng không?"
"Vâng!"
"Bác muốn nói chuyện với cháu. Có phiền cháu không?"
"Không ạ! Bác cứ nói đi ạ!"
"Bác là mẹ Thiên, chắc cháu cũng biết?"
Nghe đến đây tôi biết chuyện tôi sắp nghe là gì rồi. Nước mắt tôi trào ra, cố giữ cho mình không nghẹn ngào tôi nói: "Vâng!"
"Bác biết thằng Thiên nó thích cháu nhưng cháu cũng biết bản thân cháu bị mù thì liệu sau này hai đứa sẽ sống thế nào? Và bác cũng không muốn cháu mình sau này bị mù suốt đời. Thằng Thiên nhà bác nó bình thường mà. Mà liệu tình yêu của nó dài lâu được không khi suốt ngày nó phải đối diện, chăm sóc một người mù? Con hiểu lời bác nói chứ?"
Tay tôi xiết chắt lấy điện thoại, mím chặt môi để cố kìm nén sự sợ hãi của ký ức.
"Vâng! Cháu biết mình phải làm gì ạ!"
"Cảm ơn cháu!"
Buông điện thoại, tôi ngồi sụp xuống nền nhà mà khóc thật to. Tôi tự hỏi : "Tại sao khi tôi muốn bỏ quên tất cả để yêu anh lại nhận được sự đau đớn này? Tại sao tôi không thể thoát khỏi những ký ức đau thương đó? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với tôi như thế? Những người như tôi không đáng được hưởng hạnh phúc sao?"
Sau 3 tuần kể từ khi nhận cuộc điện thoại, để có thể vượt qua kí ức cũ và đôi diện với thực tại, suy nghĩ về câu nói của mẹ anh tôi đã tự nhốt mình trong phòng. Trong 3 tuần không ngày nào là nước mắt tôi không rơi khiến ngay cả bố mẹ cũng xót xa hỏi tôi có chuyện gì nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi biết bản thân phải vượt qua được.
Khi đã có quyết định cho riêng mình tôi chủ động mở máy gọi cho anh.
"Cuối cùng em cũng gọi cho anh! Xin lỗi vì anh quá vội vàng!"
Nghe giọng anh nước mắt tôi lại rơi "Em muốn nói chuyện với anh!"
Giọng anh có chút vui mừng "Anh qua đón em."
"Vâng!"
Anh đến, đưa tôi đến con phố nhỏ nơi mỗi cuối tuần tôi và anh hay ra nghe những bản nhạc du dương của Hà Nội xưa. Bước đi chầm chậm cảm nhận mùi hương hoa sữa được gió thổi mang hương dịu nhẹ, nghe tiếng lá vàng dưới chân vang lên âm thanh. Mọi lần với tôi tất cả rất dễ chịu, vui tai nay sao nó không vui chút nào!
"Em muốn nói với anh hết tâm sự của em. Anh có thể chỉ nghe mà không nói gì được không?" tôi vẫn bước vô định về phía trước.
"Được! Em nói đi."
"Anh biết thế giới mà một người mù như em nhìn thấy là gì không? Đó là một bóng tối. Mọi thứ em nhìn được là nghe và cảm nhận bằng các giác quan còn lại. Anh có biết tại sao em lại nói em đã đánh mất sự ngây thơ của mình không?"
Chân tôi vẫn bước đều trên con phố thân thuộc, bước chân anh vẫn đều đều vang lên bên tôi. Cảm nhận được anh quay sang nhìn, tôi cười chua xót.
"Khi còn bé em có ước mơ được nhìn thấy bình minh dù chỉ một lần nhưng đến bây giờ ước mơ đó với em quá xa vời. Uớc mơ nhỏ nhoi đó giúp em sống vui vẻ nhưng khi lên 10 tuổi em đi học, hòa nhập với mọi người em nhận ra cuộc sống này không màu hồng như em nghĩ."
Nước mắt tôi rơi khi nhớ lại chuyện xưa, anh nhẹ nhàng kéo tôi lại, giúp tôi lau những giọt nước mắt.
"Đối với em thời gian cũ là một vết thương không thể nào lành."
Quay người tiếp tục bước đi: "Anh là người mà bao cô gái mong ước trong đó có cả em nhưng em lại không thể."
"Em không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình mà không nghĩ cho anh. Em cũng biết anh yêu em. Em cảm ơn anh vì điều đó! Nhưng khi đối diện với anh em lại không thể ngừng suy nghĩ đến chuyện xưa. Điều đó khiến em sợ hãi! Xin lỗi anh! Em muốn bản thân mình được sống thật vui vẻ không cần những điều của quá khứ ám ảnh."
"Em xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm anh được! Xin lỗi anh vì điều đó!"
Tôi dừng lại, đưa tay lên cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt mà tôi rất đỗi thân thuộc. Trong giây phút tôi ước đôi mắt mình có thể nhìn thấy anh! Tôi muốn nhìn thấy những điều ẩn dấu trong đôi mắt anh nhưng sẽ chẳng bao giờ tôi được nhìn thấy điều đó!
Khẽ gượng cười, tôi nói: "Em muốn anh được hạnh phúc!"
Bàn tay ấm áp của anh nắm tay tôi, cảm nhận được những giọt nước mắt đang lăn trên má anh, tôi nở nụ cười dịu dàng trong nước mắt nói: "Anh đừng khóc! Anh khóc sẽ khiến em đau lòng."
"Tại sao em lại cố chấp ôm quá khứ, cố chấp gạt bỏ tình cảm anh dành cho em? Em không tin anh sao?"
"Thật sự xin lỗi anh! Tình yêu với một cô gái có khuyết điểm như em là điều không thể tưởng."
Anh nghẹn ngào "Không tưởng chút nào! Vì em xứng đáng có được hạnh phúc!"
Khẽ ôm anh cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay anh "Như thế này với em là đủ rồi!"
Chúng tôi cứ ôm nhau lấy đầy khoảng trống trong trái tim đối thương mặc cho những cơn gió se lạnh của mùa thu thổi qua. Giây phút ôm anh tôi vất bỏ hết quá khứ, đau buồn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười hạnh phúc. Tôi muốn trong suốt cuộc đời tôi sẽ nhớ cái ôm này mãi mãi.
Mùi hương dịu nhẹ như mùi hoa sữa thoang thoảng trên người anh. Xiết chặt cái ôm, dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc ấm áp, tham lam hít mùi hương trên người anh. Tôi sẽ không bao giờ quên mùi hương đặc biệt của anh. Và tôi muốn mùi hương của anh theo tôi ngay cả khi anh không bên tôi.
Bàn tay ấm áp của anh cũng ôm tôi chặt hơn. Nhưng có lẽ với tôi như thế vẫn chưa đủ để có thể bước xa anh mãi mãi được. Vòng tay qua cổ dành cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng khi ra đi. Anh đón nhận nụ hôn của tôi bằng sự nồng nàn. Nước mắt của cả anh và tôi rơi xuống vương trên mặt đối phương. Mặc kệ mọi thứ, tôi chỉ biết lúc này cùng anh cảm nhận tình yêu ngọt ngào của cả hai. Tôi biết khi nụ hôn này kết thúc cũng là lúc tôi phải trở lại làm chính mình, trở lại với cuộc sống của mình. Tưởng chừng nụ hôn sẽ không thể kết thúc thì tôi lại đẩy anh ra.
"Xin lỗi! Chúng ta đến đây thôi!"
Tôi xoay người bước đi, anh nắm lấy tay tôi kéo mạnh vào lòng xiết chặt vòng tay "Anh sẽ cùng em vượt qua nỗi ám ảnh trong quá khứ được không? Đừng đi!"
Dứt khoát thoát khỏi cái ôm của anh "Xin lỗi! Em không thể quên được quá khứ đó! Mong anh tôn trọng quyết định của em!"
Cố bước thật nhanh về phía trước cho dù biết con đường tiếp theo của tôi sẽ là nhớ nhung, hối hận giằng xé. Nhưng tôi muốn anh hạnh phúc!
"Anh không bỏ cuộc đâu! Anh sẽ cho em thấy tình cảm anh dành cho em là chân thành."
Khi anh nói với tôi lời ấy, lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc khôn kể, nhưng rất nhanh nó đã bị ép xuống bởi những sóng trào của đau buồn và một niềm hi vọng anh hạnh phúc.
"Xin lỗi anh!"
Bước đi bỏ mặc anh, bỏ mặc tình yêu của anh và bỏ lại tình yêu tôi dành cho anh. Nước mắt tôi lăn dài, trong tim là hàng ngàn mũi kim đâm đau đến không thở được. Chân tôi run rẩy không có dung khí bước tiếp, muốn quay lại ôm anh nói " Em yêu anh! Em muốn được bỏ quên mọi thứ để yêu anh." nhưng câu nói đọng lại trong cổ họng. Tôi biết lý trí mình không cho phép. Cố tỏ ra mạnh mẽ mà bước tiếp, bước chân của tôi trở nên gấp gáp hơn. Ngay lúc đó tôi chỉ muốn trốn tránh hiện thực, muốn trốn tránh anh và hơn cả là trốn tránh tình yêu của anh.
Quay trở về tôi gấp gáp kéo vali bước lên xe cùng bố mẹ ra sân bay. Bước lên máy bay chân tôi nặng nề, tôi biết trong thâm tâm không muốn rời xa thành phố, rời xa quê hương. Nhưng tôi đã chọn cách bắt đầu một tương lai mới tại vùng đất mới thì tôi nên vứt bỏ tâm tư trong lòng. Khi máy bay cất cánh, bàn tay cầm nhành hoa sữa tôi xiết chặt.
"Tạm biệt anh! Mong anh sẽ tìm hạnh phúc của mình!"
Nước mắt tôi lại rơi! Trong lòng tôi nỗi nhớ anh không ngừng nổi lên những đợt sóng trào. Mẹ ngồi bên cạnh tôi khẽ giúp tôi lau những giọt nước mắt.
Những lời nói mẹ anh vẫn vang lên trong đầu tôi, mím chặt môi cố nuốt trọn những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi đi để trốn tránh tình yêu của anh, trốn tránh quá khứ của mình! Tôi sợ mình ở lại sẽ không kìm nén được tình cảm với anh. Tôi biết anh cũng sẽ đau khổ như tôi nhưng điều tôi chỉ có thể làm là khiến anh đau.
Tôi hi vọng một ngày không xa tất cả mọi người sẽ chấp nhận người khiếm thị như tôi. Những người như tôi sẽ không phải đau khổ vì tình yêu, thoải mái đón nhận tình yêu. Sẽ có một ngày như thế!
* * *
Đã biết trước con đường tiếp theo sẽ là đau khổ nhưng tôi không nghĩ lại đau khổ giằng xé đến thấu tim như vây! Tôi nghĩ thời gian sẽ đau nhưng thời gian, khoảng cách sẽ giúp anh và tôi quên được nhau. Nhưng sau này tôi mới biết lúc đó bản thân nghĩ thật ngốc. Từ bỏ một người mình yêu tim sẽ đau như dao đâm. Cả thế giới trước mắt như sụp đổ. Ở một nơi xa xôi như lòng tôi vẫn luôn hướng về Hà Nội, hướng về anh. Khi tháng 8 đến nỗi nhớ anh càng da diết hơn. Tôi nhớ mùa thu, nhớ cái ôm ấm áp và nụ hôn ngọt ngào cuối cùng với anh. Nhưng lại không dám vì không đủ tư cách.
Tôi điên cuồng dùng mọi cách giữ gìn nhành hoa sữa của mùa thu năm đó! Có như vậy tôi mới không vất bỏ mọi thứ về tìm anh. Mỗi đêm khi cầm nhành hoa sữa trên tay nước mắt tôi rơi trong sự đau khổ, cô đơn, nhớ nhung. Nhưng tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình vượt qua. Tôi mong sự ra đi của tôi chỉ đổi lại một điều là hạnh phúc của anh! Nhưng có lẽ tôi đã sai!
Tôi đã dùng cả thanh xuân để yêu anh, nhớ anh, hối hận về quyết định của mình nhưng tất cả là một thời đã qua. Tôi đánh mất tình yêu của chính mình vì sự sợ hãi một ký ức, sợ hãi những lời nói về mình, không tin vào tình yêu anh dành cho tôi. Và hơn cả là sợ hãi sự khiếm quyết của bản thân. Tôi không dùng trái tim cảm nhận tình yêu của anh mà chỉ dùng quá khứ của mình cảm nhận. Khiến anh tổn thương lớn, tôi biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Đáng lẽ chúng tôi không nên gặp nhau thì có thể mọi việc sẽ tốt hơn.
Hoa mươi giơ.
Theo truyenngan.com.vn
Ai cũng có lúc cực kỳ cô độc! Kết nối với người khác khiến chúng ta thấy hạnh phúc hơn, không phải chỉ vì bản thân chúng ta bớt cô độc, mà vì chúng ta đang giúp được cho người khác cũng cảm thấy bớt cô độc hơn. Nhà thơ Rupert Brooke từng có lần đi du lịch bằng tàu biển từ nước Anh đến nước Mỹ. Tất cả mọi người...